– Độc trận?
Giang Trần nghe vậy, trong lòng khẽ động.
Lập tức, Giang Trần liền nhớ lại ban đầu thời điểm ở Trầm Hương cốc, ngoài miệng hang có rất nhiều tu sĩ chờ ở đó.
Chờ lúc hắn đi ra, rất nhiều võ giả, lại biến mất toàn bộ. Hơn nữa, mất tích là vô tung vô ảnh.
Hiện tại xem ra, rõ ràng cho thấy bị Phong Vân Giáo bắt được rồi.
Phong Vân Giáo kia làm sao có thể vô thanh vô tức bắt được nhiều võ giả như vậy? Hơn nữa nhìn đi lên còn không có bao nhiêu hiện trường đánh nhau thảm thiết?
Tuy hiện trường có một ít dấu vết, nhưng rõ ràng không phải đánh nhau kịch liệt.
Giờ phút này nghĩ lại, Giang Trần như có điều suy nghĩ.
– Xem ra, Phong Vân Giáo này không đơn thuần là có Thiên Vị cường giả, còn am hiểu dụng độc. Bằng không mà nói, nhiều võ giả như vậy, tuyệt không có khả năng dưới tình huống không có đánh nhau gì, toàn bộ bị bắt!
Nhất niệm đến đây, mạch suy nghĩ của Giang Trần cũng rõ ràng rất nhiều.
– Phong Vân Giáo này rõ ràng có thực lực, lại còn muốn dùng độc. Như thế nói đến, tuy thực lực của bọn hắn rất cường, nhưng mà tuyệt đối không có thực lực tính áp đảo. Nếu không, tuyệt đối sẽ không có kiên nhẫn, còn dụng độc như vậy?
Giang Trần đối với thực lực của Phong Vân Giáo, bắt đầu làm ra một ít phỏng đoán.
– Bọn hắn nhất định là kiêng kị cái gì đó. Ân, đúng rồi, ban đầu ở Trầm Hương cốc Bí Cảnh, Phong Vân Giáo giáo chủ kia nhất định tiềm phục ở chỗ tối, đều thấy được. Bằng không thì, sao hắn có thể phái ra nhiều kẻ giả mạo tiến về Thượng Bát Vực, đầu độc phương bắc đồng minh đối phó ta như vậy? Như thế nói đến, bọn hắn nhất định cũng biết rõ, ta được Thánh Nhất Tông truyền thừa, cũng sẽ biết rõ, ta có tám gã dũng sĩ của Cự Thạch nhất tộc, sự tình Chu Tước tiền bối, cũng dấu không được bọn hắn!
Giang Trần rốt cục suy nghĩ cẩn thận, nguyên nhân vì cái gì Phong Vân Giáo một mực không chịu cùng hắn quyết chiến rồi.
Không hề nghi ngờ, tuy thực lực của Phong Vân Giáo cao cường, nhưng tuyệt đối không đủ để áp chế Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ. Bằng không thì Phong Vân Giáo dã tâm bừng bừng, sẽ không cần quang co vòng vèo như thế?
Nói đến dụng độc, Giang Trần đột nhiên lại có một tí cách nghĩ cùng ý niệm.
Trong đầu Giang Trần, lập tức nổi lên tình hình chiến đấu nhiều lần trước kia. Đột nhiên, Giang Trần nhớ tới trận chiến ở Xích Đỉnh Trung Vực Băng Vân Sơn mạch.
Lúc đó, Thúy Hoa Hiên chủ đầu nhập vào Huyết Quỳ Ma Đế, thi triển Ma Vân Huyết Sát.
Giang Trần có được Kim Thiền huyết mạch, bách độc bất xâm, trên thực tế cũng không có trúng Huyết Sát chi độc kia. Nhưng lúc ấy hắn cố ý giả bộ như chống đỡ hết nổi. Dẫn Thúy Hoa Hiên chủ kia đến công kích hắn, xuất kỳ bất ý, Giang Trần ra chiêu cắn trả, lập tức diệt sát Thúy Hoa Hiên chủ.
Lúc ấy kế sách phản sát này, Giang Trần bày ra yếu thế, có thể nói là hoàn mỹ.
Giờ phút này, kế sách này lại lần nữa xuất hiện ở trong đầu Giang Trần.
– Tương kế tựu kế, phản sát Phong Vân Giáo…
Ý nghĩ này vừa lên, quả thực là một phát không thể vãn hồi.
– Đại Thạch, ta có một kế sách, huynh đệ các ngươi, có bằng lòng cùng ta thử một lần hay không?
Đại Thạch hào sảng nói:
– Ân công, huynh đệ chúng ta, tánh mạng đều là ngươi cứu. Ngươi cứ việc phân phó, mấy huynh đệ chúng ta, đều nghe ngươi phân phó.
Giang Trần nói kế sách một lần.
Bát huynh đệ của Cự Thạch nhất tộc đều vô cùng hưng phấn, bất quá hưng phấn qua đi, Đại Thạch bỗng nhiên uể oải nói:
– Ân công, huyết mạch của Cự Thạch nhất tộc chúng ta rất lợi hại, nhưng mà, ở trong huyết mạch của chúng ta, không có thuộc tính bách độc bất xâm a.
Giang Trần cười nói:
– Cái này tự nhiên không cần các ngươi lo lắng.
Giang Trần lập tức triệu hồi Lôi Vân Kim Thiền. Tiểu Kim Thiền trải qua những năm này tiến hóa, thực lực cùng tánh mạng rõ ràng tăng lên rất nhiều.
Kim Thiền huyết mạch, cũng tiến thêm một bước tiến hóa, huyết mạch thập phần tràn đầy.
Nghe Giang Trần yêu cầu tám giọt huyết mạch, Tiểu Kim Thiền kêu rên nói:
– Trần ca ca, ngươi quá độc ác. Tiểu thân thể này của ta, sớm muộn gì cũng bị ngươi hút sạch.
Giang Trần cười nói:
– Nhiều năm như vậy, ta hỏi ngươi được mấy lần chứ?
Tiểu Kim Thiền kêu rên quy kêu rên, nhưng vẫn rất phối hợp. Chính như Giang Trần nói, những năm này, trên thực tế Giang Trần rất ít yêu cầu huyết mạch gì.
Cho nên, Tiểu Kim Thiền nhăn nhó chỉ chốc lát, vẫn rất ngoan ngoãn cấp ra tám giọt tinh hoa huyết mạch:
– Một giọt một năm, sau này tám năm, ta quyết định giả chết. Trần ca ca ngươi đừng có lại nhớ thương người ta!
Đã nhận được Kim Thiền huyết mạch, Giang Trần lập tức ban cho Bát huynh đệ Cự Thạch nhất tộc.
Bát huynh đệ Cự Thạch nhất tộc thấy tiểu Tiểu Kim Thiền gầy yếu như vậy, lại thấy nó tính toán chi li, thì hơi có chút xem thường. Nhưng mà nghe Giang Trần nói, huyết mạch của Tiểu Kim Thiền này, có thể để bọn hắn bách độc bất xâm.
Bát huynh đệ này lập tức ném kỳ thị kia lên chín từng mây, cả đám mặt mày hớn hở.
Cự Thạch nhất tộc bọn hắn ở thời đại Hoang Cổ, thực lực phi thường cường hãn, nhưng mà ngoại trừ chiến đấu dã man ra, thuộc tính phương diện khác cũng không mạnh mẻ.
Rất nhiều dũng sĩ Cự Thạch nhất tộc, trong chiến đấu, thường thường sẽ bị một ít đối thủ có thuộc tính đặc thù xoay quanh.
Mà dụng độc, vẫn là loại thủ đoạn Cự Thạch nhất tộc kiêng kị nhất.
Có thể nói, thời đại Hoang Cổ, chủng tộc am hiểu dụng độc rất nhiều. Mà Cự Thạch nhất tộc, ở phương diện này, chịu thiệt nhiều hơn nữa.
Hôm nay nghe nói hấp thu luyện hóa Kim Thiền huyết mạch, có thể bách độc bất xâm, Bát huynh đệ này làm sao có thể không mặt mày hớn hở?
Luyện hóa Kim Thiền huyết mạch, cũng không cần bao nhiêu thời gian.
Rất nhanh, Bát huynh đệ tựu trước sau đã luyện hóa được Kim Thiền huyết mạch.
– Ân công, nói như vậy, về sau Bát huynh đệ chúng ta, thật sự bách độc bất xâm?
Đại Thạch còn có chút lo lắng.
Giang Trần cười nói:
– Ngươi lo lắng?
Đại Thạch gãi gãi đầu, ngu ngơ cười nói:
– Ân công nói phải, cái kia nhất định là phải.
– Yên tâm đi, Kim Thiền huyết mạch, trên cơ bản, dưới gầm trời này không có độc gì, có thể xâm hại đến nó.
Giang Trần cũng không có nói quá tuyệt đối.
Tuy Kim Thiền huyết mạch bách độc bất xâm, nhưng thiên hạ bất luận huyết mạch gì, đều có khắc tinh. Kim Thiền huyết mạch càng lợi hại, cũng đồng dạng có khắc tinh.
Đương nhiên, cái khắc tinh này, Giang Trần tâm lý đều biết.
Bát huynh đệ Cự Thạch nhất tộc, đã có Kim Thiền huyết mạch, đối với bọn họ chiến đấu, cũng cực kỳ có lợi.
Dù sao, phong cách chiến đấu của Cự Thạch nhất tộc là đơn giản thô bạo, cho người ấn tượng là hữu dũng vô mưu, có Kim Thiền huyết mạch hộ thể, tuyệt đối là một tầng Hộ Thân Phù.
Thủ đoạn dùng độc bình thường, liền rất khó hữu hiệu đối với bọn họ rồi.
Giang Trần bắt đầu chế định kế hoạch tác chiến.
…
Biên cảnh Lưu Ly Vương Thành, Phong Vân Giáo Bành lão cùng Mặc lão đã bố trí xuống Thiên La Địa Võng, ngồi đợi đám người từ Cửu Dương Thiên Tông phản hồi.
– ——–