Giang Trần bỗng nhiên phá vỡ bình tĩnh, hỏi:
– Tẩu tử không phải người tu luyện a.
A Đường gật gật đầu, vành mắt hiện hồng nói:
– Ta thuở nhỏ không hiểu tu luyện, Ung ca thấy ta đáng thương, mới cưới ta. Ta lại làm phiền hà Ung ca.
Giang Trần khoát tay áo:
– Tẩu tử lời này sai rồi. Giữa phu thê, vốn tương cứu trong lúc hoạn nạn, không tồn tại ai liên lụy ai.
Ung thống lĩnh liền vội vàng gật đầu:
– Đúng đúng, A Đường, ngươi đừng nói loại lời hồ đồ này nữa.
A Đường rơi lệ không nói.
Giang Trần khẽ gật đầu, lại nhìn lại Ung thống lĩnh:
– Ung thống lĩnh, có thể bắt mạch cho ngươi một chút không?
Ung thống lĩnh khẽ giật mình:
– Ung mỗ không có bệnh, thể kiện như trâu, cần bắt mạch sao?
Giang Trần cười nói:
– Ta chỉ nhìn một chút, Ung thống lĩnh không ngại chứ?
– Tốt!
Ung thống lĩnh thấy Giang Trần kiên trì như thế, cũng không hỏi nguyên nhân, đi tới trước, đưa tay cho Giang Trần.
Giang Trần đáp lên cổ tay của hắn, nhắm mắt cảm thụ.
Lúc này đây, tốc độ bắt mạch của Giang Trần, so với trước mau hơn nhiều. Nhìn xong, Giang Trần như có điều suy nghĩ nhẹ nhàng gật đầu, tựa hồ đã tìm được một ít manh mối.
Bỗng nhiên mở miệng nói:
– Ung thống lĩnh, có phải gần nửa năm qua, ngươi tu luyện một môn công pháp đặc biệt bá đạo hay không? Chủng loại sát phạt chi khí rất nặng kia?
Ung thống lĩnh khẽ giật mình:
– Ngươi nói là 《 Thiên Cương Bá Đao 》?
– Ta không biết công pháp gì, nhưng công pháp này, nhất định là Kim thuộc tính, tràn ngập khắc nghiệt chi khí. Lực sát phạt phi thường đáng sợ.
Giang Trần cho ra phỏng đoán của mình.
Ung thống lĩnh há to mồm nói:
– Những chuyện này, đều là ngươi đoán ra sao?
– Không, ta là bắt mạch nhìn ra.
Giang Trần mỉm cười nói.
– Kinh mạch trong cơ thể ngươi, bởi vì tu luyện công pháp này, lực sát phạt trở nên rất mạnh. Mỗi một tấc da thịt, mỗi một tấc kinh mạch của ngươi, đều tu luyện ra sát phạt chi lực, tính công kích rất mạnh. Toàn thân lỗ chân lông, cũng như đao khí. Chỉ tiếc, bây giờ ngươi chỉ luyện đến cảnh giới có thể phát mà không thể thu, không đến đại thành chi cảnh.
Ung thống lĩnh triệt để nói không ra lời, những sự tình tu luyện này, dù là thủ hạ của hắn, cũng không có khả năng biết rõ. Ngoại trừ chính hắn ra, cơ hồ không có người ngoài biết.
Mà chính hắn, cũng chưa từng đối ngoại lộ ra. Giang công tử này, dựa vào bắt mạch, lại có thể đoán được nhiều thứ như vậy?
Cái này để cho Ung thống lĩnh như thế nào không sợ hãi?
– Giang công tử, chẳng lẽ… bệnh của A Đường, cùng tu luyện của ta có quan hệ gì sao?
Đầu óc của Ung thống lĩnh chuyển vô cùng nhanh, lập tức nghĩ đến một loại khả năng.
Bằng không thì, đang hảo hảo trị bệnh, sao bỗng nhiên nói sang chuyện khác?
Giang Trần thở dài:
– Ta nói ra, sợ ngươi áy náy, không nói ra, bệnh của tẩu tử, lại phi thường nguy hiểm. Cho nên, ta vẫn là ăn ngay nói thật a.
Ung thống lĩnh vội nói:
– Đương nhiên phải ăn ngay nói thật. Ngươi nói a, không cần sợ ta khổ sở.
– Kỳ thật đã rất rõ ràng rồi. Ngươi tu luyện công pháp này, có thể phóng không thể thu, mỗi một tấc thân thể đều mang theo Đao Ý vô hình. Nửa năm qua, ngươi và tẩu tử hàng đêm cùng ngủ, dù không có sự tình vợ chồng, cũng sẽ suy giảm tới Mộc chi khí trong cơ thể nàng…
Lời này vừa nói ra, Ung thống lĩnh “A” một tiếng, sắc mặt thoáng cái trở nên hết sức khó coi. Hắn chợt nhớ tới, sau khi mình tu luyện những công pháp này, nhu cầu phương diện kia trở nên cực kỳ tràn đầy, tính xâm lược rất mạnh, đoạn thời gian kia, cơ hồ mỗi lúc trời tối đều phải giày vò thê tử nhiều lần.
Chẳng lẽ…
Trong lúc nhất thời, Ung thống lĩnh có chút vô cùng xấu hổ.
Nếu như là bởi vì loại nguyên nhân này, Ung thống lĩnh thật sự có chút ít không cách nào tha thứ mình rồi.
Giang Trần không có tận lực vạch trần cái gì, tiếp tục nói:
– Thiên trường địa cửu, ngươi tu luyện Kim chi khí, không ngừng xúc phạm tới Mộc chi khí trong cơ thể tẩu tử. Mộc chi khí chi phối lấy sinh cơ người. Mộc chi khí biểu tượng vui sướng khỏe mạnh. Nếu như Mộc chi khí tràn đầy, thì người sinh cơ mạnh. Mộc chi khí yếu, thì sinh cơ yếu. Vốn, nhân thể Ngũ Hành, đều có một loại tuần hoàn. Nhưng mà Tẩu tử không phải tu luyện chi thân, không cách nào hình thành tiểu Chư Thiên vận hành trong cơ thể như tu sĩ võ đạo. Cho nên, đối với sát phạt chi khí của ngươi, khuyết thiếu năng lực tự động tiêu trừ. Dần dà, sinh cơ càng ngày càng yếu. Đây cũng là căn nguyên bệnh tình.
Đạo lý này, đã trở về đạo lý Nguyên Thủy.
Đan đạo thánh thủ bình thường, chỉ sợ nhìn không cẩn thận như vậy, càng không cách nào đem bệnh này, cùng Ung thống lĩnh kết hợp lại.
Đây cũng là nguyên nhân nhiều đan đạo thánh thủ như vậy, thủy chung tìm không ra bệnh tình.
Bọn hắn có một lầm lẫn chung, là đều cảm thấy A Đường này gặp phải tà khí gì, hoặc trúng độc gì, làm cho sinh cơ trong cơ thể suy yếu.
Mà Giang Trần, dù sao cũng là người am hiểu sâu thiên địa chi đạo, kiến thức của hắn, năng lực suy diễn của hắn, đều viễn siêu đan đạo thánh thủ của thế giới này.
Cho nên, bệnh tình này bị hắn phỏng đoán, liền có đáp án.
– Giang công tử, loại tình huống này, còn cứu được không?
Ung thống lĩnh kia, chỉ quan tâm vấn đề này.
Giang Trần gật đầu:
– Tuy sinh cơ suy yếu, nhưng dù sao sinh cơ vẫn còn. Chỉ cần sinh cơ không diệt, đều có thể cứu.
– Cứu như thế nào? Là phải dùng đại lượng Linh Dược Mộc thuộc tính sao? Ta liền đi mua.
Ung thống lĩnh lộ ra vô cùng lo lắng.
Giang Trần lắc đầu:
– Không ổn, hư không bị bổ. Tôn phu nhân lại không biết tu luyện. Chính bởi vì nàng không hiểu tu luyện, cho nên mới bị sát phạt chi khí của ngươi xâm nhập. Đôi nhi nữ của ngươi, từ nhỏ bọn hắn có căn cơ tu luyện, cùng ngươi ở chung, sẽ không bị ngươi ảnh hưởng. Thể chất tẩu tử so sánh đặc thù, trời sinh Mộc chi khí không đủ. Trong cơ thể Ngũ Hành tuần hoàn không được, cho nên mới như thế.
– Ngươi bây giờ lèm nhèm cho nàng dùng Linh Dược Mộc thuộc tính, ngược lại là dục tốc bất đạt.
– Vì cái gì?
Ung thống lĩnh không hiểu. Nếu là Mộc chi khí bị cắn nuốt, đây không phải là nên gia tốc bổ sung sao.
– Đạo lý rất đơn giản, thê tử ngươi thể chất suy yếu, ngươi cưỡng ép cho nàng phục dụng Linh Dược Mộc thuộc tính, không phải cứu nàng, mà là hại nàng. Thân thể của nàng, căn bản không có điều kiện thoáng cái hấp thu nhiều Linh lực Mộc thuộc tính như vậy. Thật giống như một dòng suối đẹp đẽ, ngươi muốn nó như Giang Hà chịu tải lũ quét, vậy khẳng định là không ổn.
Giang Trần tận lực giảng kỹ đạo lý ra một chút.
Lúc này Ung thống lĩnh kia mới chợt hiểu, cái hiểu cái không gật gật đầu, áy náy cười cười:
– Giang công tử, thật có lỗi, là Ung mỗ nóng lòng. Ngươi đã tính trước như vậy, nhất định có biện pháp, đúng hay không?
Biện pháp Giang Trần đích thật là có.
Hơn nữa, hắn có phương pháp xử lý rất tốt.
Giang Trần trầm tư một lát, trong tay lấy ra một cái bình nhỏ. Cái bình này, đúng là tinh hoa Mộc Linh tuyền.