Các phiệt tầm đó, vậy mà còn ẩn tàng một thiên tài như vậy? Một mực không có tiếng tăm gì, tới hôm nay mới bạo phát đi ra?
Này làm sao xem cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
Duy chỉ có Cơ tam công tử, tựa hồ nghĩ tới điều gì. Cười khổ, đồng thời biểu lộ có chút vui vẻ. Hiển nhiên, hắn đã có suy đoán.
– Lão Tam, ngươi cười cái gì?
Lưu Hương công tử ở một bên, nhìn thấy Cơ tam công tử cười, cũng bị hắn làm cho không hiểu thấu.
– Ngươi cảm thấy ta cười cái gì?
Cơ tam công tử càng nghĩ càng buồn cười, biểu lộ cũng càng ngày càng vui sướng.
Lưu Hương công tử không hiểu ra sao:
– Ngươi không phải là muốn nói cho ta biết, cơ duyên này bị ngươi nhận được a?
Lời này vừa ra, ánh mắt của người khác, đều nhao nhao bắn qua Cơ tam công tử, có ghen ghét, có hâm mộ, cũng có không hảo ý.
Cơ tam công tử cười ha ha, lại không trả lời.
Một bên Miêu Tác lại lớn tiếng nói:
– Không thể nào là hắn! Cơ lão tam cũng không nhanh hơn ta bao nhiêu. Hắn đạt được mới là lạ!
– Đúng, ta cùng Cơ lão tam tới không sai biệt lắm. Hắn được cơ duyên, ta còn không biết sao?
Có người đi ra chỉ chỗ sai, hiềm nghi Cơ tam công tử đạt được cơ duyên, cũng liền rửa sạch.
Bất quá Cơ tam công tử cười càng vui vẻ, khiến cho tất cả mọi người không hiểu thấu.
– Cơ lão tam, ngươi sẽ thua không nổi, điên rồi chứ?
Miêu Tác cười lạnh, mở miệng giễu cợt nói. Hiển nhiên, trong lòng Miêu Tác này, còn coi Cơ tam công tử là tình địch.
– Lão Tam, ngươi sẽ không thật sự điên chứ?
Lưu Hương công tử sờ lên cái mũi nói.
Cơ tam công tử nhíu mày:
– Ngươi mới choáng váng. Các ngươi cả đám đều choáng váng. Chuyện cho tới bây giờ, ta đã sớm đoán ra ai lấy được cơ duyên, chỉ có các ngươi ngốc tựa như ngỗng.
– Ai?
Nghe Cơ tam công tử nói như vậy, tất cả mọi người bị khơi gợi lên tâm hiếu kỳ nồng đậm.
Cơ tam công tử ung dung cười nói:
– Phật viết, không thể nói, không thể nói.
Giả thần giả quỷ tầm đó, Cơ tam công tử đong đưa quạt xếp, khoan thai đi trở về. Phảng phất người khác lấy được cơ duyên, như hắn đạt được vậy, cực kỳ vui vẻ.
Trong lúc đó, Cơ Trung Đường một mực giữ im lặng, lại biến sắc:
– Chẳng lẽ là hắn?
Xem xét bốn phía, quả nhiên không có chứng kiến đạo thân ảnh kia, trong lúc nhất thời, Cơ Trung Đường biến sắc, nhìn qua bóng lưng của Cơ tam công tử, thần sắc thoáng cái trở nên cực kỳ phức tạp.
Thân hình của Lưu Hương công tử có chút trầm xuống, bị Cơ Trung Đường nói như vậy, hắn ẩn ẩn tầm đó, trong lòng cũng hiện ra một đạo thân ảnh.
Là hắn?
Trực giác của Cơ tam công tử quả thật rất cường đại, thời điểm hắn nghĩ đến Giang Trần, liền kết luận, cọc cơ duyên kia, nhất định là bị Giang Trần lấy được.
Mà sự thật, cũng đúng là như thế.
Thời điểm Cơ tam công tử cùng đám thiên tài lục tục trở lại bên này, Giang Trần đã an vị bên cạnh Khổng Tước Đại Đế.
Mà giờ khắc này, trên người Giang Trần không biết có bao nhiêu ánh mắt hâm mộ ghen ghét hận, vây quanh bên cạnh của hắn đảo quanh.
Hiển nhiên, đối với người trẻ tuổi ngang trời xuất hiện, đạt được Đại Đế cơ duyên kia, những đệ tử đại phiệt này, trong lúc nhất thời đều không thể tiếp nhận được.
– Chân Đan Vương?
– Một thiên tài đan đạo, làm sao lại nhận được cơ duyên này? Chẳng lẽ, thiên phú võ đạo hắn, còn có thể so với những đệ tử đại phiệt chúng ta?
– Chân Đan Vương này đến cùng lai lịch thế nào? Sao trước đây nghe cũng chưa từng nghe qua?
Trong lúc nhất thời, mọi người hiển nhiên đều rất nghi vấn.
Đừng nói những đệ tử đại phiệt này, coi như là các phiệt phiệt chủ, cũng không cam lòng. Bọn hắn đều trông cậy vào đệ tử nhà mình trổ hết tài năng.
Ai nghĩ đến, cuối cùng đạt được cọc cơ duyên, lại là một người trẻ tuổi lai lịch không rõ. Mà thân phận của hắn, càng làm cho người không biết nên khóc hay cười.
Dĩ nhiên là một Đan Vương, hơn nữa là Đan Vương khách khanh đến từ Cửu cấp thế gia.
Luận thân phận, chỉ là một khách khanh Đan Vương của Cửu cấp thế gia, ngay cả tư cách dự họp cũng không có.
Mà hết lần này tới lần khác là một người ngay cả tư cách tham gia cũng không có, cuối cùng nhất lại cười đến cuối cùng, cái này đối với các phiệt mà nói, không thể nghi ngờ là thiên đại trào phúng.
Ngoại trừ Bàn Long phiệt chủ ra, các phiệt phiệt chủ khác, đối với Chân Đan Vương bỗng nhiên toát ra kia, thoáng cái đều tràn đầy ác cảm.
Hiển nhiên, đối với kết quả này, các phiệt phiệt chủ đều không thể tâm bình khí hòa tiếp nhận.
Ngược lại là Bàn Long phiệt chủ, trải qua nhiều năm tra tấn như vậy, tâm tính nhìn vấn đề, so với phiệt chủ khác càng thêm rộng rãi.
Ba đệ tử trẻ tuổi dưới trướng Bàn Long đại phiệt, mỗi một cái đều là thiên tài tuyệt luân. Chỉ có điều, thiên tài quy thiên tài, muốn nói bọn hắn có tư cách kế thừa y bát của Khổng Tước Đại Đế, Bàn Long phiệt chủ vẫn cảm thấy bọn hắn kém một chút.
Cũng không phải nói bọn hắn không đủ tư cách, mà là bọn hắn tầm đó, không có hơn đồng thế hệ quá nhiều, không có thể hiện ra ưu thế siêu nhân nhất đẳng, áp đảo những người khác.
Nếu như quyết đưa bọn chúng đến loại cấp độ này, vận khí tốt, có lẽ có thể gió lốc mà lên.
Thế nhưng mà, một khi vận khí không tốt, rất có thể cuối cùng chết so với Phàn thiếu chủ còn thảm.
Mà Giang Trần đứng ở vị trí này, đối với Bàn Long phiệt chủ lại không phải chuyện xấu. Bàn Long phiệt chủ chẳng những không có vì vậy mà cảm thấy không vui, ngược lại ẩn ẩn có chút hưng phấn.
Lúc trước tuy hắn đối với Giang Trần rất khách khí, nhưng đó là bởi vì có cầu ở Giang Trần.
Chỉ là, mặc dù có cầu ở Giang Trần, nhưng đối với Giang Trần đến cùng có thực lực lấy tới Tùng Hạc Đan hay không, trong nội tâm hắn vẫn có nghi vấn.
Tuy Giang Trần đem dị nhân kia nói rất sống động, nghiễm nhiên là một hình tượng thế ngoại cao nhân.
Thế nhưng mà không có tận mắt thấy vị tiền bối cao nhân kia, Bàn Long phiệt chủ hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút lo lắng.
Mà giờ khắc này, chứng kiến Giang Trần yêu nghiệt ôm cơ duyên của Đại Đế vào lòng như vậy, làm cho một tia lo lắng cuối cùng của Bàn Long phiệt chủ, cũng tận số biến mất.
Một đệ tử chư hầu thế tục đến từ Vạn Tượng Cương Vực, nếu như không phải khi còn bé đạt được thiên đại cơ duyên, làm sao có thể đi đến một bước này?
Bằng Vạn Tượng Cương Vực, loại địa phương chim không thèm ị, tài nguyên thiếu thốn, thực lực thấp kém, thấy thế nào cũng không giống như là nơi có thể bồi dưỡng được thiên tài như Giang Trần.
Như vậy, duy nhất có thể giải thích hết thảy, là có ẩn sĩ cao nhân chỉ điểm.
Cho nên, giờ khắc này, Bàn Long phiệt chủ thật sự tin, tin triệt triệt để để.
– Bệ hạ, đến cùng Chân Đan Vương này, như thế nào đạt được cơ duyên, chư phiệt chúng ta, cũng rất hiếu kỳ a. Kính xin bệ hạ khai ân, thỏa mãn tâm hiếu kỳ của mọi người.
Linh Chi phiệt chủ mở miệng trước tiên.
– Có thể thắng thiên tài các phiệt, Chân Đan Vương này, thật đúng là khiến người ngoài ý muốn. Thiên tài Đan đạo, lại có thiên phú võ đạo như thế, hoàn toàn chính xác làm cho người hiếu kỳ.