Thần điểu Chu Tước là sinh linh thượng cổ, tự nhiên nó biết trên Thần Uyên đại lục còn có địa phương khác.
– Thiếu niên, ta là sinh linh thượng cổ, lý giải đối với Thần Uyên đại lục chỉ sợ còn nhiều hơn ngươi chứ không ít hơn ngươi. Ta ở thời kỳ thượng cổ đã từng thiếu nợ nhân tộc các ngươi một nhân tình. Trấn thủ nơi này là chức trách của bản linh. Bản linh có thể thất bại, nhưng tuyệt đối không thể rời khỏi. Ngươi có hiểu không?
Tịch mịch từ thượng cổ tới nay, làm cho thần điểu Chu Tước đối với thiếu niên nhân tộc hiểu thú ngữ thượng cổ như Giang Trần vô cùng kiên nhẫn.
Thần điểu Chu Tước cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao mình lại giải thích nhiều như vậy với một thanh niên nhân tộc.
Giang Trần nghe vậy, bắt đầu kính nể không thôi.
Thần điểu Chu Tước không hổ là huyết mạch một trong tứ đại thần thú, trời sinh cao quý, lời hứa hẹn đáng giá ngàn vàng.
Loại lời hứa đáng giá ngàn vàng này, mười vạn năm khí tiết này, đáng để Giang Trần hắn kính nể.
– Như vậy xem ra, Ma chủ Thiên ma thoát khỏi phong ấn đối với tiền bối mà nói cũng là một loại giải thoát a.
Giang Trần cảm thán.
Thần điểu Chu Tước lãnh đạm nói:
– Đây chính là phương thức tư duy của nhân tộc các ngươi a. Bản linh đã hứa hẹn, cho nên nhất định phải không để cho ma chủ Thiên ma rời khỏi nơi này. Há sẽ vì sự được mất của bản thân mà dung túng ma chủ Thiên ma rời khỏi phong ấn? Thiếu niên, mặc dù ngươi bất phàm, cuối cùng vẫn chỉ là phàm phu tục tử, vẫn kém xa tiên hiền nhân tộc thời thượng cổ các ngươi.
Ngữ khí của thần điểu Chu Tước bỗng nhiên lạnh lẽo.
Hiển nhiên nó cảm thấy Giang Trần nói những lời này chính là một loại vũ nhục với nó.
Giang Trần tự biết lời này của mình đã chạm vào tự tôn của đối phương, hắn áy náy cười cười:
– Tiền bối, vừa rồi kỳ thực là tiểu tử nói sai. Tiểu tử xin lỗi tiền bối. Chỉ là ta vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn đề xuất một biện pháp cho tiền bối.
– Cái gì?
– Hiện tại còn biện pháp nào có thể khiến cho những người này chủ động rời khỏi khu vực như vậy?
– Cơ hồ là chuyện không thể nào. Ngươi cho rằng Ma chủ Thiên ma sẽ để cho bọn chúng rời khỏi đó đơn giản như vậy sao?
Thần điểu Chu Tước âm thầm lắc đầu nói:
– Vừa vào hang hổ, đừng vọng tưởng muốn rời đi.
– Như vậy xem ra, Ma chủ Thiên ma giãy dụa, thoát khỏi phong ấn là xu thế không thể ngăn cản hay sao?
Giang Trần cũng có chút gấp gáp.
– Cho nên bản linh đã sớm nói qua, ngươi tốt nhất nên mong Ma chủ Thiên ma sau khi thôn phệ những kẻ này không có cách nào giãy dụa thoát khỏi phong ấn. Nếu không nhân tộc các ngươi chạy trời không khỏi nắng.
Thần điểu Chu Tước lúc này tuyệt đối không phải đang nói chuyện giật gân.
Giang Trần nghe vậy, trong lòng cũng bất đắc dĩ, hiện tại đi sao? Chuyện này đối với Giang Trần mà nói cũng không có chút khó khăn nào. Thế nhưng mà lần này đi, thì có thể đi tới đâu?
Trở lại Lưu Ly vương thành?
Một Ma chủ Thiên ma thoát khỏi phong ấn, cương vực nhân loại to lớn có chỗ nào là an toàn chứ? Giang Trần hắn có lẽ có thể co đầu rút cổ ở Lưu Ly vương thành không ra?
Thế nhưng mà những người khác gì sao?
Hiện tại hắn không có một mình, cũng không có khả năng chỉ lo thân mình.
Những thân nhân ở Thiếu chủ phủ, những đồng đạo kia, chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn họ bị Ma tộc hành hạ tới chết? Nhìn bọn họ chết trong tay Ma tộc?
Giang Trần không chút nghi ngờ, nếu như Ma tộc tro tàn lại cháy, thế lực đầu tiên bọn chúng ra tay chính là loại thế lực đỉnh cấp như Lưu Ly vương thành, còn có tông môn nhất phẩm.
Cương vực nhân loại hiện tại chỉ có mấy thế lực này hiện tại mới tạo thành kháng cự với ma tộc.
giết gà dọa khỉ.
Một khi Lưu Ly vương thành bị công phá, khu vực phía nam của cương vực nhân loại sẽ không có bất kỳ khác biệt nào. Ma tộc tuyệt đói có thể san bằng, tiếp tục dùng xu thế quét ngang chung quanh.
Hiện tại trời khỏi, kỳ thực so với việc bịt tai trộm chuông cũng không có gì là khác nhau.
Giang Trần cũng biết, nếu như Ma chủ Thiên ma sắp thoát khỏi phong ấn. Như vậy hiện tại cho dù hắn có rời khỏi cũng không kịp bố trí.
Cửu Vi Phi Hoa trận của Thiếu Chủ phủ tuy rằng rất lợi hại, thế nhưng mà đây chẳng qua chỉ là thứ nhằm vào cường giả Đế cảnh mà thôi. Mấy cường giả Đế cảnh không mở ra được Cửu Vi Phi Hoa trận, nhưng không có nghĩa là Thiên vị, cường giả Thiên vị không phá được.
Ma chủ Thiên ma này nếu như là Ma chủ Thiên Ma nhất tộc, thân là ma đầu thượng cổ, tu vi một thân tuyệt đối là Thiên Vị. Thậm chí còn không phải là cường giả tiểu Thiên Vị bình thường.
Loại ma đầu này dùng lực phòng ngự của Cửu Vi Phi Hoa trận, tuyệt đối không đủ lọt kẽ răng.
– Thiếu niên, bản linh coi như nhìn ngươi thuận mắt. Nếu như ngươi không muốn chết cùng, vậy thì hiện tại nên rời khỏi đi. Bản linh có hứa hẹn với nhân tộc các ngươi. Cho dù Ma chủ Thiên ma thoát khỏi phong ấn, bản linh cũng sẽ toàn lực ngăn cản hắn. Hắn muốn rời khỏi nơi này, trừ phi vượt qua thi thể của bản linh.
Giang Trần nhìn qua bộ dáng chăm chú của thần điểu Chu Tước, biết rõ đối phương không phải đang thuận miệng nói những lời này.
– Tiền bối, nhất định còn có biện pháp khác a. Thánh Nhất tông thượng cổ có thể bố trí trận pháp phong ấn ma chủ Thiên Ma, nhất định sẽ còn lưu lại hậu chiêu. Tiền bối, người cẩn thận ngẫm lại xem, có lẽ, thực sự có biện pháp khác thì sao?
Trời không tuyệt đường người.
Muốn Giang Trần rời khỏi lúc này, hắn làm không được.
Thần điểu Chu Tước lắc đầu, lại không nói gì thêm.
Lúc này trong trận pháp phong ấn kia bỗng nhiên truyền ra tiếng cười lạnh lẽo:
– Súc sinh đầy lông, những năm qua ngươi vẫn trước sau như một, đều kiên cường như vậy a.
Thanh âm này lạnh nhạt cực kỳ, lại tràn ngập uy nghiêm khó hiểu.
Đây chính là thanh âm dẫn đường cho vô số tu sĩ lúc trước. Chỉ là so với trước đó thanh âm này rõ ràng nhiều thêm một phần lạnh nhạt, không có vẻ hiền lành như trước đó nữa.
– Chậc chậc, không thể tưởng tượng được, đường đường là thần điểu Chu Tước lại sa đọa tới mức nói chuyện tào lao với một thiếu niên nhân tộc.
Tiếng cười quái dị kia vang lên, châm chọc thần điểu Chu Tước.
Thần điểu Chu Tước lạnh lùng không nói gì, trong hai mắt tràn ngập sát khí kinh người.
– Thiếu niên nhân loại, ngươi tên là gì?
Thanh âm kia lại biến đổi, hỏi Giang Trần.
– Không thể tưởng tượng được truyền thừa nhân tộc suy bại, lại vẫn có người hiểu được thú ngữ thượng cổ. Khó có được, khó có được. Tiểu tử, bản chủ vô cùng thưởng thức ngươi. Ngươi có hứng thú đầu nhập vào Thiên Ma nhất tộc ta không?
Thiên Ma nhất tộc?
Bốn chữ này vừa mới vang vọng, giống như là sấm sét giữa trời quang, vang vọng bên tai những tu sĩ kia. Khiến cho bọn họ cơ hồ có cảm giác tai mình nghe nhầm.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người biến sắc.
Thiếu Dương đại đế kia càng hoảng sợ kêu lên:
– Không tốt, rút lui.
Những người khác cũng triệt để bối rối, nhao nhao như không muốn sống xông ra ngoài.
Chỉ là từ khi bọn họ tiến vào khu vực này, vận mệnh của bọn họ cũng đã được quyết định.