Đọc truyện Full

Chương 12

Dương Hằng đã nằm xuống, quay lưng về phía ta và thì thầm:

“Ngươi hãy báo chuyện này cho Thịnh Quốc Công.”

“Ngươi ra ngoài đi.”

Nàng ôm lấy chiếc chăn, quay người vào trong. Ta không thể đánh thức một người giả vờ ngủ, càng không thể đánh thức một người phụ nữ đang mang thai cố tình làm ngơ. 

Nàng đẹp đẽ và yếu đuối, trong lòng mang một sinh mệnh. Chỉ cần nắm chặt lấy chiếc chăn, nàng đã đủ sức chống chọi với những sóng gió cuộc đời.

Mùa thu đến, gió rét thổi về kinh thành. Việc Lý Huyền Ca trốn chạy sớm cũng bị phát giác. Ta không thể cứ quanh quẩn lo lắng cho Dương Hằng, đành phải điều vài cao thủ từ nhóm người mà Lý Huyền Ca để lại đến Thôi phủ để bảo vệ nàng, vì lo rằng nàng sẽ gặp chuyện chẳng lành.

Lần đầu gặp nàng vào đầu năm ngoái, ta đã chứng kiến cảnh Thôi phủ bị thiêu cháy. 

Dương Hằng lúc ấy bụng mang dạ chửa, viết xong thư tuyệt mệnh gửi Thịnh Quốc Công rồi trút hơi thở cuối cùng trước mắt ta. 

Bức thư đó chắc là thư cầu cứu.

Sau tiệc mừng thọ, Hoàng thượng không xuất hiện nữa. Thái tử dù chưa nắm quyền Ngự Lâm quân, nhưng mối quan hệ với Hiền vương đã dịu đi, địa vị coi như đã ổn định. 

Duy chỉ còn lại một mối lo ngại là nhà họ Lý ở Bắc Cương và nhà họ Dương ở Tây Nam.

Thôi Tống bí mật theo phe Thái tử. Hắn không cần đứa con của Dương Hằng, cũng không muốn Thịnh Quốc Công vào kinh. 

Nhưng không hiểu vì sao Dương Hằng cứ chần chừ, không báo tin cho cha nàng, khiến Thịnh Quốc Công không hề hay biết suy nghĩ của con rể.

Một ngày nọ, Dương Hằng tự tìm đến ta, muốn mượn chiếc khóa ngọc của Thôi Quý phi.

“Đó là di vật của Quý phi nương nương, hình như đang được giữ ở chỗ Thôi đại nhân.”

Dương Hằng không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi lặng yên một lúc. Trước khi đi, nàng trông thấy con vẹt trên giàn:

“Ngươi vẫn còn nuôi những thứ này sao?”

Chợt nhớ nàng là người Tây Nam, không thích chim chóc.

Tối hôm đó, ta nhắc đến chuyện chiếc khóa ngọc với Thôi Tống.

“Ngươi cho nàng mượn rồi sao?”

“Chưa đâu, nhưng đúng là không có ở đây, mấy ngày trước ta đã gửi đến tiệm ngọc để bảo dưỡng.”

Thôi Tống kể lại rằng Thịnh Quốc Công từng có một ý nghĩ kỳ lạ, muốn dựng lên thân phận cho Dương Hằng là công chúa nhỏ đã yểu mệnh năm xưa.

“Làm sao có thể? Công chúa nhỏ là c.h.ế.t non, chứ đâu phải mất tích…”

Thôi Tống day trán, thở dài:

“Chuyện đó có nhiều điểm kỳ quặc, nếu được xoay chuyển, có thể trở thành đề tài lớn.”

Mười lăm năm trước, công chúa nhỏ vừa sinh ra đã không có nhịp thở, không có nhịp tim, nhưng toàn thân lại ấm áp, không có dấu hiệu lạnh lẽo. 

Hoàng đế lúc đó đã truyền triệu Thái y viện cả đêm nhưng không ai chữa trị được. Khi ấy, Thôi Quý phi đang được sủng ái, tuyệt không tin công chúa đã chết, cứ ôm lấy đứa bé qua ba đêm, nhưng công chúa vẫn nhắm mắt không khóc không la.

Đến ngày thứ tư, Hoàng đế kiên quyết an táng, Thôi Quý phi quỳ xin được thủy táng. 

Đứa bé được đặt vào chiếc gáo gỗ đàn hương khắc hình đuôi phượng, dưới đáy có khoét lỗ nhỏ để nước tràn vào, rồi thả trôi trên dòng sông rộng, dần chìm vào làn nước.

“Chuyện thủy táng công chúa là bí mật hoàng cung, nhưng khi đó cũng có vài người chứng kiến, Hoàng đế, Hoàng hậu, Hiền vương, Thịnh Quốc Công, đường tỷ của ta và ta, đều tận mắt thấy—” 

Thôi Tống nheo mắt, như nhớ lại, “Chỉ chưa đầy nửa ngày, công chúa đã chìm xuống, làm sao còn sống được. Thịnh Quốc Công muốn đề bạt con của Dương Hằng, thật là viển vông…”

Ta cúi xuống châm trà:

“Ta lại thấy Thịnh Quốc Công có óc sáng tạo.”

Thôi Tống nghiêng đầu, nhạt nhẽo nhìn ta, bất ngờ đặt tay lên mu bàn tay ta:

“Lý Huyền Ca chạy trốn, sao không mang ngươi đi cùng?”

Ta khẽ nhíu mày, rút tay lại, vô tình làm nước trà nóng đổ lên tay hắn. Thôi Tống đứng lên che tay, nhìn ta không nói lời nào. Ta áy náy lên tiếng:

“Đại nhân, ngài đã nhắc đến nỗi đau của ta rồi.”

Sáng sớm hôm sau, tiếng gõ trống cầm canh vang lên, rồi đột nhiên có tiếng chuông đồng rơi xuống, kêu vang gấp gáp. 

Ta khoác áo, mở cửa ra ngoài, thấy bầu trời trên Thôi phủ còn sáng và đỏ rực hơn cả bầu trời kinh thành. 

Đông cung đã phái binh vây kín Thôi phủ. 

Thái tử Triệu Triết đích danh muốn gặp ta và còn gửi cho ta một món quà. Mở ra, ta thấy con vẹt giang cánh bay ra, lượn vài vòng rồi đáp vào trong viện.

“Vẹt huyết hồng, một đực một cái, thay nhau vào cung nghe ngóng.”

Triệu Triết ra hiệu cho người theo dõi:

“Minh tam cô nương, ngươi đưa giống trùng dệt nữ cho con vẹt, không thấy lãng phí sao?”

Trùng dệt nữ là loại trùng độc của nữ tư tế Tây Nam, kẻ trúng độc phải gặp nữ tư tế mỗi ngày, thường được dùng với những kẻ tình nhân không yên phận.

“Dùng để nghe ngóng những chuyện liên quan đến sinh mệnh, cũng coi là xứng đáng.”

Triệu Triết nắm cổ ta, ép ta dựa vào tường, giọng âm trầm đến cực điểm:

“Việc thả Lý Huyền Ca, ta không truy cứu. Nói cho ta biết, ai trong cung đã giúp ngươi mở cửa đêm đêm, ta sẽ tha cho ngươi, nể mặt ba tỷ muội của ngươi.”

Thôi Tống và Dương Hằng bị kiếm sáng chói chắn ngoài cửa. Ta nhìn vào mắt Triệu Triết, cười bất đắc dĩ:

“Ta chỉ là một thiếp trong phủ Tể tướng, chưa từng vào cung mấy lần, ngươi nghĩ sẽ có người nghe theo ta sao? Triệu Triết, bệnh nghi kỵ của ngươi nặng như phụ hoàng của ngươi… à không, phải là tiên hoàng, không thua kém gì.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

A Thư Của Mẹ
A Thư Của Mẹ
Khi giám đốc trại trẻ mồ côi cầu xin tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà, tôi biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi. Khi con gái tôi mặc váy công chúa, nó sẽ nói: “Thật tuyệt. Ngày…
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Từ khi có trí nhớ đến giờ. Mẹ luôn chiều chuộng tôi, nhưng bà đối xử với em gái lại vô cùng hà khắc. Mẹ sẽ mua cho tôi những bộ váy đẹp đẽ nhất, rồi đăng ký…
Ái Tình Quy Hoa Cục
Ái Tình Quy Hoa Cục
Hành lang một tấc tương tư, lạc nguyệt thành cô ỷ. Lưng đèn cùng nguyệt liền hoa âm, đã là mười năm tung tích mười năm tâm. Nàng, mười lăm tuổi năm đó gặp phải giai nhân, lặng…
Bắc Hoang
Bắc Hoang
Vào đêm phu quân ta đến đưa hưu thư, chúng ta đã hoán đổi thân xác cho nhau. Ta thay hắn thống lĩnh quân đội ở Bắc Hoang, hắn thì thay ta ở lại hậu viện, bị mẫu…
Biệt Lai Hữu Dạng
Biệt Lai Hữu Dạng
Mộc Chẩm Khê năm nay 29, cô cảm thấy năm này chắc là năm hạn của mình, liên tục gặp chuyện không may. Đầu tiên là thất nghiệp, từ chức ở công ty trò chơi đã làm việc…
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Năm đó, tôi cùng khách hàng dùng bữa ở khách sạn, khi đi qua một căn phòng bao, tôi đã nghe thấy tiếng kêu cứu khe khẽ. Tôi đẩy cửa vào thì trông thấy một cô gái xinh…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full