– Thánh Cảnh tầng tám, muốn nhường thiên tài Hoàng Cảnh mười chiêu, này e rằng cũng chỉ có Chân Đan Vương mới dám làm như thế a?
– Phải a? Ngoại trừ Chân Đan Vương, Lưu Ly Vương Thành này còn có thiên tài Thánh Cảnh như vậy sao?
– Chà chà, hiện tại ta muốn không phục Chân Đan Vương cũng khó a.
Chung quanh các loại bàn luận liên tiếp.
Nói thật, vào lúc này, Trang Mẫn cũng động tâm. Đúng, hắn thật sự có một loại kích động muốn ra chiêu. Bất quá lý trí nói cho hắn biết, không thể làm như thế.
Một khi mình thật sự dùng mười chiêu của đối phương, coi như cuối cùng thắng, cũng sẽ bị nói thắng mà không vẻ vang gì.
Trang Mẫn cố nhiên rất muốn thắng, nhưng hắn tuyệt đối không chịu nhận tràng thắng lợi như vậy.
Sắc mặt chìm xuống, âm thanh đột nhiên trở nên lạnh:
– Chân Đan Vương, nếu như ta ra chiêu trước, chỉ sợ ngươi sẽ không có cơ hội xuất chiêu rồi.
Giang Trần cười nhạt:
– Thật sự sao?
– Ngươi muốn thử một chút?
Trang Mẫn lạnh lùng.
– Chẳng lẽ lại sợ ngươi?
Thanh âm của Giang Trần cũng cực kỳ phóng khoáng.
– Cứ việc phóng ngựa lại đây.
Trang Mẫn tức giận không thôi, tay khẽ nhấc, đầu ngón tay liên tục gảy ra. Chỉ nghe hư không có từng tiếng xé gió phốc phốc phốc.
Sau một khắc, từng đạo từng đạo hơi nước từ giữa chỉ của hắn bắn ra. Ở trên hư không cuốn một cái, hóa thành thủy châu kỳ quái trong suốt.
Thủy châu này như là đạn cầu, ở trong hư không càng chạy càng nhanh.
Trong nháy mắt, cả hư không giống như có vô số đạn cầu thủy châu qua lại, hoàn toàn phong tỏa vùng hư không này.
Loại thần thông này, nhất thời Giang Trần cũng cảm thấy xa lạ. Bất quá hắn có một loại dự cảm, chỉ sợ loại thủy châu này không phải thủy châu bình thường.
Vung kiếm trong tay, trực tiếp cuốn lên từng đạo khí lưu, lật đổ trật tự hư không. Mũi kiếm đến đâu, bắn ra ánh kiếm vô tận, bắn về phía từng viên thủy châu kia.
Chỉ là, thủy châu kia hết sức kỳ quái, ánh kiếm bắn trúng thủy châu, thủy châu này “Phốc” một tiếng, lại văng ra, giống như một viên cầu đàn hồi, nắm giữ quỹ tích vận hành kỳ quái, làm cho mũi kiếm không cách nào ra lực.
Kiếm khí xung kích, từng đạo từng đạo kiếm thế đánh bay những thủy châu này, nhưng thủy chung không cách nào phá nát.
Chờ kiếm thế của Giang Trần hơi chậm lại, từng viên thủy châu kia lại lấy quỹ tích vận hành quỷ dị, không ngừng bay tới quanh thân Giang Trần.
Hơn nữa, Trang Mẫn liên tục đạn xạ, không ngừng có thủy châu mới gia nhập. Trong lúc nhất thời, bốn phía võ đài, có ít nhất trên một ngàn viên thủy châu, lấy tốc độ mà mắt thường hầu như khó có thể bắt giữ nhanh chóng đạn đi.
Loại hư không đạn đi này, căn bản không có quy luật gì đáng nói, làm cho Giang Trần cực kỳ cật lực, chỉ có thể sử dụng kiếm thế quét ra.
Bất quá, quỹ tích vận hành của chúng thực sự quá quỷ dị, bản thân liền không theo quỹ tích bình thường vận hành, vì lẽ đó chiêu Điên Đảo Càn Khôn kia, lực hạn chế cũng không lớn.
Này ngược lại có cảm giác giống như loạn quyền đánh chết sư phụ già trong truyền thuyết.
Đột nhiên, dưới chân Giang Trần chìm xuống, một thủy châu to bằng nắm tay rơi ở dưới chân của hắn. Sau một khắc, thủy châu này giống như có lực dính thần kỳ, trực tiếp dính lấy bàn chân Giang Trần.
Trong lòng Giang Trần cảm giác nặng nề, động tác thoáng chậm một chút, vô số thủy châu liền chen chúc tới, dính ở trên chân phải của Giang Trần.
Tiếp đó, cánh tay, vai, toàn thân…
Vô số thủy châu giống như có hiểu ngầm, không ngừng tụ tập lại với nhau, trong nháy mắt liền hình thành một màn nước quỷ dị.
Loại màn nước tương tự như thế này, lúc trước thời điểm Giang Trần tìm kiếm Mộc Linh tuyền, từng thấy có người sử dụng qua. Người kia là Vạn Tượng cương vực Tiêu Dao tông trưởng lão Vệ Vô Đạo, dùng Thiên Thủy phù văn hình thành màn nước lao tù.
Bất quá, so với màn nước lao tù này, Vệ Vô Đạo dùng Thiên Thủy phù văn hình thành màn nước lao tù kia còn kém mấy chục lần.
Lúc trước Giang Trần bị Vệ Vô Đạo vây nhốt, lập tức liền thông qua Băng Hỏa yêu liên chui xuống đất, trực tiếp thoát đi.
Mà trước mắt, Trang Mẫn này hình thành màn nước lao tù, là mạnh mẽ hơn nhiều. Thủy nguyên lực mạnh mẽ không ngừng tràn vào, làm cho toàn thân Giang Trần bị một loại sức mạnh kỳ quái bao vây, căn bản không có bất kỳ lỗ thủng, chớ nói chi là từ lòng đất chạy trốn.
Quy tắc vận hành của Thủy nguyên lực đều phi thường quỷ dị. Phảng phất có thể thẩm thấu đến trong thân thể, hình thành một loại lực kiềm chế vô danh.
Thời khắc này, Giang Trần đột nhiên cảm thấy toàn thân nặng như vạn cân. Mặc kệ hắn giãy giụa như thế nào, trước sau không thể thoát khỏi màn nước này giam cầm.
Trang Mẫn thản nhiên nở nụ cười, chắp hai tay sau lưng, lấy một bộ tư thái người thắng, nhìn kiệt tác của mình, trên mặt tràn ngập nụ cười vui vẻ.
Mà Trang Tiệp ở dưới đài, cũng hoan hô nhảy nhót, hiển nhiên đối với tình cảnh này cảm thấy phi thường hả hận.
Hắc mã thì thế nào? Khiêu chiến đến vị trí mười bảy thì thế nào? Ở trước mặt lực lượng lĩnh vực của cường giả Hoàng Cảnh chân chính, chung quy đều là phù vân.
Hoàng Cảnh lĩnh vực, mới là vương đạo.
Thời khắc này, hết thảy người đang xem cuộc chiến, trong lòng đều dâng lên ý niệm này. Thiên phú tuyệt đối, chung quy vẫn không ngăn nổi tu vi tuyệt đối.
Trang Mẫn rất cẩn thận, tuy rằng đang thưởng thức kiệt tác của mình, nhưng không có xem thường.
Bởi vì hắn biết, Chân Đan Vương này có thủ đoạn kim thiền thoát xác. Trước có đến vài lần, đối thủ đều cho rằng đã quyết định Chân Đan Vương, kết quả đều bị hắn lấy thần thông kim thiền thoát xác lừa bịp.
Trang Mẫn cũng lo lắng mình nhốt lại kia chỉ là ảo giác, không phải chân thân của Chân Đan Vương. Vì lẽ đó hắn vừa quan sát, đồng thời cũng cảnh giác mười phần.
Bất quá, nhìn thấy Giang Trần giãy dụa trong màn nước, tảng đá trong lòng Trang Mẫn liền hạ xuống.
Hắn biết, lần này đối thủ là thật sự bị nhốt.
– Chân Đan Vương, bộ quan tài sống này, ngươi cảm thấy tư vị như thế nào?
Trang Mẫn cười nhạt, nhưng trào phúng trên mặt là không che giấu chút nào.
Hiện tại hắn là người thắng, tự nhiên muốn làm cái gì thì làm cái ấy.
Giang Trần ở trong màn nước lao tù, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc. Thần thông Thủy thuộc tính này, có thể tu luyện tới trình độ như thế, Trang Mẫn xác thực là không đơn giản.
Chẳng trách có thể xếp tới vị trí thứ mười một trong Thiếu chủ bảng, quả nhiên không phải hư danh nói chơi.
Màn nước lao tù này, tránh thoát không ra, mũi kiếm cũng chém không phá. Không chỉ dẻo dai mười phần, hơn nữa còn có trường lực kỳ quái, làm cho màn nước này rất khó phá hỏng.
Thần thông Thủy thuộc tính bình thường, đặc điểm đều rất rõ ràng. Không lọt chỗ nào, dẻo dai mười phần. Giang Trần dùng qua rất nhiều biện pháp, đều không cách nào phá mở màn nước lao tù này.
Nhìn thấy Trang Mẫn kia tựa như cười mà không phải cười nhìn mình, trong lòng Giang Trần cũng thầm than nhẹ.
– Đến cùng vẫn là cường giả Hoàng Cảnh, màn nước lao tù này mang theo lĩnh vực Hoàng Cảnh, lại tăng thêm thần thông trường lực kỳ quái của hắn, ngay cả ta nhất thời cũng không tìm ra biện pháp phá giải.