Đọc truyện Full

Chương 71

Vài giây sau khi tập tài liệu được đưa ra, Phó Lâm Viễn vẫn không hề duỗi tay lấy, anh giơ tay cài cúc áo và nói: “Đi vào đây.”

Trần Tĩnh đứng yên một lát.

Cô đi vào nhưng không đóng cửa phòng.

Tóc Phó Lâm Viễn vẫn còn dính nước, theo đường viền trượt xuống cổ, làm ướt cổ áo. Anh ngồi xuống ghế sô pha, trên bàn có laptop đang mở phát ra ánh sáng.

Trần Tĩnh đứng trước bàn trà, lấy từng tập tài liệu ra như khi còn là thư ký, đặt xuống trong tầm tay anh.

Phó Lâm Viễn nhận lấy rồi mở ra.

Anh rũ mắt nhìn.

Trần Tĩnh đứng thẳng người yên lặng chờ đợi. Lúc cô khom lưng, trên người thoang thoảng hương thơm, cô đã đổi mùi nước hoa trước kia. 

Phó Lâm Viễn lật xem từng trang trong hợp đồng.

Trong phòng rất yên tĩnh.

Vẻ mặt hai người vẫn như thường.

Năng lực che giấu của họ vượt xa người bình thường.

Lúc này, di động Trần Tĩnh vang lên, đầu ngón tay đang lật hợp đồng của Phó Lâm Viễn dừng lại, anh đảo mắt, Trần Tĩnh lấy di động từ trong túi ra, liếc nhìn rồi bắt máy.

Đầu dây bên kia là người phụ trách thôn tên là Trì Thịnh, anh ta muốn mời Trần Tĩnh đi ăn cơm.

Trần Tĩnh nhìn đồng hồ và nói: “Được, vậy tôi sẽ qua đó, không cần lái xe tới đón đâu, tôi biết chỗ đó.”

“Được, lát nữa gặp.”

Cô cúp điện thoại, đối diện với đôi mắt của Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn khép tài liệu lại, hỏi: “Người trong thôn à?”

Trần Tĩnh gật đầu.

Cô nhìn đồng hồ rồi nói: “Tổng giám đốc Phó, vậy tôi đi trước đây.”

Phó Lâm Viễn nhìn cô rồi gật đầu.

Trần Tĩnh xoay người đi ra ngoài.

Cô thuận tay giúp anh đóng cửa lại, sau đó đi vào thang máy xuống dưới, cũng may chỗ này rất dễ gọi xe công nghệ, Trần Tĩnh lập tức gọi xe, sau đó đi tới nhà hàng đã hẹn kia. Nhà hàng này ở gần Bác Thịnh, mấy người phụ trách trong thôn và Trì Thịnh đều là nam, chỉ có hai nhân viên là nữ.

Trần Tĩnh biết bọn họ thích uống rượu.

Biết hôm nay không thể tránh được chuyện kia, cô mới vào phòng bao thì đã bị bọn họ kéo qua đó.

Vẻ mặt Trần Tĩnh mang theo ý cười, cô ngồi bên cạnh nhân viên nữ. Trong số mọi người có một chủ doanh nghiệp da ngăm đen, ông ta cười đứng dậy, cầm rượu đi đến bên cạnh Trần Tĩnh, chạm cốc với cô.

Trần Tĩnh liếc nhìn rượu trong ly, là rượu trắng.

Sau khi cô chạm ly với đối phương thì cười nói: “Ông Chung, tôi uống rượu không giỏi lắm, xin ông lượng thứ.”

Ông Chung cười: “Ôi dào, không sao đâu, cô cứ uống đi.”

Trần Tĩnh cười, ngửa đầu uống sạch ly rượu nhỏ. Ở Bắc Kinh làm thư ký cho Phó Lâm Viễn hai năm, đi tới không ít bữa tiệc nhưng hầu như cô rất ít bị người khác vây quanh ép rượu như vậy, cho dù là cô uống say trong bữa tiệc tối thì cũng sẽ có Vu Tùng, Tưởng Hòa, Kiều Tích, Phùng Chí hoặc là chú Lý đưa cô về, cho nên cô cũng không lo lắng mình có uống say hay không.

Nhưng cô vẫn chưa nắm rõ tình hình ở thành phố Chu nên cô vẫn rất lo lắng mình sẽ uống say, vì thế cô định chút nữa sẽ gửi tin nhắn cho Chu Thần Vĩ.

Lúc này, Trì Thịnh bỗng đứng lên, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón: “Anh Phó, ngưỡng mộ đã lâu.”

Trần Tĩnh giật mình quay đầu lại nhìn. Phó Lâm Viễn đã thay đổi quần áo vest, đi vào trong, dáng người anh rất cao, bắt tay với Trì Thịnh, sườn mặt anh lạnh lùng, giọng nói trầm thấp: “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Ông Chung tới cạnh mời rượu Trần Tĩnh đã lùi về phía sau một bước. Trì Thịnh vội kéo ghế cho Phó Lâm Viễn, lúc này anh ngồi xuống bên cạnh Trần Tĩnh.

Trì Thịnh đuổi ông Chung đi, cũng ngồi xuống bên tay trái của Phó Lâm Viễn, cười nói: “Anh Phó rất ít tới mấy thành phố như thành phố Chu đúng không?”

“Anh cảm thấy thành phố Chu chúng tôi thế nào?”

Nhân viên nữ rót rượu cho Phó Lâm Viễn, đầu ngón tay với khớp xương rõ ràng của Phó Lâm Viễn cầm lấy ly rượu: “Khá tốt, cảnh đẹp, người cũng rất đẹp.”

Trì Thịnh cười ra tiếng, nói với vẻ kiêu ngạo: “Quả đúng là vậy, các cô gái ở đây đều rất xinh đẹp, thật đấy, sau khi kết hôn thì cũng sẽ không dễ mập đâu, vẫn rất thon thả.”

Phó Lâm Viễn chỉ nghe, không trả lời, anh nâng ly rượu đặt trên môi mỏng của mình.

Trần Tĩnh ngồi ở bên cạnh, từ lúc vào đây anh chỉ uống rượu nên cô cầm đũa gắp chút đồ ăn cho anh. Phó Lâm Viễn nhìn tay đang cầm đũa của cô, sau đó khẽ liếc nhìn cô.

Trần Tĩnh biết, anh tới đây để giúp cô.

Anh đã từng dặn dò cô vài lần, bữa tiệc trong thôn thì kêu Phùng Chí tham dự.

Nhưng đáng tiếc Phùng Chí lại có việc.

Thêm người quen nên lúc này Trần Tĩnh cũng an tâm hơn chút, cho nên lúc ông Chung tiếp tục rót rượu cho cô thì cô cũng không căng thẳng như trước nữa. Cô nhận lấy ly rượu, chạm ly với ông Chung, ông ta cười khen Trần Tĩnh quả là người tới từ thành phố lớn, rất phóng khoáng. Trần Tĩnh khẽ cười, bàn rượu ở thành phố lớn hiện tại đều chú ý thể diện, sẽ không chuốc rượu cho nhân viên nữ. Nhưng tất nhiên cô sẽ không nói ra, cô tiếp tục rót rượu và uống với đối phương.

Trì Thịnh nói rất nhiều, đều nói về chuyện thành phố Chu tốt như thế nào, tốt ra làm sao, tuy thành phố Chu phát triển chậm nhưng nơi này có lịch sử và danh lam thắng cảnh. 

Phó Lâm Viễn cầm ly rượu bình tĩnh lắng nghe, cà vạt của anh thắt vừa vặn, nhưng vì uống rượu nên anh cảm thấy rất nóng, đầu ngón tay hơi kéo ra. Nhân viên nữ đối diện nhìn thấy cảnh đó thì không kìm được nhìn anh nhiều thêm vài lần, sao lại có người đẹp trai như vậy chứ, vừa hờ hững vừa mang theo vẻ thần bí, chỉ tính khuôn mặt kia thôi thì cũng đã thích hợp làm ngôi sao rồi.

Trần Tĩnh vừa nói chuyện phiếm với bọn họ vừa uống rượu. Cô ăn không ít, cũng uống rất nhiều rượu hơn nữa đều là rượu trắng.

Trần Tĩnh còn tính là tỉnh táo, hai nhân viên nữ khác thì cân nhắc một lúc rồi đứng dậy, mỗi người mang một ly rượu đến, muốn uống với Phó Lâm Viễn. Sau khi uống rượu, giọng nói của hai người đều rất quyến rũ, khi nghe thấy giọng nói của hai người đó thì động tác gắp đồ ăn của Trần Tĩnh dừng lại một chút.

Giọng nói thật sự quyến rũ, rất hay.

Phó Lâm Viễn liếc nhìn nhân viên nữ kia, anh dời tầm mắt sang người phụ nữ bên cạnh. Trần Tĩnh vẫn đang gắp đồ ăn, cô đeo khuyên tai ngọc trai, Phó Lâm Viễn nhìn cô vài giây, sau đó nâng ly rượu lên, chạm ly với nhân viên nữ kia, rồi một ngụm uống cạn khiến yết hầu di chuyển lên xuống.

Nhân viên nữ thấy anh uống rượu không chút để ý thì vẻ mặt ửng đỏ, muốn rót thêm ly thứ hai.

Cô ta cười nói: “Anh Phó, tôi lại kính anh một ly.”

Phó Lâm Viễn đảo mắt, vô cảm liếc nhìn đối phương.

Đối phương ngơ ngác.

Vài giây sau, nhân viên nữ kia xấu hổ cầm ly rượu rời đi, Trì Thịnh thấy thế thì lập tức đuổi cô gái còn lại đi luôn: “Đừng có mà gây chuyện.”

Phó Lâm Viễn đặt chén rượu xuống, nói với Trần Tĩnh: “Rót rượu đi.”

Trần Tĩnh đặt đũa xuống, cô cầm cái bình rượu bên cạnh rót cho anh một ly nhưng rót không nhiều lắm. Cô nhìn anh: “Tổng giám đốc Phó, anh uống ít rượu thôi.”

Phó Lâm Viễn nheo mắt nhìn cô.

Không đáp lời.

Rượu quá ba tuần, thức ăn trên bàn cũng ăn sắp hết, đã có rất nhiều người uống say. Trời đã khuya, tiệc đã tàn, Trì Thịnh lau tay, đứng dậy tiễn Trần Tĩnh và Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn uống không ít nhưng vẻ mặt vẫn như thường.

Anh kéo cà vạt xuống, tiện tay đưa cho Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh kinh ngạc.

Phó Lâm Viễn cũng ngẩn ra, anh nghiêng đầu nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trần Tĩnh yên lặng cầm lấy cà vạt của anh, Phó Lâm Viễn thấy cô nhận lấy thì trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, anh mở cổ áo rồi đi ra ngoài.

Trì Thịnh đứng bên cạnh trò chuyện, nhân tiện giúp mở cửa.

Trần Tĩnh cũng đi theo sau.

Bên ngoài gió thổi rất lớn.

Vu Tùng đã lái xe đỗ ở cửa, xe Bentley màu đen, ánh mắt Trì Thịnh tỏa sáng, anh ta phải phấn đấu bao nhiêu năm nữa mới có thể sở hữu được chiếc xe này đây.

Vu Tùng mở cửa xe.

Trì Thịnh đích thân tiễn Phó Lâm Viễn tới hàng ghế sau.

Anh ta khom lưng nói: “Anh Phó, chúng ta có thể trao đổi thông tin liên lạc được không?”

Phó Lâm Viễn nói: “Anh cứ liên hệ với Trần Tĩnh là được.”

Trì Thịnh lập tức hiểu được, đây là muốn anh ta quan tâm tới Trần Tĩnh nhiều hơn, như vậy thì sau này mới có càng nhiều cơ hội hợp tác. Anh ta gật đầu nói: “Được.”

Vu Tùng cũng ra hiệu cho Trần Tĩnh ngồi vào ghế phụ.

Trần Tĩnh kéo cửa xe ra ngồi vào, thắt chặt dây an toàn.

Trì Thịnh lập tức quay sang đó nói hai câu với Trần Tĩnh. Trần Tĩnh cong mắt khẽ cười trò chuyện với anh ta, sau đó thì Trì Thịnh lui ra sau, cửa sổ xe đóng lại. Vu Tùng trở lại vị trí ghế lái rồi khởi động xe, lái xe rời khỏi nhà hàng. Thành phố Chu vào ban đêm cũng đèn đuốc sáng trưng nhưng ngoại trừ một số tòa nhà cao tầng thì còn lại đều là những ngôi nhà hai hoặc ba tầng.

Liếc mắt là có thể nhìn thấy bầu trời.

Có loại cảm giác yên tĩnh dịu dàng.

Trần Tĩnh mở WeChat liên lạc với Tiểu Mang để hỏi xem tình hình của Tiếu Mai.

Tiểu Mang nói hôm nay đã đỡ bà ấy đi vệ sinh.

Trần Tĩnh nghe thấy thế thì rất vui, vậy là có tiến bộ rồi.

Vu Tùng hỏi Trần Tĩnh: “Cô về nhà đúng không?”

Trần Tĩnh thấy đường này là đường về thị trấn Chu nên hỏi anh ta có phải quay về thị trấn Chu hay không, Vu Tùng gật đầu, anh ta nói: “Quay về siêu thị một chút, giám đốc Phùng để tập tài liệu ở đó.”

Trần Tĩnh: “Vậy được, tôi cũng về nhà một chuyến.”

Cô phải trở về tắm rửa, cả người toàn mùi rượu.

Xe đi vào thị trấn Chu rồi dừng bên dưới nhà Trần Tĩnh, cô tháo dây an toàn, nói cảm ơn với Vu Tùng và Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn đưa tay ra trước mặt cô.

Trần Tĩnh dừng lại một chút mới kịp phản ứng.

Cô lấy cà vạt từ trong túi ra, đưa cho anh. Phó Lâm Viễn nắm lấy cà vạt đột ngột kéo lại.

Trần Tĩnh chưa buông tay, người bị kéo về phía trước.

Phó Lâm Viễn dựa sát vào cô, nhìn chằm chằm mắt cô: “Say rồi à?”

Trần Tĩnh buông cà vạt ra, cô nhìn anh vài giây, sau đó lui ra sau.

Cô bình tĩnh nói.

“Tôi không say.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full