Bất kể là nắm chắc thời gian hay là thủ đoạn phá giải, đều có thể nói là tuyệt hảo, khiến cho Ti Khấu Nam hắn ngay cả thời gian kịp phản ứng cũng không có.
– Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai?
Trong lòng Ti Khấu Nam lúc này vô cùng hỗn loạn, hắn đứng dậy, không để ý tới việc lúc này đang là đêm hôm mà trực tiếp chạy về phía phòng của phụ thân hắn, Ti Khấu Nguyên.
Ti Khấu Nguyên biết được xảy ra chuyện lớn như vậy cũng kinh hãi không thôi.
Nhìn qua lệnh bài phong ấn bị nghiền nát, hai phụ tử này nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều có cảm giác nghẹn khuất không nói nên lời, bọn họ không sợ kẻ địch đối đầu tới thăm hỏi trực tiếp.
Mà bọn họ sợ, bởi vì bọn họ không biết người đối đầu này là ai.
Thủ đoạn lập tức phá bỏ phong ấn này tuyệt đối là thứ mà người bình thường không thể làm được. Trong vòng mấy hô hấp đã phá giải được sáu mươi bốn đạo phong ấn, loại thủ đoạn này ngay cả Ti Khấu Nguyên cũng tự biết mình không làm được.
– Nam nhi, Vạn Khôi các chúng ta gần đây không đắc tội với người nào chứ?
Ngữ khí của Ti Khấu Nguyên có chút phức tạp.
Ti Khấu Nam mờ mịt nói:
– Việc buôn bán của chúng ta chỉ cầu tài, tại sao lại vô duyên vô cớ đắc tội với người khác cơ chứ? Hơn nữa gần đây trong tiệm cũng không có khách nhân nào khác tới thăm a.
– Có phải trong đám hàng hóa của chúng ta có người có địa vị lớn gì không?
Ti Khấu Nam lại hỏi.
Ti Khấu Nam ngẫm lại, lắc đầu nói:
– Trên Thần Uyên đại lục, người có thể khiến cho Lưu Ly vương thành nhận định có địa vị lớn quả thực không có. Mấy nguồn cung cấp gần đây của chúng ta cũng vô cùng sạch sẽ. Đều tới từ những trung vực, hạ vực, nguồn cung cấp kết nối với Bát vực đều không có.
– Không có giao thiệp với các tộc không phải nhân tộc ngoài Hoang man đó chứ?
Ti Khấu Nguyên lại hỏi.
– Phụ thân, hài nhi cũng không phải là hỗn đản. Sinh ý của Vạn Khôi các chúng ta chỉ là sinh ý nhân tộc, liên quan tới dị tộc, chúng ta không bao giờ làm.
Ti Khấu Nguyên gật gật đầu nói:
– Vậy thì kỳ quái. Người cướp đi hàng hóa có thể lập tức giải sáu mươi bốn đạo phong ấn, thực lực tuyệt đối không kém. Loại người này chẳng lẽ tu luyện công pháp tà đạo gì đó, cần tu sĩ làm lô đỉnh luyện công hay sao?
– Phụ thân, vì sao hài nhi vẫn cảm thấy việc này hơn phân nửa có quan hệ với Vi gia a.
Ti Khấu Nam buồn bực nói.
– Vi gia?
Ti Khấu Nguyên lắc đầu nói:
– Vi gia hiện tại bản thân đang hỗn loạn vô cùng. Lại nói, Vi gia có trình độ thế nào vi phụ hiểu rõ nhất. Bọn họ tuyệt đối không thể trong vòng mấy hô hấp phá đi sáu mươi bốn đạo phong ấn. Việc này người có thể làm được trong Lưu Ly vương thành cũng chỉ có mấy thế lực đỉnh cấp kia mà thôi.
Ti Khấu Nam rất phiền muộn, hắn thực sự hy vọng việc này là do Vi gia làm hơn. Vừa vặn đối đầu với VI gia, thống khoái hơn nhiều, chung quy vẫn tốt hơn so với tình cảnh không có cách nào.
– Phụ thân, người này đã kiếm được chút ngon ngọt, con lo lắng hắn sẽ liên tiếp phá bỏ phong ấn. Đến lúc đó không cần mười ngày nửa tháng, những nô lệ của chúng ta đã trở thành người của hắn.
Phong ấn bị phá bỏ, nô lệ đã không còn nằm trong sự khống chế của Ti Khấu thế gia bọn họ nữa.
– Có thể tra ra được nhóm nô lệ bị phá bỏ phong ấn này tới từ nguồn cung cấp nào hay không?
Ti Khấu Nguyên lại hỏi.
Ti Khấu Nam uể oải lắc đầu:
– Nguồn cung cấp của chúng ta gần đây rất nhiều, ném loạn vào một chỗ, dưa theo tu vi và thực lực xếp lại. Căn bản không phân biệt ra được. Hơn nữa, trừ một ít nguồn cung cấp đặc biệt mẫn cảm ra, nguồn cung cấp bình thường chúng ta cũng không thèm để ý nó tới từ đâu.
Tra không ra nguồn cung cấp, cũng không tra ra được người bị phá bỏ phong ấn có thân phận thế nào, kể từ đó, muốn từ bên trong đó tìm được manh mối, căn bản không có một chút hy vọng nào.
Ti Khấu Nguyên thở dài một tiếng, nói:
– Rốt cuộc là thần thánh phương nào lại gây khó dễ cho Ti Khấu thế gia chúng ta?
Trong mắt Ti Khấu Nam hiện lên vẻ hung ác, nói:
– Phụ thân, theo con thấy hiện tại chúng ta sớm ngọc đá cùng tan thì hơn. Đem những nô lệ còn lại tiêu diệt. Ti Khấu thế gia chúng ta không tìm lại được, hắn cũng không thể nào thu được chỗ tốt từ Ti Khấu thế gia chúng ta.
Đây là lần thứ hai Ti Khấu Nam đưa ra kiến nghị này.
Ti Khấu Nguyên vốn vẫn còn có chút do dự, đây là biện pháp bất đắc dĩ, hơn nữa biện pháp này trừ ác tâm với đối thủ một chút ra, kỳ thực cũng không có bất kỳ một chút thu hoạch nào.
Ở sâu trong lòng Ti Khấu Nguyên vẫn hy vọng có thể tìm được lại nhóm hàng hóa này. Nếu cứ như vậy mà phá bỏ đi, quả thực quá đáng tiếc.
Hơn nữa loại thủ đoạn ngọc đá cùng tan, vạn nhất khiến cho tên đối thủ ẩn giấu kia giận dữ. Nói không chừng đối phương sẽ có động tác trả thù tiếp theo.
Ti Khấu Nguyên là người lão luyện thành thục, lại không muốn trong lúc vô hình khiến cho Ti Khấu thế gia có thêm một đại địch nguy hiểm như vậy.
– Nam nhi, nghĩ kỹ lại xem. Nếu như thật sự là những tu sĩ tác ác tu luyện công pháp, cần thân thể tu sĩ mà nói, nếu như chúng ta hủy diệt những tên nô lệ này hắn sẽ càng thêm giận dữ. Vạn nhất hung tính của đối phương phát tác, âm thầm gây khó dễ cho Ti Khấu thế gia chúng ta mà nói, đây cũng là chuyện vô cùng phiền toái. Tuy rằng không đến mức sợ hắn, thế nhưng cũng là chuyện phiền phức không đáng có.
– Hừ, nếu như vậy, chúng ta tổn thất lớn như vậy còn phải nhắm mắt nhắm mở cho qua? CÒn phải chiếu cố tới cảm xúc của hắn?
Ti Khấu Nam dù sao cũng là người trẻ tuổi, khí thịnh, cảm thấy căn bản không cần phải nghĩ nhiều như vậy.
– Nam nhi, lấy đại cục làm trọng, không tới bước cuối cùng, không nên đi một bước này.
….
Trong mật thất, Giang Trần ngồi xếp bằng, minh tưởng một ngày, thần thức mới chậm rãi khôi phục lại.
Mà những người được hắn giải cứu kia, tuy rằng phong ấn ở ngoài khí hải bị loại trừ, thế nhưng ngũ giác vẫn bị phong ấn, phong ấn ngũ giác một khi chưa bị loại trừ, bọn họ cũng không có cách nào khôi phục lại như cũ.
Chỉ là phong ấn ngũ giác, cũng không bị Ti Khấu thế gia điều khiển, cho nên an nguy của bọn họ không có bất kỳ vấn đề gì.
Hơn nữa giải trừ phong ấn ngũ giác đơn giản hơn rất nhiều.
Sau khi thần thức của Giang Trần khôi phục, hắn nhanh chóng phá bỏ phong ấn trên người đám người Câu Ngọc và Tiết Đồng. Năm thân vệ này đi theo hắn từ Đông Phương vương quốc, có thể nói là trung thành và tận tâm.
Sau khi phong ấn ngũ giác bị giải trừ, năm người đều chậm rãi khôi phục ý thức. Câu Ngọc thực lực mạnh nhất, cũng là người mở mắt ra đầu tiên.
Khi ánh mắt của nàng mở ra, Câu Ngọc còn tưởng rằng mình hoa mắt, hoặc là xuất hiện ảo giác. Nàng liên tục nháy mắt vài cái, nhìn chằm chằm vào Giang Trần, lại nhìn Hoàng Nhi.
– Thiếu chủ, ta… Không phải ta nằm mơ sao?
Câu Ngọc đau xót nói, coi như nàng có tính cách cứng cỏi, bất khuất, giờ phút này cũng không nhịn được mà có cảm giác kích động sống sót qua tai nạn.