̣ thạch thành trận.
Cho nên kết quả lý tưởng nhất hiện tại chính là khiến cho những người này lưỡng bại câu thương với hiên chủ Thúy Hoa hiên, đồng thời khiến cho Ma Đế gây ra tai họa cho chúng sinh kia xuất thế.
– Thân vương đại nhân, nếu như cửa ra vào bị phá, vậy khẩu vị của hiên chủ Thúy Hoa hiên này có lẽ không phải lớn bình thường a.
Trương lão không nhịn được mà nhắc nhở.
Chiêu Thân vương nhíu mày:
– Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn một mẻ hốt gọn chúng ta hay sao? Hắn có khẩu vị lớn như vậy sao?
Tất cả mọi người lại im lặng, trong lúc nhất thời bầu không khí hiện trường có chút ngưng trọng.
Chiêu Thân vương khoát khoát tay, lộ ra vẻ kiêu hùng, nói:
– Trước tiên mặc kệ hiên chủ Thúy Hoa hiên, binh tới tướng đỡ, nước tới tường ngăn. Chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ còn sợ một hiên chủ Thủy Hoa hiên? Hắn đã co mình lại trở thành con rùa đen không dám ló đầu ra, có thể làm được trò trống gì chứ?
Chiêu Thân vương lúc này vì sĩ khí, cho nên cũng chỉ có thể nói như vậy.
Nhưng mà trong lòng hắn rất rõ ràng, sau lưng việc này nhất định có âm mưu. Chỉ là hiện tại việc cấp bách là đạt được bảo vật có nhịp đập với mặt đất này.
Chuyện khác cho dù gấp gáp cũng phải đè xuống.
Dù cho đây là một bẫy rập, bảo vật này là một mồi câu của hiên chủ Thúy Hoa hiên, nhưng cái mồi này quá mức mê người, Chiêu Thân vương biết rõ đây là mồi nhủ cũng nhất định phải đi cắn câu.
Bởi vì hắn có dự cảm, bảo vật này tuyệt đối là bảo vật có thể cải biến số mệnh của Xích Đỉnh trung vực.
Nếu như có thể đạt được bảo vật này, xu hướng suy tàn những năm nay của Xích Đỉnh trung vực chắc chắn sẽ biến mất. Mà sẽ chuyển thành xu hướng tăng trưởng, phát triển không ngừng.
Nói không chừng một ngày kia số mệnh XÍch Đỉnh trung vực tăng lên, trực tiếp có tư cách trùng kích bát vực.
– Trương lão, ngươi mang theo một nhóm người canh phòng nghiêm mật, chỉ cần hiên chủ Thúy Hoa hiên kia xuất hiện, giết chết bất luận tội.
Trương lão cũng là Hoàng cảnh lục trọng, thực lực tương đương với hiên chủ Thúy Hoa hiên.
Ánh mắt Chiêu Thân vương nhìn về phía ba đại tông môn:
– Chư vị, hiên chủ Thúy Hoa hiên này dụ chúng ta vào bẫy. Việc này liên quan tới sinh tử của tất cả mọi người, ba đại tông môn các ngươi cũng nên phái ra một ít nhân thủ chứ?
Bên ba đại tông môn, trong lúc đang chần chờ thì bỗng nhiên trong đám người có một người mở miệng nói:
– Chiêu thân vương, tuy rằng tại hạ là một kẻ tán tu, nhưng mà cũng thấy được việc này có chút kỳ quặc a.
Sắc mặt Chiêu Thân vương trầm xuống:
– Ngươi là người phương nào?
Người nọ cũng cười, lại nói:
– Ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không đề cập tới cũng được. Chỉ là tại hạ có chút tò mò, vị Trình đạo hữu này, lời nói của hắn có thể tin được hay sao?
– Mời chỉ giáo cho.
Chiêu Thân vương không có chút biểu hiện nào:
– Thuộc hạ của ta trung thành và tận tâm với hoàng thất. Ngươi muốn dùng loại phương thức này châm ngòi ly gián, không khỏi quá mức vụng về.
– Tại hạ tuyệt đối không có ý nghĩ muốn châm ngoi ly gián hoàng thất. Thân Vương đại nhân, vị Trình đạo hữu này ở trong hoàng thất các ngươi có lẽ cũng không phải là nhân vật quá trọng yếu a. Hắn có thể trong thời gian ngắn giết chết Diệu công tử, nhân vật nổi danh trong giới tán tu kia sao? Hơn nữa chư vị không biết là lời nói của hắn tràn ngập sương mù, kỳ thực không rõ ràng hay sao?
Giang Trần cười nhạt một tiếng, ánh mắt sâu xa nhìn qua người này:
– Ta cũng vô cùng hiếu kỳ, chuyện nội bộ hoàng thất ta từ khi nào một ngoại nhân như ngươi lại rõ ràng như vậy?
Giang Trần nhìn như bình tĩnh, thế nhưng kỳ thực trong lòng lo lắng không thôi. Nghe lời nói của người này, rõ ràng là muốn tới phá bĩnh. Có lẽ người này hơn phân nửa là đồng đảng của hiên chủ Thúy Hoa hiên.
Có lẽ chính hiên chủ Thúy Hoa hiên âm thầm xui khiến hắn, xui khiến hắn đi ra chỉ trích, phá bĩnh Giang Trần.
Dù sao, hiên chủ Thúy Hoa hiên phái đám người Diệu công tử giết hắn, mà hắn lại bình yên vô sự. Chuyện này không thể nghi ngờ sẽ khiến cho hiên chủ Thúy Hoa hiên cảnh giác.
Hơn nữa, hắn phá hỏng chuyện tốt của hiên chủ Thúy Hoa hiên, lại cứu ra Vệ Hạnh nhi, khiến cho kế hoạch của hiên chủ Thúy Hoa hiên ít nhiều có chút ảnh hưởng.
Dùng phong cách của hiên chủ Thúy Hoa hiên, cho dù hắn không ra mặt đối phó với Giang Trần, cũng nhất định không thể để cho Giang Trần phá hỏng chuyện tốt của hắn nữa.
– Hoàng thất? Trình đạo hữu ngươi có dám chỉ tay lên trời thề mình thực sự là đại biểu của hoàng thất hay sao?
Tên tán tu kia cười lạnh nói với Giang Trần.
Giang Trần cũng không yếu thế:
– Nếu như ngươi dám chỉ tay lên trời thề mình không phải là đồng đảng của hiên chủ Thúy Hoa hiên, ta cũng dám chỉ tay lên trời thề ta đại biểu cho hoàng thất.
Giang Trần nói xong, chắp tay nói với Chiêu Thân vương:
– Thân Vương đại nhân, những lời của thuộc hạ không chút gian dối, chỉ cần thân vương đại nhân phái người tới đó xem xét là rõ. Tuy rằng thuộc hạ không tận mắt nhìn thấy, thế nhưng có một điểm có thể khẳng định, hiên chủ Thúy Hoa hiên này tuyệt đối có âm mưu lớn. Muốn tính toán tất cả chúng ta. Mục tiêu của hắn là muốn một mẻ bắt gọn chúng ta. Kim Châm mỗ mỗ kia là do hiên chủ Thúy Hoa hiên dùng số tiền lớn mua chuộc, nếu không phải phát hiện ra dấu vết gì đó. Đang êm đẹp tại sao nàng ta lại muốn thoát khỏi nơi này? Cuối cùng lại bị cấm chế giết cơ chứ?
Chieu Thân vương nhíu mày, có chút thâm ý nhìn qua Giang Trần, ánh mắt lại nhìn về phía người nọ:
– Ngươi đã chỉ trích thuộc hạ ta, vậy ngươi có dám thề ngươi không phải là đồng đảng của hiên chủ Thúy Hiên lâu hay không?
Người nọ hừ lạnh một tiếng:
– Ta vốn là người mà hiên chủ Thúy Hiên lâu mời tới, nhận tiền tài của người ta, đương nhiên phải làm việc. Ngươi nói ta là đồng đảng của hiên chủ Thúy Hiên lâu? Cũng chưa chắc đã không thể, thế nhưng chuyện này có liên quan tới việc chứng nhận Trình đạo hữu này sao?
– Nói nhảm, nếu như ngươi đại biểu cho lợi ích của hiên chủ Thúy Hiên lâu, cố mê hoặc lòng người, làm sao lại không có liên quan cơ chứ?
Trương lão vẫy tay với Giang Trần, Giang Trần đành phải đi qua.
– Tiểu Trình, ngươi xác định những lời vừa rồi của ngươi không sai chứ?
Trương lão tỉnh táo hỏi.
Giang Trần thản nhiên nói:
– Trương lão, vẫn là câu nói kia, nếu như mọi người phớt lờ hiên chủ Thúy Hiên lâu, chỉ sợ hôm nay không có bao nhiêu người có thể sống sót rời khỏi nơi này.
Trong khi nói chuyện, bỗng nhiên mọi người dừng bước.
Sau đó chân mọi người lảo đảo, mặt đất dưới chân bọn họ nhanh chóng run rẩy, đung đưa.
Xu thế lắc lư này rất nhanh biến thành thiên địa dao động.
Sau một khắc, cánh rừng đá này tựa như một cự nhân đứng thẳng lên. Những khối đá này giống như được reo tính mạng, mỗi một khối đều lơ lửng.
Ngay từ đầu khi những khối đá này lơ lửng, tốc độ di chuyển cũng không quá nhanh, nhưng mà sau một lát, những khối đá này bắt đầu di chuyển.
Ầm ầm.
Những khối đá nhanh chóng lắc lư, giống như là thiên thạch từ trên trời giáng xuống, che khuất bầu trời, cơ hồ tất cả cự thạch ở trong không gian cực lớn này, bay tới bay lui, loạn thành một đám.