Khi đó Vạn Tượng Cương Vực còn cường đại hơn hiện tại, thế nhưng cũng chạy trời không khỏi nắng.
Lúc này…
Lăng Bích Nhi quả thực không dám suy nghĩ.
Giang Trần trầm ngâm một lát rồi nói:
– Kỳ thực Đan Trì cung chủ đã sớm ngờ tới Vạn Tượng Cương Vực sẽ có đại biến. Sớm có ý định giải tán Đan Kiền Cung, muốn tránh né phong mang. Hy vọng lần này cung chủ có thể phá vòng vây thuận lợi. Hiện tại ta có chút lo lắng, nếu như Xích Đỉnh trung vực động thủ, bọn chúng sẽ phái người đi vây tất cả sơn môn của các tông. Như vậy cho dù Đan Trì cung chủ có phá vây được về thì lại một lần nữa có khả năng rơi vào trong miệng cọp.
Loại cục diện này Lăng Bích Nhi cũng đoán ra được, nàng có chút lo âu gật đầu nói:
– không biết hiện tại tình huống của Đan Kiền Cung thế nào rồi.
– Trước tiên qua cửa ải này rồi nói sau. Sư tỷ, nhớ kỹ không được rời khỏi khu vực này.
Trong khi Giang Trần nói chuyện, tinh mang trong mắt bắn về phía bên ngoài. Hắn đã dự cảm cường giả Hoàng cảnh kia đã đuổi theo.
– Tiểu tử Giang Trần, lão phu đã đánh giá thấp ngươi.
Tiếng cười âm trầm của Cầm Ma tông chủ truyền tới, thân ảnh nhoáng lên một cái đã đáp xuống cung điện. Phía sau, đám người Thánh Kiếm cung cũng theo ở phía sau, nối đuôi nhau mà vào, cả đám hung thần sát ác nhìn về phía Giang Trần.
– Sư tôn, phải đề phòng tiểu tử này lại giở trò.
Uông Hàn xun xoe nói.
Cầm Ma tông chủ khoát tay, sau đó nhìn qua bốn phía cười nhạt:
– Không thể tưởng tượng được ở ngoại cảnh cực cảnh lại có động phủ như vậy. Giang Trần, xem ra vận khí của ngươi không tệ, động phủ này nhất định có truyền thừa gì đó, đúng không?
Lão nhân này tuy rằng nói nhẹ nhõm như vậy, thế nhưng lại cực kỳ cảnh giác, luôn dùng thần thức quan sát bốn phía.
Giang Trần tức giận nhìn lão đầu này nói:
– Sao nào, ngươi lại động tâm hay sao?
Cầm Ma tông chủ cười ha hả nói:
– Tiểu tử, tới lúc này ngươi còn mạnh miệng cái gì? Lão phu quả thực có chút bội phục dũng khí của ngươi.
Đám người Uông Kiếm Vũ và Uông Hàn đều cười rộ lên.
Hiển nhiên tất cả mọi người cảm thấy Giang Trần và Lăng Bích Nhi đã là cá nằm trong chậu.
Ở bên ngoài có lẽ còn có thể để cho hai người này lợi dụng Độn Không phù chạy trốn, thế nhưng ở trong cung điện này, bốn phía bị phong bế, chỉ cần cản ở lối ra, bọn chúng có chạy đằng trời.
Giang Trần chỉ cười mà không đáp, hắn quay đầu hỏi Lăng Bích Nhi:
– Sư tỷ, tỷ xem trong đám người bọn chúng có ai chưa vào hay không?
Lăng Bích Nhi khẽ giật mình, thế nhưng nàng vẫn gật đầu nói:
– Chỉ có những người này thôi, không còn ai khác.
Giang Trần gật gật đầu, nhẹ nhàng cười nói:
– Đã đến đủ thì tốt nhất.
Nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng như thường của Giang Trần, trong lòng Cầm Ma tông chủ cảm thấy vô cùng không thoải mái, cảm thấy việc này dường như có chút không đúng.
Thế nhưng mà cụ thể lạ ở chỗ nào hắn lại không thể nói rõ.
Hắn quay đầu phân phó:
– Uông Kiếm Vũ, ngươi dẫn người đi lên, bắt sống hắn.
Cầm Ma tông chủ cực kỳ cẩn thận, người Thánh Kiếm cung đã muốn đi theo hắn, thì lúc này là lúc nên dùng bọn chúng.
Uông Kiếm Vũ cười dữ tợn một tiếng, đây là điều mà hắn cầu còn không được.
Trường kiếm trong tay giương lên, nói:
– Giang Trần, trước tiên Uông mỗ sẽ tiễn ngươi một đoạn đường.
Giang Trần ung dung cười nói:
– Tiễn ta một đoạn đường? Uông Kiếm Vũ, ngươi không tự soi gương đi, chỉ bằng vào ngươi cũng xứng tiễn ta một đoạn đường sao? Ngược lại ta đã sớm sắp xếp hành trình cho các ngươi, con đường đi tới hoàng tuyền không còn xa đâu. Ta cũng không tiễn.
Nói xong Giang Trần không hề nói nhảm, thần thức khẽ động, thúc dục cấm chế trong động phủ cung điện này.
Trong lúc nhất thời cả động phủ giống như núi lửa bộc phát, vô số lực lượng cấm chế dùng khí thế hủy thiên diệt địa, lập tức phát tán ra.
– Không tốt, nhanh chạy.
Cầm Ma tông chủ quá sợ hãi, lập tức phát giác ra được sự việc không tốt.
Thế nhưng chờ tới khi hắn phát hiện ra, kịp phản ứng thì đã muộn.
Lực lượng cấm chế vô cùng vô tận cơ hồ dễ dàng cuốn tới, mạnh mẽ tới mức Uông Kiếm Vũ cùng với mấy người Thánh Kiếm cung theo hắn dẫn đầu đi tới đã bị đánh thành cặn bã.
Lực lượng cấm chế cường đại không ngừng cuốn về phía Cầm Ma tông chủ.
Cầm Ma tông chủ khổ không thể tả, liên tục thúc dục chiếc đàn cổ trong tay, ý đồ bố trí một đạo phòng ngự trước người.
Thế nhưng mà đạo phòng ngự này vừa mới được hình thành, từng đợt, từng đợt cấm chế cường đại không ngừng đánh tới. Vòng phòng ngự do dây đànn tạo thành tựa như một tầng giấy mỏng, vô cùng nhẹ nhàng bị xé rách.
Xoẹt một tiếng.
Phòng ngự bị phá hủy từ bên ngoài, lực lượng cấm chế đánh sợ liên tục đánh lên trên người Cầm Ma tông chủ.
Rầm rầm rầm.
Bản thể Cầm Ma tông chủ còn có nội giáp cường đại bảo vệ, dù vậy cũng bị thương nặng tại chỗ, lần này Cầm Ma tông chủ thực sự đã bị dọa tới hồn phi phách tán.
– Giang Trần… Giang Trần. Tất cả còn có thể thương lượng, lão phu đầu hàng, ta có tình báo có ích…
Thế nhưng mà thanh âm của lão đầu này vừa mới vang lên, từng đạo lực lượng cấm chế bá đạo đã xé rách nội giáp của hắn, đánh nát thân thể hắn thành cặn bã.
Thần hồn vừa mới định thoát ra, thế nhưng còn chưa kịp bỏ chạy đã bị một đạo lực lượng đánh nát.
Cường hãn, cường giả Hoàng cảnh tam trọng không ai bì nổi lập tức bị đánh thành tro tàn.
Uông Hàn luôn trốn ở sau lưng Cầm Ma tông chủ, so với đám người Uông Kiếm Vũ còn may mắn hơn một ít. Tuy rằng cũng bị một chút dư âm ảnh hưởng, thế nhưng thương thế không đủ để khiến cho hắn chết tại chỗ.
Thủ quyết Giang Trần biến đối, thu hồi lực lượng cấm chế.
Đột nhiên cả động phủ cung điện lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh như lúc ban đầu, giống như công kích như địa ngục khi trước chưa từng xuất hiện qua.
Chỉ là bên người Uông Hàn lúc này chỉ còn một mình hắn lẻ loi, ngay cả một cỗ thi thể hoàn hảo cũng không còn.
Sắc mặt Uông Hàn xám ngoét, chỉ cảm thấy thiên địa to lớn bỗng nhiên hoàn toàn không có chỗ cho hắn cắm dùi. Hắn muốn chạy trốn, thế nhưng mà vừa nghĩ tới công kích đáng sợ của cấm chế, hắn muốn động đậy cũng không dám.
Cảnh vừa rồi, tất cả ác mộng cả đời Uông Hàn cộng lại chỉ sợ cũng không khắc nào so sánh với cảnh tượng sợ hãi một khắc trước đó.
Một cường giả Hoàng cảnh tam trọng, chỗ dựa của Uông Hàn hắn, ngay khi hắn tưởng mình đã chọn đúng thế nhưng vị cường giả này cơ hồ không hề chống cự đã bị lực lượng đáng sợ tới cực điểm kia đánh nát.
Đây chính là cường giả Hoàng cảnh tam trọng a.
Ruột gan Uông Hàn lúc này cơ hồ đều đang run rẩy, ngay cả lỗ chân lông dường như cũng đang run rẩy.
Vô cùng sợ hãi, tuyệt vọng khôn cùng tràn ngập toàn bộ thân thể hắn.
Đừng nói là Uông Hàn, ngay cả Lăng Bích Nhi giờ phút này cũng cho rằng trước mặt mình xuất hiện ảo giác. Mãi đến khi công kích ia biến mất nàng mới từ trong sự kinh ngạc vô cùng phục hồi tinh thần lại.