Đọc truyện Full

Chương 120

Sơ Niệm đi đến sau lưng hắn, hắn tựa hồ không hề phát hiện ra, vẫn đang nói gì đó.

“Lúc nào?”

“Được, ta sẽ đến đó.”

Sau khi lại gần, Sơ Niệm cũng nhìn thấy cái cục đen đen trên tay người đàn ông.

Cô đã bảo mà.

Phụ cận không nói trong vòng chu vi trăm dặm, ít nhất là mấy chục dặm cũng không có bất kỳ tung tích của người nào khác.

Rắn lớn trốn ở chỗ này nói chuyện với ai được.

Hóa ra là đang trao đổi qua điện thoại vệ tinh.

Lúc cô tới, bọn họ hình như đã nói chuyện xong.

Rắn lớn quay lại thấy cô thì giật nảy mình, né tránh ánh mắt lên tiếng: “Niệm Niệm.”

Sơ Niệm cười hỏi: “Lén lút nói chuyện với ai sau lưng ta?”

“Tần Thăng.”

Không cần đoán cũng biết được là hắn.

Một chiếc điện thoại vệ tinh khác đang nằm trong tay hắn, chả hắn thì ai.

“Nói chuyện gì vậy?”

Đây mới là vấn đề Sơ Niệm tò mò nhất.

Lần đầu tiên nói chuyện qua điện thoại vệ tinh, nhìn thế nào cũng thấy hai tên đàn ông này không hợp nhau, thậm chí cách hai đầu tín hiệu tóe ra tia lửa. Không ngờ bây giờ đã phát triển đến mức có thể tám chuyện rồi, thấy nói còn rất vui vẻ.

Rắn lớn cũng không giấu giếm, đặt điện thoại lên một trạc cây có ánh nắng mặt trời để nó tự sạc pin, quay sang nói với Sơ Niệm: “Tần Thăng nói, bộ lạc núi Xà Thần sắp tổ chức phiên chợ thứ hai, lần này còn lớn hơn so với lần trước, hơn nữa có rất nhiều thứ, mời chúng ta đến tham quan.”

Dịp lần đầu tiên mở phiên chợ, mặc dù rất là náo nhiệt, nhưng người tham gia cũng chỉ có chừng phân nửa.

Đồ đạc mang ra trao đổi cũng không nhiều, đều là những thứ dư thừa không dùng đến. Ví dụ như ly sứ uống rượu hoa văn rạn mà Sơ Niệm mua, thật ra thì chính là hàng thứ phẩm, mặc dù dùng thì không bị rò nước, nhưng không ai muốn dùng, cho nên mới mang ra thử may mắn một chút.

Lương thực và thịt cá mang ra trao đổi rất ít, chỉ cần lấy ra là lập tức trở thành đối tượng người ta tranh nhau giành giật.

Phần lớn người thật ra đều một thái độ cưỡi ngựa xem hoa, đến xem thứ mới mẻ và náo nhiệt.

Từ giọng điệu trong lòng đã có tính toán của Tần Thăng, lại còn tự tin như chủ nhà thế kia.

Xem ra bây giờ hắn hẳn là đã có tiếng nói nhất định trong bộ lạc, đồng thời còn được mọi người công nhận, thu được không ít thành tựu.

Dù sao cũng là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, đi tới cái thế giới xa lạ này bị giày vò đày đọa, hôm nay công thành danh toại, nhất định là hào hứng muốn chia sẻ một chút.

Chỉ không ngờ được là rắn lớn lại trở thành đối tượng để hắn chia sẻ thành tựu và niềm vui.

Từ lúc nào mà hai tên này đã quen thân như vậy?

Sơ Niệm nhìn cái điện thoại đang sạc pin trên cây một cái, hỏi: “Bao giờ?”

Rắn lớn đáp: “Ba ngày nữa.”

Nếu mà đi bộ lạc núi Xà Thần, nhất định là không về trong ngày được rồi.

Sơ Niệm nhìn cái nông trường nhỏ của mình, quá hết trung tuần tháng chín, lúa mì và đậu nành đều đã thu hoạch xong rồi, đậu phộng mới trồng được hơn một tháng, khoai lang cũng mới trồng không bao lâu, lúa nước còn cần mười mấy ngày nữa mới chín. Nửa tháng này cô vẫn có thể vui vẻ làm một con cá muối.

“Được, chúng ta chuẩn bị qua đó sơm sớm một chút.”

Sơ Niệm cười nói: “Vừa vặn khoai tây của ta ở bên đó cũng có thể thu hoạch, mang về cất trữ để mùa đông ăn.”

Bởi vì đã trồng rất nhiều khoai tây ở bộ lạc núi Xà Thần, ở bên này cô không trồng thêm khoai tây nữa, lần này mang hai con kỳ lân này sang, chắc có thể mang được gần hết khoai tây về.

Đã đi chợ phiên, đương nhiên phải mang theo một ít đồ có thể trao đổi chứ.

Cô mang theo một bọc muối lớn, đây có thể coi là vật trao đổi nhẹ nhàng tiện lợi nhất rồi.

Lúc đi ngang qua phòng kho, Sơ Niệm còn định vào cầm mấy tấm da thú, coi như là quà tân hôn cho Mộc Vân.

Vẫn chưa đi vào, Sơ Niệm đã thấy một bóng người cao lớn đang lựa lựa nhặt nhặt trong đống da thú.

“Chàng muốn tìm màu gì, ta tìm cho.”

Sơ Niệm hỏi.

Da thú mang về đều đã được xử lý cả rồi, sau đó dựa theo kích cỡ và độ dày phân loại ra chất đống trong phòng kho.

Bởi vì Sơ Niệm vừa đến nơi này không bao lâu thì đã có thói quen góp nhặt da thú, cho nên da thú cô và rắn lớn nhặt nhạnh đã chất thành một ngọn núi nhỏ, chiếm hơn nửa phòng kho.

Bây giờ đã qua thời điểm giao mùa, quần áo lúc đổi mùa của hai người Sơ Niệm đã sớm lấy ra để ở tủ quần áo bên ngoài, không biết bây giờ tên này lục da thú làm cái gì.

Nghe tiếng Sơ Niệm, rắn lớn chỉ chỉ đống da thú, hỏi: “Niệm Niệm không thích cái nào?”

“Hỏi ta không thích cái nào làm gì?”

Sơ Niệm nghi ngờ hỏi.

Rắn lớn bỏ da thú trong tay xuống, nói: “Ta muốn mang một ít da thú nàng không thích dến phiên chợ đổi ít đồ.”

Hóa ra là muốn lấy “tiền” đi mua đồ.

Da thú mang đến chợ đổi lấy thứ khác cũng giống như muối vậy, đều là những thứ đắt đỏ. Nhu cầu của mọi người đối với da thú so với muối thậm chí còn mạnh hơn.

Dẫu sao tạm thời không ăn muối, trong chốc lát cũng sẽ không chết.

Nhưng thời tiết bây giờ càng ngày càng lạnh, chưa tới một hai tháng nữa là vào đông, mọi người đều cần da thú làm quần áo giữ ấm.

Giang Nhu đã từng nói, bộ lạc hàng năm cũng vì giá rét mà chết mất mấy người, phần lớn là trẻ nít, cảm sốt một cái cũng có thể mất mạng.

Nghĩ vậy, Sơ Niệm chui vào trong đống da thú.

Nhớ lần trước lúc cô sửa sang lại phòng kho đã đếm qua đại khái, da thú trong kho lớn nhỏ tất cả ít nhất cũng phải có hơn năm trăm tấm, nếu không cũng sẽ chẳng cần đến một cái kho chuyên để cất chúng.

Cô và rắn lớn cho dù có mỗi lần đổi mùa đều làm quần áo mới, cũng vẫn không thể dùng hết số da thú này, hơn nữa lại còn càng ngày càng nhiều.

Cô lấy ra một ít da thú màu vàng đất, màu nâu với một số tạp sắc, dày mỏng đều có, một lần lấy ra mấy chục tấm, chất đống thậm chí có khi suýt chút nữa che lấp cả cô.

“Cầm hết chỗ này đi.”

Cô nói.

Rắn lớn nhìn nhiều da thú như vậy, ngập ngừng nói: “Nhiều quá, ta chỉ cần mười tấm là đủ rồi.”

“Những thứ này đều là những màu bình thường chúng ta không mặc, mang cả đi, chàng thích cái gì thì mua.”

Nhớ lại lần trước ở chợ Sơ Niệm mua rất nhiều thứ, cuối cùng đồ mang theo xuýt nữa không đủ để trao đổi, cuối cùng rắn lớn vẫn bọc toàn bộ số da thú này lại.

Sơ Niệm lại chọn ra hai tấm da thú màu đỏ sậm, vài tấm màu nâu sậm với màu đen, góp đủ thành mười tấm, chuẩn bị tặng những thứ này cho Mộc Vân.

Bất kể làm quà tặng cho Mộc Vân, hay là mang đi trao đổi, phần lớn Sơ Niệm đều chọn những da thú màu đậm, rất ít chọn màu sáng.

Không phải bởi vì màu sáng đẹp đến mức cô không lỡ, mà là tộc nhân sinh sống trong bộ lạc núi Xà Thần họ cần màu sắc sẫm.

Màu sẫm có lợi cho lúc săn thú che giấu mình, hơn nữa màu đậm cũng đỡ bị bẩn.

Bọn họ càng thích màu sẫm hơn.

Ngoài những thứ này ra, Sơ Niệm còn cầm một ít thịt sấy và lạp xưởng làm đồ ăn, lạp xưởng đã hấp chín còn có thể làm đồ ăn đi đường.

Sau khi đến bộ lạc núi Xà Thần, người ở đây thấy bọn họ hết sức thân thiện thì hỏi thăm không ngớt, nhất là hàng xóm của bọn họ, nhiệt tình nói: “Mặc dù các ngươi không có ở đây, nhưng tối hôm nào ta cũng đều giúp các ngươi nhóm đống lửa, đề phòng dã thú xông vào nhà các ngươi, yên tâm đi.”

Chỉ cần có đống lửa, đêm đến, lúc tuần tra những người đàn ông chịu trách nhiệm gác đêm sẽ tự thêm lửa cho đống lửa.

Đây là một loại phương thức phòng ngự cổ xưa nhất.

Sơ Niệm cảm kích không thôi: “Cảm ơn chị, chị tốt quá.”

Cô lấy ra hai cây lạp xưởng làm quà coi như cảm ơn.

Chị ta chưa từng thấy qua loại vật này, có chút mờ mịt.

Sơ Niệm giải thích: “Cái này đã hấp chín rồi, có thể ăn trực tiếp, cũng có thể hâm lại một chút rồi ăn.”

Chị ta cắn một miếng sau đó kinh ngạc vui mừng trợn to hai mắt: “Thịt!”

Sơ Niệm cười nói: “Cái này là lạp xưởng làm từ thịt.”

Trên mặt chị ta nở nụ cười tươi rói, nói: “Ta phải cất kỹ, để ăn dần.”

Lạp xưởng sau khi nấu chín thì không thể để quá lâu, sẽ dễ bị biến chất. Ăn đồ đã hỏng vào sẽ đau bụng.

Sơ Niệm nghe xong vội vàng ngăn lại: “Những thứ này đã hấp chín rồi, không thể để lâu. Phải ăn ngay trong vòng hai ngày.”

Vừa nói cô lại lấy từ phía sau ra mấy cái vẫn chưa hấp chín đưa cho chị ta: “Mấy cái này vẫn chưa hấp chín, có thể để rất lâu, bao giờ ăn thì hấp lên hoặc là nấu chín đều được. Nhớ kỹ là phải hấp lâu lâu mới ăn được.”

Cô cẩn thận dặn dò cách làm thịt sấy.

Nhưng chị ta lại trịnh trọng đưa thịt sấy trả lại cho Sơ Niệm: “Ta cầm những thứ này là được rồi, đây là thịt, ta không thể lấy quá nhiều. Cám ơn món quà của thần nữ, ta sẽ tiếp tục tin phục ngài.”

Đối với mọi người trong bộ lạc núi Xà Thần, thần nữ chính là sứ giả của thần, mặc dù cũng chỉ như người bình thường, nhưng là phúc tinh của bọn họ.

Sơ Niệm đã mang tới rất nhiều thứ cho bộ lạc, đàn ông và phụ nữ trong bộ lạc đều hết sức tin phục cô.

Chỉ một lúc, trước cửa nhà Sơ Niệm đã tới tới lui lui rất nhiều người, có người nhiệt tình đi lên chào hỏi, có người thì chỉ mỉm cười một chút bày tỏ thiện ý.

Trước thiện ý như vậy, Sơ Niệm cũng đáp lại bằng thiện ý.

Cô biết, điều này chứng tỏ mọi người trong bộ lạc đã thực sự tiếp nhận bọn họ.

Rắn lớn ở một bên nhìn cô gái nhỏ giống như một mặt trời bé con, cả người tỏa ra ánh sáng ấm áp, hoàn toàn dung nhập vào cái bộ lạc này.

Bạn thân nhất của cô Giang Nhu sau khi đi rừng về đã lập tức chạy tới, cười nói: “Niệm Niệm, lâu quá rồi không gặp, nhớ cô muốn chết.”

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, khẳng định không ai tin nổi cô gái mặc quần áo da thú xinh đẹp trước mắt này đã là mẹ của một đứa trẻ.

Cô trở nên thần thái sáng láng, nhìn tràn đầy sức sống, xem ra là đã hoàn toàn thoát khỏi trầm cảm sau sinh, hạnh phúc mỹ mãn.

“Ngày mai chẳng phải là có phiên chợ thứ hai sao. Tôi đến để tham gia phiên chợ.”

Hai người ôm lấy nhau cười nói ríu rít.

Thấy hai cô gái cười cười nói nói, rắn lớn chủ động đi ra ngoài nhường chỗ, để cho hai người có không gian riêng tư trò chuyện.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full