̣i đế dứt khoát. (1)
Mạn phu nhân khoát tay, sau lưng đã sớm có người Tịnh Phần điện mang theo một người trẻ tuổi mặc y phục đan đạo đi lên trên đài.
Giang Trần vừa nhìn thấy giương mặt đã lâu không gặp này, trong lòng lập tức như có thủy triều trào dâng.
Là hắn, thực sự là Mộc Cao Kỳ. Tuy rằng đã mấy năm không gặp, tuy rằng Mộc Cao Kỳ đã làm nô lệ, thế nhưng loại khí chất phiêu dật trên người hắn lại vẫn giống như trước kia.
Chỉ là giờ này khuôn mặt hắn nhiều thêm mấy phần áp lực, vài phần sầu khổ. Nhìn qua có thể thấy được trong lòng có vô vàn tâm sự, nặng nề.
Chỉ là khí chất của Tiên Thiên Mộc linh chi thể lại hiển lộ không sót một chút nào.
– Tất cả mọi người đều nhìn thấy rồi chứ? Vị này chính là Mộc đại sư mà Trích Tinh bang bán ra. Tiên Thiên Mộc Linh chi thể, ngọc thô chưa mài giũa. Tiếp đó chính là lúc chư vị chứng minh tài lực của mình a.
Mạn phu nhân cổ vũ chúng nhân.
– Mạch lão ca, Mộc đại sư này là Tiên Thiên mộc linh chi thể, đối với chuyện luyện chế Tùng Hạc đan vô cùng mấu chốt. Nếu như ngày sau không có gặp được lão sư nhà ta, có Đan Vương Tiên Thiên mộc linh chi thể này, ta tuyệt đối có thể luyện chế ra một khỏa Tùng Hạc đan. Thậm chí dựa vào Tiên Thiên mộc linh chi thể, còn có thể trợ giúp đạo lữ ngài trị liệu thương thế cũng không biết chừng.
Giang Trần ngoài kích động ra, trong lòng đột nhiên khẽ động, lại truyền âm nói với Vô Song đại đế.
Vô Song đại đế nghe vậy giật mình, mang theo nghi hoặc nhìn về phía Giang Trần.
Giang Trần không chút do dự tiếp đón ánh mắt của Vô Song đại đế, khẽ gật đầu.
Vô Song đại đế gật đầu nói:
– Yên tâm đi, lão phu nhất định sẽ chụp được hắn, ai cũng không ngăn cản nổi.
Giang Trần vốn đang lo lắng mình không trấn áp được tràng diện, thế nhưng mà đem Vô Song đại đế buộc lên trên ngựa mình, như vậy sẽ vững chắc hơn nhiều.
Có lẽ chuyện mình dùng tài lực không làm được, dựa vào lực chấn nhiếp của Vô Song đại đế cuối cùng có lẽ có thể làm được.
– Mạnh lão ca, ngài có thể ra mặt, tốn hao bao nhiêu linh thạch, cuối cùng ta đều tra. Ta chỉ cầu Mộc đại sư này mà thôi, đối với ta vô cùng quan trọng.
– Lão phu biết rõ.
Ánh mắt Vô Song đại đế vô cùng kiên định, cho Giang Trần một đáp án.
Tiên Thiên Mộc Linh chi thể, không chỉ là thánh thủ luyện đan, còn là thánh thủ chữa thương, ở phương diện này Giang Trần cũng không phải hoàn toàn ăn nói lung tung, cũng là chuyện có căn cứ rõ ràng.
Nhưng mà tu vi đan đạo của Mộc Cao Kỳ hiện tại tuy rằng không tệ, thế nhưng bất quá chỉ là Đan Vương trung giai. Muốn trị liệu cho thương thế của đạo lữ Vô Song đại đế, chỉ sợ dùng tu vi của Mộc Cao Kỳ hiện tại vẫn là không đủ.
Nhưng mà chuyện này không có bất kỳ vấn đề gì, có Mộc Linh chi tuyefn của Giang Trần, bản thân Mộc Linh chi tuyền này chính là vật chữa thương trời sinh, cho dù là Hoàng Nhi lúc trước, Bách Thế đồng tâm chú kia đáng sợ như vậy ở Mộc Linh chi tuyền tẩy lễ cũng bị áp chế xuống.
Mộc Linh chi tuyền này cơ hồ có thể nói là dòng nước thánh khiết nhất thiên hạ, bản thân nó đại biểu cho loại sinh cơ mạnh mẽ của thuộc tính Mộc.
Chữa bệnh, chữa thương, không thể nghi ngờ là vô cùng phù hợp.
Cái giá khởi điểm là ba ức vạn, cũng không tính là cao. Cho nên ngay từ đầu báo giá vô cùng hung ác. Cơ hồ sau vài lần, cái giá đã phá tan ngưỡng năm ức vjan.
Nhìn xu thế này, cuối cùng chỉ sợ cũng phải hơn mười ức.
Không thể không nói, Đan Hỏa thành đối với việc cạnh tranh thiên tài đan đạo, cơ hồ đạt tới trình độ điên cuồng. Chỉ sợ bản thân Mộc Cao Kỳ, khi ở Đan Kiền Cung cũng không thể tin được một ngày kia mình lại đáng tiền như vậy. Phải biết rằng, năm ức vạn Thánh linh thạch này bất luận một người nào ở Đan Kiền Cung đều không cầm ra được. Kể cả Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão, hai cự đầu tông môn này cũng không được.
Năm ức vạn Nguyên Linh thạch, có lẽ bọn họ có. Nhưng mà năm ức vạn Thánh linh thạch, một cự đầu tông môn tứ phẩm quả thực không thể nào có được.
Huống chi nhìn điệu bộ này, cái giá cuối cùng nhất định không chỉ có năm ức vạn.
Báo giá ở trong hiện trường quả nhiên không ngừng quay cuồng, không bao lâu đã đột phá sáu ức.
Tiếp đó là bảy ức.
Mãi đến khi báo giá vượt quá tám ức, thế điên cuồng mới chậm rãi dừng lại. Nhưng mà vẫn có mấy thế lực, thế gia đang phân cao thấp, không ngừng báo giá.
Nhưng mà báo giá lúc này đã không tăng lên trên phạm vi như trước nữa. Mà cứ tăng từng một ngàn vạn một.
Không bao lâu giá cả đã vượt qua chín ức.
Lúc này Giang Trần mở miệng:
– Ta ra mười ức.
Hắn vừa mới mở miệng lập tức đánh vỡ cục diện giằng co không dứt tước đó. Bầu không khí trong hiện trường thoáng cái như trùng xuống.
– Lại là hắn? Thiệu lôi chủ này thực là có tiền a.
– Hắn định đem tất cả tài sản kiếm được ở Thưởng Kim lôi đài ra tiêu hết sao?
– Chậc chậc, có tiền đúng là nhất a. Mười ức… Trời ơi. Nếu như đó là của ta, cả đời này ta cũng không tiêu hết a.
– Mười ức, chậc chậc, hôm nay là vật đấu giá đầu tiên có giá mười ức a. Xem ra cái giá sau cùng không có mười hai ức tuyệt đối không dừng lại nha.
– Điên, điên rồi. Trích Tinh bang này nhất định đang cười tới rụng răng a. Lúc trước bọn chúng mua Mộc đại sư chỉ sợ không vượt qua hai ngàn vạn Thánh linh thạch nha.
– Đúng là phát tài rồi.
– Trích Tinh bang hiểu việc buôn bán, vẫn luôn nổi danh. Bất quá lần này thực sự phát tài rồi.
Phương thức báo giá của Giang Trần luôn làm cho đối thủ cạnh tranh tuyệt vọng. Quả nhiên sau khi Giang Trần báo giá, lại có hai thế lực vốn ý chí cạnh tranh cũng không quá gay gắt rút lui.
Còn lại, trừ Giang Trần ra cũng chỉ còn lại thế lực của ba nhà.
Ba thế lực này dường như nhất định phải mua được Mộc Cao Kỳ.
– Ta ra một ức một ngàn vạn.
– Một ức hai ngàn vạn.
– Một ức năm ngàn vạn.
Ba thế lực này đối với đối thủ mới xuất hiện hiển nhiên không quá thoải mái, nhưng mà bọn họ báo giá vẫn rất lý trí, cũng không có tùy hứng như Giang Trần, một lần thêm là một ức.
Giang Trần cười hắc hắc:
– Mười hai ức.
Lần báo giá này thoáng cái lại tăn lên một ức năm ngàn vạn.
Nghe thấy báo giá như vậy, đám người Trích Tinh bang quả thực muốn nhào tới hôn Giang Trần một cái. Bang chủ Cái Tông Lâm của Trích Tinh bang thở dài:
– Vị này quả nhiên có tiền a. Trích Tinh bang chúng ta cần quý nhân như vậy. Các ngươi nhìn thấy không? Nếu như bán cho những tông môn kia, giá sau cùng cũng không vượt quá mười ai ức. Thế nhưng vừa mới đấu giá, giá cả trực tiếp tăng lên mười hai ức, đây là khác biệt.
Cái Tông Lâm rất đắc ý, cảm thấy việc mình đi nước cờ này rất là hoàn mỹ. Đương nhiên, hoàn mỹ thì hoàn mỹ, thế nhưng cũng phải có loại gia hỏa không thiếu tiền này phối hợp mới được.
Trong mắt Cái Tông Lâm mà nói, Thiệu Lôi chủ này chính là thổ hào không thiếu tiền, không chỉ là một mình Cái Tông Lâm thấy vậy, mà cơ hồ tất cả người trong phòng đấu giá hiện tại đều cảm thấy như hắn.