̣ch lão ca, ta thỉnh tội với lão ca. (2)
Trong đầu mặc dù có chút nghi hoặc, thế nhưng Vô Song đại đế vẫn có thể nén lại, hiện tại thứ hắn lo lắng nhất chính là tin tức về Tùng Hạc đan. Chỉ cần tin tức này không giả, bất cứ chuyện gì khác hắn cũng có thể tiếp nhận.
Hắn cũng biết trên người trẻ tuổi kia nhất định có bí mật của mình. Thế nhưng mà Vô Song đại đế cũng không phải là người muốn hỏi rõ ngọn nguồn.
Hắn biết rõ, mình và người trẻ tuổi kia hợp ý, là quan hệ hợ p tác, không cần chuyện gì cũng phải biết rõ ràng.
Vào cửa, VÔ Song đại đế tiện tay bày ra một cách âm tráo, nói:
– Nói đi, tiểu tử ngươi lại làm chuyện gì? Chỉ cần ngươi nói tin tức về Tùng Hạc đan không giả là được.
– Hắc hắc, nếu như Tùng Hạc đan là giả, chỉ sợ ta đã sớm chạy mất dạng. Còn dám mặt dày mày dạn tới gặp lão ca sao?
Giang Trần cười cười.
Vô Song đại đế nghe vậy, lông mày giãn ra, cười ha hả nói:
– Tùng Hạc đan đã là thực, những chuyện khác đều không quan trọng.
Giang Trần nghiêm túc nói.
– Mạch lão ca, về thân phận của ta kỳ thực có chút hư cấu. Tuy rằng ta có chút xâu xa với Vạn Uyên đảo, thế nhưng bản thân ta lại có xuất thân từ Vạn Tượng Cương Vực.
– Vạn Tượng Cương Vực?
Vô Song đại đế sững sờ:
– Loại địa phương như Vạn Tượng Cương Vực làm sao có thể có loại thiên tài như ngươi? Tiểu tử, ngươi đừng chọc lão ca ta cười nha.
Giang Trần thở dài:
– Vãn bối có hai thân phận, có lẽ Mạch lão ca đã từng nghe qua thân phận đầu tên của vãn bối cũng không chừng. Ta khi còn ở Vạn Tượng Cương Vực gọi là Giang Trần. Hiện tại ở Lưu Ly vương thành, ta còn có một thân phận khác…
Không đợi Giang Trần nói xong, Vô Song đại đế bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc nhìn về phía Giang Trần:
– Ngươi… Ngươi chẳng lẽ chính là Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn mà Khổng Tước đại đế mới lập sao?
Lúc này tới phiên Giang Trần giật mình:
– Mạch lão ca, ngươi… Sao ngươi lại thoáng cái đoán ra được?
Vô Song đại đế mở to mắt, vẻ mặt khó có thể tin nổi:
– Không phải ngươi thực sự là tân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn đó chứ?
Giang Trần cười khổ:
– Đúng là bị lão ca nói trúng rồi. Một thân phận khác của ta hiện tại là Thiệu Uyên, đây là thân phận mà ta bày ra để che mắt người khác. Mạch lão ca ngươi thẳng thắn với ta, nếu như dấu giếm lão ca nữa, trong lòng càng thêm bất an a. Thế nhưng mà lão ca cũng biết, nếu như ta dùng thân phận Chân thiếu chủ tới Đan Hỏa thành, nhất định sẽ không có cách nào cứu ra được hai đồng môn này.
– Đồng môn? Bọn họ là đồng môn của ngươi? Đồng môn ở Vạn Tượng Cương Vực hay sao?
Vô Song đại đế nhìn Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ.
– Đúng vậy, bọn họ là đồng môn thân mật nhất của ta ở Đan Kiền Cung.
Giang Trần gật đầu khẳng định.
Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ giờ phút này cũng trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ từ trong lời nói của Vô Song đại đế và Giang Trần cũng nghe ra rất nhiều tin tức khiến cho bọn họ kinh ngạc.
Khổng Tước đại đế, thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn.
Tin tức này quả thực là rợn cả người a.
Danh khí của Khổng Tước đại đế, Vân Niết trưởng lão từng nghe qua. Đây chính là chưởng khống giả chính thức của Lưu Ly vương thành trên bát vực, là một trong những nhân vật đứng đầu bát vực.
Giang Trần không ngờ lại có quan hệ với Khổng Tước đại đế, lại còn được sắc phong là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn.
Lúc này mới chỉ qua bảy tám năm, không ngờ tốc độ phát triển của Giang Trần lại đáng sợ như vậy?
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng có chút cổ quái.
Vô Song đại đế thở dài một tiếng, nói:
– Thì ra là thế, thì ra là thế. Hiện tại tất cả người trên bát vực đều suy đoán thân phận, lai lịch của tân thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn. Tất cả mọi người đều nói, ngươi là một con cờ mà Khổng Tước đại đế âm thầm bố trí. Năm đó Phiền thiếu chủ kia bất quá chỉ là mê hoặc tai mắt người khác. Lão phu cũng nghe nói qua công tích vĩ đại của n gươi. Đánh bại thần thoại bất bại của Đan Hỏa thành, trở thành thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, những chuyện này lão phu đều âm thầm điều tra qua. Ngươi hỏi vì sao ta chỉ đoán một lần mà chuẩn như vậy sao? Có điều ngươi không biết rồi. Lão ca ta đối với chuyện của ngươi vô cùng để bụng. Có thể đánh bại người Đan Hỏa thành, đáng để cho lão ca ta chú ý. Ta vốn còn muốn, nếu như lần này không có hy vọng ở Đan Hỏa thành, sẽ chuẩn bị đi tới Lưu Ly vương thành. Bái phỏng dị nhân như ngươi a.
Giang Trần sững sờ:
– Bái phỏng ta sao?
– Ha ha, bái phỏng Chân thiếu chủ thì sao chứ? Lưu Ly vương thành hiện tại đã miêu tả ngươi thành người không gì không làm được. Lão ca ta không thể không động tâm sao?
Vô Song đại đế vì thương thế của đạo lữ, có lẽ đã nghĩ qua tất cả các biện pháp. Loại địa phương như Lưu Ly vương thành, nếu như không phải khoảng cách quá xa, chỉ sợ hắn đã sớm đi tới đó rồi.
Vô Song đại đế thổn thức không thôi:
– Không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được lão ca ta chuẩn bị đi bái phỏng ngươi, thế nhưng lại sớm gặp nhau ở Đan Hỏa thành. Đây chính là số mệnh trong truyền thuyết hay sao?
Giang Trần cũng cực kỳ cảm khái, hắn cũng không ngờ rằng Vô Song đại đế đã sớm nhìn chằm chằm vào mình, thậm chí còn đem hy vọng ký thác lên người mình.
– Mạch lão ca, đây là duyên phận. Vấn đề của tẩu tử, cứ để tiểu đệ lo.
Máu tươi trong người Giang Trần sôi trào, dứt khoát thoải mái xưng huynh gọi đệ với Vô Song đại đế.
– Tốt, tiểu tử ngươi, ta thích là khí khái trời không sợ, đất không sợ của ngươi.
Vô Song đại đế tán thưởng không thôi:
– Ngươi biết tại sao lão ca ta phải nhìn chằm chằm vào ngươi hay không?
– Vì sao?
Giang Trần hiếu kỳ.
– Bởi vì ta đã sớm hoài nghi, ngươi có khả năng chính là Giang Trần mà Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết.
Vô Song đại đế nở nụ cười tràn ngập trí tuệ.
– Ồ?
Giang Trần sửng sốt.
– Vạn Thọ đan, xuất hiện sớm nhất ở Đan Kiền Cung, mà cuối cùng lại vô duyen vô cớ tới trong tay Khổng Tước thánh sơn. Hơn nữa trên tay ngươi còn đả bại Kê Lang Đan Vương của Đan Hỏa thành, chiếm lấy quyền sở hữu Vạn Thọ đan. Tuy rằng ta không xác định ngươi là Giang Trần, thế nhưng trong lòng lão ca quả thực đã sinh ra hoài nghi. Bởi vì Vạn Thọ đan, cho nên trong lòng lão ca ta nghĩ, các ngươi đã có thể nghiên cứu ra đan dược kéo dài tuổi thọ cho Thánh Cảnh, có lẽ cũng có thể luyện chế ra đan dược kéo dài tuổi thọ cho Hoàng cảnh a.
Không thể không nói, người gặp phải tuyệt cảnh sức tưởng tượng luôn phong phú. Bọn họ chung quy sẽ nghĩ tới đủ loại giả thuyết.
Mà nhiều khi, loại giả thiết, loại tưởng tượng này lại trở thành sự thực. Nhất là giải thiết của cường giả Đế cấp, thường thường đều trải qua suy luận tinh vi.
Sự thực chứng minh, suy luận của Vô Song đại đế vô cùng có đạo lý. Có lẽ đây là trực giác của cường giả, cũng có thể là do các loại chi tiết, đầu mối khiến cho hắn có nhiều suy đoán như vậy.