Sầm Chân Bạch lần đầu tiên biết phòng bệnh cũng có thể được trang trí giống như phòng tổng thống trong khách sạn.
Cậu mang trên người mùi khói nồng đậm, lúc này alpha không ở đây, chỉ còn lại pheromone thuần túy lưu lại trên quần áo.
Sầm Chân Bạch cảm thấy choáng váng, cổ cậu đỏ ửng lên một mảng lớn, trông giống như vừa uống rượu say.
Sau đó, cậu cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo mỏng bên trong, mở cửa sổ ra để gió mùa đông thổi vào, khiến cậu cảm thấy đỡ hơn một chút.
Giang Gia Năng sau khi nói chuyện với bác sĩ về tình trạng của alpha bước vào, liền bị cậu làm giật mình, vội vã bước tới đóng cửa sổ lại, rồi rất tự nhiên đưa tay sờ lên mặt cậu: “Lạnh thế này! Bị cảm thì phải làm sao!”
Sầm Chân Bạch ngẩn người, đến khi cậu nhận ra định tránh né thì Giang Gia Năng đã thu tay lại.
Nhưng… đối diện với Giang Gia Năng, cậu dường như không có nhiều phản kháng trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh cậu không có người lớn nào là nữ giới, chỉ có Sầm Chí Bân lúc nào cũng đánh mắng mỗi khi không vừa ý, và những người bạn chơi bài ghê tởm của ông ta.
Sầm Chân Bạch, đúng như tên của cậu, từ nhỏ đã có làn da trắng trẻo, trông giống như một con búp bê sứ ngâm trong mật ong, nhỏ nhắn lại gầy gò. Khi cậu lên năm, sáu tuổi, ngồi trên chiếc giường gấp, hai đầu gối khép lại buông thõng xuống, mũi chân chỉ chạm nhẹ mặt đất.
Omega nhỏ từ qua ô cửa kính bẩn thỉu nhìn ra ngoài, ngắm những con chim sẻ ngơ ngác đậu trên dây điện.
Bỗng nhiên, tiếng động ngoài cửa khiến lũ chim sẻ hoảng sợ bay tán loạn.
Sầm Chí Bân lại dẫn đám bạn bài về nhà chơi bài.
“Ê, lão Xà, không nói thì thôi, nhưng phải nói thằng con ông trông trắng trẻo thật đấy!”
SàM Chân Bạch nhỏ bị ai đó bế lên, đặt lên đùi, bóp má cậu rồi nắm lấy chân cậu.
Người đó bốc mùi hôi thối, toàn là mùi mồ hôi và thuốc lá.
“Lão Xà” là biệt danh của Sầm Chí Bân, ông ta nghe vậy cười lớn: “Không trắng sao được, nó giống tôi mà.”
Cả đám cười ha hả, một người khác nhả chiếc tăm ra khỏi miệng rồi đưa tay sờ lên mặt cậu: “Omega đúng là sinh ra để đẹp mà.”
Sầm Chân Bạch nhỏ nhăn mặt, muốn chạy trốn.
“Ể! Chạy đi đâu đấy.” Một người khác như đang chơi với đồ chơi, bế cậu từ người này sang người khác: “Lại đây cho chú ôm một cái nào! Omega đúng là thơm nhỉ? Lão Xà, tôi nói nghe này, tôi ngần này tuổi rồi mà chỉ gặp mỗi thằng con ông là omega thôi đấy!”
Khi Sầm Chân Bạch lớn hơn một chút, khoảng mười tuổi, cậu đã học cách lén chạy ra ngoài trước khi bọn họ đến nhà.
Nhưng khu ổ chuột nhỏ hẹp, mỗi làng đều không lớn, nhà nào có omega, nam hay nữ, mấy tuổi, mọi người đều biết rõ mồn một.
Sần Chân Bạch nhỏ vẫn có vài lần không chạy thoát, đám bạn chơi bài của Sầm Chí Bân vẫn đối xử với cậu như vậy, sờ mặt cậu, sờ tay cậu.
Đôi khi, trong lúc Sầm Chí Bân không để ý, bọn họ còn thò tay vào bên trong quần áo của cậu.
Sầm Chân Bạch nghĩ đến chuyện này chỉ muốn cười lạnh. Thực ra không cần phải chờ lúc Sầm Chí Bân không chú ý, vì cha cậu căn bản không thấy có gì sai cả.
“Chân Bạch.”
Một gương mặt bất ngờ áp sát trước mắt Sầm Chân Bạch. Giang Gia Năng đưa một túi quần áo đến trước mặt cậu, nở một nụ cười khẽ: “Chú Trần vừa mang đến, toàn là đồ mới. Con vào trong tắm nước nóng đi.”
Sầm Chân Bạch ngẩn ngơ, đưa tay nhận lấy gật đầu: “…Cảm ơn cô.”
Giang Gia Năng cảm thấy tình mẫu tử đã bị đánh thức sau bao năm xa nhà bởi một omega như thế này.
Omega này có một gương mặt rất sạch sẽ, mọi thứ đều mỏng manh, làn da mỏng, mí mắt mỏng, môi cũng mỏng. Vì cậu có mắt hai mí, khi cúi xuống, dưới mắt sẽ hình thành một nếp nhăn nhỏ, nhìn vừa lạnh lùng vừa ngoan ngoãn.
Đối diện với Giang Gia Năng, Sầm Chân Bạch dường như hơi lúng túng, không biết nên đi ngay hay nói lời cảm ơn trước khi đi. Gương mặt vốn không biểu lộ nhiều cảm xúc của cậu, giờ chỉ khẽ nhăn mũi một chút, cực kỳ tinh tế.
“Trời ạ!” Giang Gia Năng bật cười, lòng tràn đầy tình cảm: “Mau đi tắm đi!”
Trong mùa đông lạnh giá, tắm một bồn nước nóng là điều thoải mái nhất. Khi nước ấm xối vào mắt cá chân bị trật, cậu cảm thấy đỡ đau hơn một chút.
Mái tóc đen ướt dính sát vào gáy trắng nhợt của omega. Sầm Chân Bạch từ túi lấy từ bộ quần áo mới: một chiếc áo len cổ cao, một chiếc áo phao mỏng mặc bên trong, và một chiếc áo khoác lông dày bên ngoài. Phần dưới là quần thun dày và quần thể thao màu đen.
Cả tuần nay cậu chỉ mặc hai bộ đồ cũ thay đổi luân phiên, đây là lần đầu tiên cậu mặc đồ mới do Hoắc gia chuẩn bị cho, đặc biệt ấm áp, có thể toát ra mồ hồi.
Tuy nhiên, quần áo vẫn hơi rộng, nửa dưới khuôn mặt của omega gần như thu mình trong cổ áo len, chỉ để lộ đôi mắt với lông mi còn ướt.
Vừa bước ra từ phòng tắm, Sầm Chân Bạch đã thấy Giang Gia Năng vội vã chạy vào phòng bệnh. Qua khe cửa chưa khép lại, cậu thấy Hoắc Ngưỡng đã tỉnh dậy.
—
Hoắc Ngưỡng ngủ hai tiếng mới tỉnh, cảm thấy tinh thần sảng khoái, như thể cơ thể vừa được gỡ bỏ một bao cát nặng 50kg. Mắt hắn không còn khô rát, đầu óc cũng không mơ hồ nữa, thậm chí vai cũng có thể nhấc lên được.
Cảm giác khó chịu, bực bội trong lòng khi làm bất cứ điều gì cũng đều biến mất.
Xung quanh rất yên tĩnh, đây là phòng vip quen thuộc của bệnh viện tư nhân. Hắn nhìn xung quanh, không thấy ai, liền nhấn nút gọi ở đầu giường.
Rất nhanh, Giang Gia Năng và bác sĩ bước vào.
Sau một cuộc kiểm tra đơn giản, không có vấn đề gì. Hắn có thể về nhà.
Hoắc Ngưỡng nhanh chóng thay đồ, mở cửa ra ngay lập tức nhìn thấy omega đang ngồi trên ghế sofa bên ngoài.
Chết tiệt.
Hắn lại cảm thấy bực bội.
Chú Trần lái xe đến đón, Giang Gia Năng ngồi ở ghế trước, còn Hoắc Ngưỡng và Sầm Chân Bạch ngồi ghế sau.
Hoắc Ngưỡng tựa người vào cửa sổ xe, suốt cả hành trình không hề ngoảnh mặt lại, từ phía sau đầu hắn có thể thấy rõ hai chữ lớn “bực bội”.
Sầm Chân Bạch cũng dựa vào cửa xe, lặng lẽ nhìn ra ngoài, ngắm cảnh vật vụt qua nhanh chóng.
Xe đi qua cầu, bên phải là một hồ nhân tạo lớn. Sau khi vượt qua một hàng cây cam trồng nhân tạo, họ tiến vào Cảnh Sơn số 1.
Cảnh Sơn số 1 là nơi Hoắc gia ở.
Khu vực nổi tiếng nhất của khu hai trên Nhị Tinh chính là vùng biển xanh trong. Những người giàu có đã bỏ tiền ra xây dựng một hòn đảo nhân tạo trên biển, bên trong như một thành phố nhỏ, đầy đủ khu dân cư, khu thương mại và khu giáo dục.
Về đến nhà, Giang Gia Năng bảo hai đứa trẻ ngồi xuống phòng khách.
Bà đặt một báo cáo trước mặt Sầm Chân Bạch: “Đây là chẩn đoán của Hoắc Ngưỡng. Thằng bé mắc chứng thiếu hụt pheromone. Lượng pheromone mà nó tiết ra gấp đôi so với alpha bình thường luôn bị tích tụ trong cơ thể, không thể giải phóng.”
Sầm Chân Bạch biết về triệu chứng này, nghe nói alpha càng mạnh thì càng dễ gặp phải.
Khi phát bệnh, toàn thân sẽ đau đớn, tính cách trở nên bạo lực, chán ghét sự xuất hiện của mọi alpha và omega, chỉ dựa vào người điều trị để giải tỏa.
“Dạo gần đây, nó vẫn cố chịu đựng trong phòng cách ly cho đến khi cơ thể bị quá tải lên cơn sốc.” Giang Gia Năng bình tĩnh nói, nhưng vào lúc đó, bà và Hoắc Khởi đã hoảng sợ tột độ, buộc phải nhanh chóng tìm phương án thay thế: “Độ tương thích cao vẫn chưa đủ, cần phải có hai pheromone hoàn toàn không gây ra phản ứng bài xích.”
Alpha và omega có thể tạm thời đánh dấu nhau. Khi thực hiện, alpha sẽ cắn vào tuyến trên cổ của omega và tiêm pheromone vào.
Thông thường, cơ thể sẽ có phản ứng đào thải với pheromone của đối phương ở một mức độ nào đó, bởi vì đó không phải là thứ thuộc về cơ thể mình, giống như ghép nội tạng giữa các cặp sinh đôi không phải lúc nào cũng thành công.
Chưa kể đến tình trạng của Hoắc Ngưỡng, lượng pheromone được tiêm vào tuyến của omega sẽ vượt quá “mức phù hợp.”
Giang Gia Năng nhìn Sầm Chân Bạch: “Con là người duy nhất mà bọn cô tìm thấy trong toàn bộ Liên Minh.”
Omega định mệnh của Hoắc Ngưỡng.
Sầm Chân Bạch im lặng trong vài giây: “Cháu cần phải làm gì?”
“Giống như vừa rồi, khi nó phát bệnh, con sẽ giải phóng pheromone để dẫn dắt lượng pheromone tích tụ trong cơ thể nó thoát ra ngoài, hoặc:” Giang Gia Năng ngừng lại một chút: “Sẽ trao đổi dịch cơ thể như nước bọt, máu, mồ hôi để trực tiếp hấp thụ pheromone.”
Tất nhiên, không thể làm điều gì quá kỳ quặc như uống máu hay liếm mồ hôi, cách bình thường nhất là hôn nhau.
“Hoặc nữa:” Giang Gia Năng tiếp tục nói khi ánh mắt của Sầm Chân Bạch càng lúc càng nhạt đi: “Là tạm thời đánh dấu, để nó tiêm pheromone vào cơ thể khác.”
Với hầu hết các cặp alpha và omega, điều này không phải là “hoặc” mà là “và sau đó.”
Khi hai người có độ tương thích rất cao ở chung một phòng, không gian sẽ tràn ngập mùi hương hấp dẫn lẫn nhau, ai cũng có thể đoán trước điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Rốt cuộc, lý trí không thể thắng nổi bản năng.
Trước khi Sầm Chân Bạch kịp nói gì, alpha đã kiên quyết từ chối: “Con không đồng ý.”
Giang Gia Năng đã đoán trước điều này, bà kiên nhẫn hỏi Hoắc Ngưỡng: “Vậy con định điều trị chứng mất cân bằng pheromone thế nào?”
Hoắc Ngưỡng mím môi: “Con sẽ đến bệnh viện để hút pheromone ra.”
Có vẻ như nhớ lại chuyện gì đó kinh khủng, vùng sau cổ của Hoắc Ngưỡng giật lên như bị đau.
Lần hắn bị sốc, hắn đã được đưa lên bàn mổ khẩn cấp, các thiết bị đã chọc vào tuyến của hắn, cưỡng ép hút hết pheromone dư thừa ra ngoài.
Vết thương ở tuyến cổ của Hoắc Ngưỡng phải mất đến hai tháng mới khỏi hẳn, không còn đau khi cử động cổ.
Sau khi pheromone được rút ra, trạng thái cân bằng chỉ kéo dài trong một giây. Vì ngay giây sau, tuyến pheromone lại tiếp tục hoạt động, pheromone tiếp tục tích tụ, liên tục như thế cho đến khi cơ thể không chịu nổi nữa, tái phát bệnh.
Vì vậy, chứng mất cân bằng pheromone này chỉ được coi là hoàn toàn khỏi khi điều trị dứt điểm. Hoặc là phẫu thuật cắt bỏ tuyến pheromone, hoặc là điều trị bảo tồn.
Thậm chí, bác sĩ cũng không thể nói chắc khi nào sẽ khỏi hẳn. Có thể một hai năm, cũng có thể cả đời không khỏi. Điều duy nhất chắc chắn là càng ngâm pheromone của Hoắc Ngưỡng trong pheromone của omega càng lâu, thì càng tốt.
“Hoắc Ngưỡng.” Giang Gia Năng thở dài, có chút đau đầu ấn vào thái dương.
Phương pháp cưỡng chế này có thể dùng trong trường hợp cứu mạng, nhưng bác sĩ đã nói rất rõ ràng: Nếu tiếp tục cưỡng chế rút pheromone nhiều lần, tuyến pheromone sẽ sớm gặp vấn đề, dẫn đến rối loạn hormone trong cơ thể và làm sức khỏe suy giảm.
Hoắc Ngưỡng nhìn thẳng vào mắt Giang Gia Năng: “Mẹ, con không thể chấp nhận cả nửa đời còn lại phải bị ràng buộc vĩnh viễn với một người mà con không thích.”
Đánh dấu không chỉ ảnh hưởng đến omega mà còn đến alpha.
Một hai lần đánh dấu tạm thời không sao, nhưng nếu làm quá nhiều lần, hormone sản sinh trong cơ thể alpha sẽ khiến bọn họ có khao khát bảo vệ omega mãnh liệt, bản năng sẽ khiến alpha coi omega là sở hữu của mình.
Nếu omega không tích cực đáp lại, tính chiếm hữu của alpha sẽ ngày càng méo mó.
Đã từng có trường hợp một alpha không nhận được đáp trả đã đánh gãy chân omega, nhốt bonn họ trong tầng hầm suốt năm năm. Khi được phát hiện, cả hai đều đã phát điên.
“Mẹ biết.” Giang Gia Năng nói.
Hoắc Ngưỡng sững sờ.
Giang Gia Năng: “Vậy con có thể kiểm soát bản thân, không đánh dấu cậu ấy, con làm được không?”
Là một người mẹ, bà đương nhiên muốn và sẽ tôn trọng sự lựa chọn của Hoắc Ngưỡng. Ngay cả bà cũng không thích hôn nhân sắp đặt, sao Hoắc Ngưỡng có thể chịu được?
Hơn nữa, vì một căn bệnh mà quyết định tương lai của hai đứa trẻ là không công bằng.
Ai sẽ đánh dấu omega đó… chỉ cần nghĩ tới việc đó thôi, Hoắc Ngưỡng đã cảm thấy cuộc đời mình sắp tiêu tan. Hắn kéo khóe miệng, quả quyết nói: “Con làm được.”
Sầm Chân Bạch chuyển ánh mắt sang alpha, cậu hoàn toàn hiểu chán ghét của Hoắc Ngưỡng đối với mình. Ai mà muốn bị sắp xếp một người vợ từ trên trời rơi xuống, huống hồ Hoắc Ngưỡng laf thiên chi kiêu tử thực sự, huống chi là một omega có xuất thân như cậu.
Hoắc Ngưỡng trừng mắt nhìn như thể đang bị một con chuột cống theo dõi, giọng hung dữ: “Còn nhìn nữa là tao móc mắt mày ra đấy.”
Sầm Chân Bạch lặng lẽ thu ánh mắt lại.
Giang Gia Năng quát: “Chú ý lời nói của con!”
Hoắc Ngưỡng miễn cưỡng quay đầu đi.
“Mẹ đã đặt một chiếc giường trói, vài ngày nữa sẽ giao đến. Nó có thể khiến alpha không thể thoát ra và cũng không bị thương.” Giang Gia Năng dịu dàng nhìn omega: “Chân Bạch, con có thể làm được không?”
Nếu là trước đây, chắc chắn Sầm Chân Bạch sẽ không đồng ý.
Mặc dù cậu không có lựa chọn, nhưng ít nhất cậu sẽ cố gắng trốn thoát.
Cậu sợ mình sẽ mất kiểm soát khi bị pheromone làm cho lẫn lộn, sẽ làm điều gì đó khiến bản thân hối hận.
Nhưng sau hôm nay, cậu lại cảm thấy mình không cần phải lo lắng như vậy.
Cậu và Hoắc Ngưỡng không phải là một cặp AO bình thường.
Rõ ràng cậu đã mất ý thức, nhưng pheromone vẫn chưa quên “hù dọa” cậu.
Bọn họ có độ tương thích cao.
Xem ra Hoắc Ngưỡng thật sự rất ghét cậu.
Sầm Chân Bạch khẽ gật đầu: “Không có vấn đề ạ.”
Đó là câu trả lời có thể dự đoán được.
Hoắc Ngưỡng vừa khinh bỉ vừa khó chịu, thực sự không thể hiểu nổi tại sao Giang Gia Năng lại có thể nói chuyện tử tế với omega này, rõ ràng cậu đã làm rất nhiều thứ ghê tởm.
Hắn cười lạnh: “Còn cần phải hỏi à, cậu ta mong còn không được.”