Về phần Hòe Sơn Nhị Tiêu, sau khi bọn hắn thức tỉnh, cũng nhận được Vô Song Đại Đế ám chỉ. Hai người bọn họ dứt khoát không có bạo lộ thực lực chân thật, chỉ giả làm cường giả Hoàng cảnh.
Bởi vì số lượng tù binh quá nhiều, hai người bọn họ lại không có bộc lộ tài năng. Cho nên, hai huynh đệ bọn họ chỉ lăn lộn một thân phận Địa Sát dự bị trưởng lão, ở Phong Vân Giáo thuộc về tầng nhân vật thứ ba dưới giáo chủ, loại nhân vật cấp bậc này, là không có quá nhiều người đi chú ý.
Bởi như vậy, bọn hắn ở Phong Vân Giáo, ngược lại là lăn lộn ba bốn năm, không có ai biết quan hệ giữa bọn hắn.
Bất quá, bất kể là Vô Song Đại Đế, hay Hòe Sơn Nhị Tiêu, bọn hắn đều phục dụng Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn. Đã có tầng kiềm chế này, Phong Vân Giáo giáo chủ cũng không lo lắng bọn hắn chơi ra cái gì.
Nói cho cùng, Phong Vân Giáo giáo chủ vẫn là xem thường Nhân loại cương vực, hắn cảm thấy, những người của Nhân loại cương vực này, đều là thế hệ xuống dốc, sợ chết là tất nhiên.
Đã có Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn uy hiếp, lại có Thiên Vị cơ duyên hấp dẫn, những người này làm sao có thể không đối với Phong Vân Giáo khăng khăng một mực?
Cho nên, những năm gần đây, Phong Vân Giáo giáo chủ căn bản không cân nhắc qua việc ai sẽ phản bội hắn.
Chỉ là, lần này tiến công Lưu Ly Vương Thành, liên quan trọng đại, hắn mới không thể không cẩn thận một ít.
Sau khi Vô Song Đại Đế hiểu rõ âm mưu của Phong Vân Giáo giáo chủ, trong lòng cũng lo lắng. Giờ phút này, cách Lưu Ly Vương Thành tuy còn rất xa.
Nhưng nếu như Giang Trần bị hấp dẫn đến Cửu Dương Thiên Tông, chờ đại quân của bọn hắn vừa đến, Giang Trần biết được tin tức, dù phản hồi cứu viện, cũng tuyệt đối không kịp.
Huống chi, quay về cứu viện, rất có thể còn trúng mai phục.
– Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp, nhanh chóng đem tin tức truyền cho Lưu Ly Vương Thành, để cho bọn hắn sớm chuẩn bị!
Từ khi Vô Song Đại Đế đầu phục Giang Trần, cùng Giang Trần tình như thủ túc, đối với Lưu Ly Vương Thành cũng là lòng trung thành càng ngày càng mạnh, huống chi, đạo lữ Vận phu nhân của hắn, vẫn còn ở Lưu Ly Vương Thành.
Về công về tư, Lưu Ly Vương Thành này, đều là địa phương hắn trả giá tánh mạng cũng phải đi thủ hộ.
Vô Song Đại Đế là người trọng tình trọng nghĩa. Mặc dù là Hòe Sơn Nhị Tiêu, vốn ở trong quỹ tích, Hòe Sơn Nhị Tiêu cùng hắn căn bản không có giao tình.
Hôm nay mọi người đều là người của Khổng Tước Thánh Sơn, cái kia chính là đồng môn. Vô Song Đại Đế không thể nào không để ý. Vốn, hắn không có trúng mê hương độc kia, hoàn toàn là có cơ hội chạy trốn.
Thế nhưng mà, một là hắn không muốn bỏ xuống đồng môn, thứ hai, hắn cũng muốn thuận thế tìm hiểu thoáng một phát, đến cùng nhóm người không hiểu toát ra kia có địa vị gì.
Tâm tư của Vô Song Đại Đế phi thường kín đáo, bất quá dù vậy, những năm gần đây, hắn còn không có tìm được thân phận lai lịch của Phong Vân Giáo giáo chủ.
Một đường khổ nổi không có bất kỳ biện pháp nào, hắn cảm thấy, Thôn Vân Pháp Vương này hỏi tới hỏi lui, nói không chừng chính là Phong Vân Giáo giáo chủ an bài ở bên người giám sát hắn.
Vô Song Đại Đế cũng không muốn ở thời điểm này, lộ ra sơ hở gì.
Theo đại quân tiến lên, cách Lưu Ly Vương Thành cũng càng ngày càng gần. Một ngày này, đại quân rốt cục tiến vào cảnh nội của Lưu Ly Vương Thành, cách khu vực hạch tâm, chỉ là không đến một ngày lộ trình.
Cũng may lúc này, Phong Vân Giáo giáo chủ lại hạ lệnh, đội ngũ đi đầu hạ trại, tạm dừng tiến lên.
– Thất công tử, nếu là công kích Lưu Ly Vương Thành, đã sắp đến khu vực, vì sao không nhất cổ tác khí?
Bành lão cũng hiếu kỳ.
– Không nóng nảy, Bổn giáo chủ đang đợi tin tức bên Cửu Dương Thiên Tông. Chỉ cần xác định Giang Trần tại Cửu Dương Thiên Tông, Bổn giáo chủ sẽ hạ lệnh, công kích Lưu Ly Vương Thành!
Phong Vân Giáo giáo chủ này, cũng có một phen tính toán của hắn.
Hắn biết rõ, Giang Trần còn, Lưu Ly Vương Thành sẽ có người tâm phúc. Muốn đánh hạ Lưu Ly Vương Thành, độ khó sẽ lớn hơn rất nhiều.
Không có Giang Trần, Lưu Ly Vương Thành này không có người tâm phúc, tựa như con ruồi không đầu, căn bản gánh không được công kích của bọn hắn.
Bành lão gật gật đầu:
– Thất công tử anh minh. Giang Trần này, đối với Lưu Ly Vương Thành mà nói, đích thật là trụ cột. Không có hắn, Lưu Ly Vương Thành cũng không gì hơn cái này.
Bọn hắn kiêng kị Giang Trần, kiêng kị không phải tu vi bản thân Giang Trần, mà là lực ảnh hưởng Giang Trần của đối với Lưu Ly Vương Thành, cùng với thủ hạ của Giang Trần là Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ, còn có Chu Tước Thần Cầm kia.
Tuy bọn hắn không sợ, nhưng Bát huynh đệ Cự Thạch nhất tộc kia, rõ ràng cũng là kình địch, có thể không đụng chính diện, vẫn là đừng đụng cho thỏa đáng!
Giờ phút này, Giang Trần hoàn toàn chính xác đang trên đường đến Cửu Dương Thiên Tông. Hắn đạt được các loại tình báo, tuy không biết ý đồ của Phong Vân Giáo, nhưng hắn không thể không tích cực ứng đối.
Căn cứ phân tích của hắn, bên Cửu Dương Thiên Tông kia, binh lực của Phong Vân Giáo rõ ràng càng mạnh hơn nữa, cho nên, hắn suy đoán, Phong Vân Giáo vẫn là sẽ chủ công Cửu Dương Thiên Tông.
Về phần bên Thiên Thiền Cổ Viện, Giang Trần phái bọn người Tỉnh Trung Đại Đế cùng Thiên Kiếm Tông Hàn Thiên Chiến, cùng bọn người Tố Hoàn Chân đi Thiên Thiền Cổ Viện, tiến về Thiên Thiền Cổ Viện nghênh địch.
Ngoài ra, hắn còn phân ra một nửa binh lực, ở lại Lưu Ly Vương Thành. Mặt khác còn mời Chu Tước Thần Cầm, tọa trấn Lưu Ly Vương Thành. Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ, cũng lưu lại bốn người ở Lưu Ly Vương Thành, hiệp trợ Chu Tước Thần Cầm trấn thủ Lưu Ly Vương Thành.
Mà bản thân Giang Trần, thì mang theo thế lực kết minh, hạo hạo đãng đãng giết hướng Cửu Dương Thiên Tông, chuẩn bị ở địa bàn Cửu Dương Thiên Tông, cùng Phong Vân Giáo quyết sống mái.
…
Thôn Vân Pháp Vương với tư cách tiên phong, giờ phút này cũng có chút ít lo lắng:
– Giáo chủ cũng thiệt là, đã quyết định tiến công Lưu Ly Vương Thành, nên một hơi cầm xuống mới đúng. Đóng quân ở nơi đây như vậy, chờ cho tiêu lòng người sao?
Kỳ thật Vô Song Đại Đế so với Thôn Vân Pháp Vương còn nóng lòng.
Chỉ có điều, hắn lại không có cách nào ghi ở trên mặt.
Trong khi đang suy nghĩ, bên tai Vô Song Đại Đế khẽ động, thần thức bỗng nhiên phát giác được một tia cảm giác quen thuộc.
Thôn Vân Pháp Vương cũng cảm thấy cái gì.
Lúc này, thân hình của Vô Song Đại Đế bỗng nhiên khẽ động, bắn đi ra ngoài, bàn tay lớn tìm tòi xuống, một đạo quang mang xẹt qua, trực tiếp từ dưới nền đất móc ra một vật.
Rõ ràng là một con chuột.
Phệ Kim Thử!
Vô Song Đại Đế đối với Phệ Kim Thử tự nhiên sẽ không lạ lẫm. Nhìn thấy Phệ Kim Thử, trong lòng Vô Song Đại Đế cũng vui vẻ, quả nhiên là Phệ Kim Thử. Mà lúc này, Thôn Vân Pháp Vương cũng sải bước lướt tới.
– Ma Vân đạo hữu, động tĩnh gì?
Thôn Vân Pháp Vương hỏi.
Trên thực tế, lúc Vô Song Đại Đế cảm nhận được khí tức của Phệ Kim Thử, hắn cũng đã có chút ý kiến rồi. Chờ hắn phát hiện Thôn Vân Pháp Vương cũng có chỗ phát giác, liền tiên hạ thủ vi cường.
– ——–