Mặc dù là thủy quái, đối mặt Long Uy, đối mặt uy nghiêm của Thái Cổ Long tộc, bản năng chúng sợ hãi, là không cách nào khắc chế.
Trơ mắt nhìn Giang Trần ly khai, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào.
Giang Trần tuyệt đối không nghĩ tới, vốn tưởng rằng phải khổ chiến một phen, nhưng lại dùng loại phương thức gần như tản bộ này thông qua.
– Long huynh, uy nghiêm Long tộc, quả nhiên rất cao minh.
Giang Trần tán thưởng.
Long Tiểu Huyền rầm rì, cũng không biết nói thầm cái gì, nhưng Giang Trần rõ ràng có thể cảm giác được, thằng này tuyệt đối là đang dương dương tự đắc.
Bất quá, cửa thứ ba này nhẹ nhõm như thế, hoàn toàn chính xác là công lao của Long Tiểu Huyền.
Giang Trần nhẹ nhõm thông qua cửa thứ ba, lại làm Vân Trung Minh Hoàng đang giám thị sợ ngây người.
– Bệ… Bệ hạ…
Vân Trung Minh Hoàng thậm chí cảm thấy đầu óc của mình có chút theo không kịp.
– Cái kia… Chân Đan Vương kia, hắn đột phá cửa thứ ba.
– Ngươi nói cái gì?
Lần này, ngay cả Khổng Tước Đại Đế cũng có chút khó có thể tin. Lúc này mới vừa qua cửa thứ hai, làm sao lại qua cửa thứ ba?
Chẳng lẽ cửa thứ ba không có khởi động?
Đừng nói Khổng Tước Đại Đế kinh ngạc như vậy, coi như là Vân Trung Minh Hoàng hiện trường đốc chiến, kỳ thật cũng không hiểu ra sao. Hai cửa trước, Giang Trần qua thuận lợi như vậy, đã để cho Vân Trung Minh Hoàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi rồi.
Dù sao, đây là khảo nghiệm bệ hạ tự mình an bài, bất luận cửa nào, đều không giống bình thường, nhằm vào đều là thiên tài nửa bước Hoàng cảnh, vì bọn họ mà định độ khó.
Loại độ khó này, tuyệt đối không phải người bình thường có thể hồ lộng qua. Thực lực không đạt tới một bước kia, tuyệt đối không có khả năng đi qua.
Thế nhưng mà, Chân Đan Vương này, thậm chí qua liền ba cửa, hơn nữa qua nhẹ nhàng thoải mái như thế.
Thậm chí, Vân Trung Minh Hoàng cũng không hiểu Giang Trần rốt cuộc là qua cửa thứ ba như thế nào. Nhìn về phía trên, những thủy quái kia phảng phất rất sợ Chân Đan Vương này a.
Đây quả thực là văn sở vị văn.
Những thủy quái này, đều là Khổng Tước Đại Đế dùng đại thần thông trấn áp, phi thường hung tàn thô bạo, hung hãn không sợ chết, nơi nào sẽ sợ hãi một Đan Vương nhân loại?
Cho nên, đối mặt Khổng Tước Đại Đế nghi vấn, Vân Trung Minh Hoàng cũng không biết trả lời như thế nào.
– Vân Trung, tiếp tục quan sát kẻ này. Bổn đế ở Lưu Ly Vương Thành ba ngàn năm, rốt cục nhìn thấy một người trẻ tuổi thú vị rồi, ha ha, không dễ dàng a!
Tâm tình của Khổng Tước Đại Đế thật tốt. Lúc trước hắn dùng thủ đoạn suy tính, tính ra Giang Trần là người có Đại Khí Vận đến từ Vạn Tượng Cương Vực.
Chỉ là, Chư Thiên tuệ nhãn của hắn chỉ mở ra mông lung một đường, tựa như trong sương mù nở hoa, ngoại trừ chính hắn, cùng cường giả ngang hàng hắn, cơ hồ không có người nguyện ý tin tưởng.
Nhưng mà, giờ khắc này, Khổng Tước Đại Đế vững tin, Chư Thiên tuệ nhãn của mình, hoàn toàn chính xác có năng lực phương diện này.
Mà mình suy tính ra kết quả, ở trên người Giang Trần, cũng đã nhận được ứng nghiệm.
Mặc kệ tương lai Giang Trần sẽ đi đến một bước nào, ít nhất cho tới bây giờ, mỗi một bước của Giang Trần, mỗi một lần biểu hiện, đều có thể nói kinh người, viễn siêu thiên tài cùng thời đại.
Đừng nói so với thiên tài Vạn Tượng Cương Vực, dù phóng tới Thượng Bát Vực, phóng tới Lưu Ly Vương Thành, thiên tài niên kỷ như vậy, có thể đi đến một bước như Giang Trần, cũng là phượng mao lân giác.
Hơn nữa, cất bước, tài nguyên của những người này, cũng không biết gấp bao nhiêu lần Giang Trần.
Bởi vậy…
Giang Trần, mới là người mình muốn tìm.
Khổng Tước Đại Đế sống nhiều năm như vậy, góc độ nhìn vấn đề, đã vượt ra khỏi người bình thường rất nhiều, cho nên, rất ít sự tình khiến cho tâm tình của hắn chấn động.
Thế nhưng mà giờ khắc này, trong lòng của hắn, lại nhấc lên một cỗ vui sướng.
Phía dưới những phiệt chủ kia, chứng kiến Khổng Tước Đại Đế mỉm cười, chỉ cảm thấy tựa hồ hôm nay tâm tình của Đại Đế bệ hạ đặc biệt sáng sủa, nhưng căn bản không biết vì sao Đại Đế bệ hạ vui sướng.
Bất quá, tất cả mọi người rất cao hứng, ít nhất, Đại Đế bệ hạ đã từ trong tang đồ chi thống đi ra. Điểm này, đáng giá vui mừng.
Những đại phiệt kia đều đi theo Khổng Tước Đại Đế nhiều năm, đối với Khổng Tước Đại Đế khăng khăng một mực. Ở sâu trong nội tâm bọn hắn, cũng không muốn tiếp nhận sự thật Khổng Tước Đại Đế bị Tu La Đại Đế thay thế.
Nhưng mà, những năm này, Khổng Tước Đại Đế bệ hạ ru rú trong nhà, ít tham dự quản lý tục vụ, đối với Tu La Đại Đế khuếch trương, cũng là mặc kệ, thậm chí có chút ít giựt giây dung túng.
Một màn này, làm cho những đại phiệt dưới trướng Khổng Tước Đại Đế, trong lòng cũng hơi có chút lo lắng.
Bọn hắn lo lắng, như vậy xuống dưới, một ngày nào đó Tu La Đại Đế sẽ thành hình. Đến lúc đó, bọn hắn những bộ hạ cũ của Khổng Tước Đại Đế, có bị Tu La Đại Đế chèn ép hay không?
Về sau địa vị ở Lưu Ly Vương Thành, có thể được cam đoan hay không?
Cho nên, ở sâu trong nội tâm những đại phiệt phiệt chủ này, rất nguyện ý chứng kiến một Khổng Tước Đại Đế tích cực, một Khổng Tước Đại Đế khí phách.
Bởi vì lần trước Phàn thiếu chủ vẫn lạc, mọi người đối với Khổng Tước Đại Đế bệ hạ lo lắng sâu thêm không ít. Bọn hắn đều lo lắng, Đại Đế bệ hạ có thể bởi vậy mà không gượng dậy nổi hay không?
Có thể bởi vậy mà hùng tâm toàn bộ tiêu tán hay không?
Chứng kiến giờ phút này Khổng Tước Đại Đế cởi mở mỉm cười, mọi người biết rõ, Đại Đế bệ hạ cũng không có tinh thần sa sút, cũng không có buông tha như vậy.
Đây là một tín hiệu tích cực.
Bất quá, trong nội tâm những đại phiệt này lại không khỏi nghĩ:
– Tâm tình của Đại Đế bệ hạ sung sướng, chẳng lẽ là muốn từ trong đệ tử đại phiệt, chọn lựa thân truyền đệ tử mới?
Nghĩ tới đây, trong lòng những đại phiệt này đều khó tránh khỏi bành trướng.
Nếu như đệ tử bản phiệt bị chọn trúng, vậy nương theo mà đến, nhất định là thăng chức rất nhanh. Nếu như có thể thành người nối nghiệp của Khổng Tước Đại Đế bệ hạ, vậy thì càng thêm phú quý bất khả hạn lượng.
Ngay cả Bàn Long phiệt chủ, giờ phút này trong lòng cũng sinh ra chờ mong nồng đậm.
– Ta tuổi thọ gần hết, nếu Tùng Hạc Đan cuối cùng vô duyên đạt được, Bàn Long phiệt, tất sẽ lâm vào loạn cục. Nhưng nếu đệ tử của Bàn Long phiệt, có thể được Đại Đế bệ hạ tuyển làm thân truyền đệ tử. Vậy vị trí của Bàn Long phiệt, lại sẽ ổn như bàn thạch, không thể dao động… Không biết, mấy đệ tử của Bàn Long phiệt ta, có cơ duyên như vậy hay không?
Trong lòng Bàn Long phiệt chủ điểm mấy đệ tử một cái, cảm thấy đều có ưu điểm riêng. Nhưng tổng hợp mà nói, tựa hồ vẫn là Cơ tam công tử càng hơn một chút.
Ít nhất, Cơ tam công tử có thể kết giao thiên tài như Giang Trần, ở phương diện phúc duyên, so với hai người cạnh tranh khác càng thêm ưu việt.
– Hi vọng đệ tử Bàn Long phiệt ta, có thể trổ hết tài năng. Đạt được Đại Đế bệ hạ ưu ái.
Bàn Long phiệt chủ lặng yên suy nghĩ.