Tổng thủ đại nhân tiếp tới, nhìn kỹ một hồi, cũng lộ ra sắc mặt vui mừng:
– Rất tốt, rất tốt. Tạ Vô Thương này có năng lực, nếu như thật dùng tâm đi làm, hắn có năng lực làm tốt sự tình.
Nhìn ra được, Tổng thủ đại nhân đối với phần tình báo này, là cực kỳ thoả mãn.
– Lập tức cáo tri Tạ Vô Thương, để cho hắn ước thúc những thiên tài kia, trong thời gian ngắn không nên ly khai Tội Nghiệt Chi Thành. Tùy thời chờ đợi triệu hoán.
Tông Hàn cười nói:
– Việc này thuộc hạ đã sớm gõ qua, Tạ Vô Thương kia không phải không biết.
– Ân, chuyện này xử lý không tệ. Cực Ác Cốc cùng Lục Tuyệt phường, không sai biệt lắm cũng nên hoàn thành tuyển bạt a?
Tổng thủ đại nhân thản nhiên nói.
– Lần trước thuộc hạ đã phái người đốc xúc, có lẽ sẽ ở vài ngày gần đây hoàn thành.
…
Giang Trần lấy được lệnh bài cung phụng của Tội Nghiệt Chi Thành, chỗ tốt lớn nhất, là ngoại trừ cấm địa của phủ thành chủ không cách nào tùy ý thông hành, địa phương khác đối với hắn mà nói, đều không đề phòng.
Cấm địa của Phủ thành chủ, đó là địa phương trọng yếu nhất phủ thành chủ, Giang Trần cũng không có tính toán xông. Mấy ngày nay, hắn cũng không có ý định ra ngoài, mà tập trung tinh thần hao phí trong tàng kinh các của phủ thành chủ.
Tuy Đông Diên đảo dã man như xã hội nguyên thuỷ, nhưng cuối cùng không phải là địa phương không có giáo hóa. Nhất là loại thế lực lớn như Tội Nghiệt Chi Thành, tất nhiên sẽ có Tàng Thư Các.
Tội Nghiệt Chi Thành Tàng Thư Các, phi thường lớn, lượng tàng thư cũng rất phong phú.
Cái này đối với Giang Trần mà nói, tuyệt đối là như cá gặp nước. Những ngày gia nhập liên minh này, hắn cơ hồ đem hết thời gian, đều hao phí ở trong Tàng Thư các.
Võ học kinh điển, hắn không có bao nhiêu hứng thú. Hắn cảm thấy hứng thú duy nhất, là sách vở có quan hệ tới Đông Diên đảo. Về lịch sử Đông Diên đảo, tạp quán Đông Diên đảo, phong thổ Đông Diên đảo, các loại sự tình cơ mật của Đông Diên đảo,… đây mới là đồ vật Giang Trần cảm thấy hứng thú nhất.
Vài ngày sau, Giang Trần thu hoạch rất lớn.
Hắn trên cơ bản đã đem địa đồ đại khái của Đông Diên đảo, khung xương đại khái của Đông Diên đảo, hiểu rõ tại ngực rồi.
– Chậc chậc, địa vực của Đông Diên đảo này quả thực không nhỏ, một hòn đảo nho nhỏ, rõ ràng có nhiều hiểm địa như thế. Đừng nói các loại cấm chế ở biên giới. Dù không có, muốn từ trung tâm hòn đảo đến biên giới, trên đường đi cũng không biết có bao nhiêu hung hiểm.
Giang Trần đối với Đông Diên đảo này hiểu rõ càng sâu, trong nội tâm cảm khái cũng càng lớn.
– Xem ra, ta muốn ly khai Đông Diên đảo, phải đối với Đông Diên đảo này có một nhận thức hoàn toàn mới mới được. Nếu lưu lạc lung tung, nói không chừng ngày nào đó sẽ ngã bổ nhào.
– Đông Diên đảo này có tam đại thế lực, còn có rất nhiều nhị tam lưu thế lực. Nhưng mà, những thế lực này, cuối cùng chỉ là một quân cờ, chính thức khống chế Đông Diên đảo, là Tổng thủ bộ, là Hồi Xuân đảo vực Khán Thủ giả. Khán Thủ giả khống chế lấy vận mệnh của Đông Diên đảo.
– Đông Diên đảo này, còn có ngũ đại hiểm địa. Ân… Trên cơ bản, muốn đi ra ngoài Đông Diên đảo, thủy chung quấn không ra một cái hiểm địa bên trong. Mặc dù ra đến bên ngoài, còn có rất nhiều trận pháp cấm chế, xúc động bất luận cái nào, đều sẽ khiến Tổng thủ bộ cảnh giác, dẫn động trận pháp chung quanh bộc phát. Có thể nói, muốn chạy trốn khỏi hòn đảo, thật sự là muôn vàn khó khăn. Mặc dù thuận lợi phá những cấm chế kia, đi tới khu vực biên giới nhất, không có phi hành đạo cụ độc nhất vô nhị cùng đội thuyền vượt biển của Hồi Xuân đảo vực, cũng không cách nào ly khai Đông Diên đảo. Bởi vì, chung quanh ngàn dặm của hòn đảo, bốn phía đều là hư không loạn lưu, rất bất lợi với thân thể phi hành. Mà vùng biển chung quanh, càng có vô số hung thú, muốn ly khai, càng là cửu tử nhất sinh…
Giang Trần xem xong những tài liệu này, đối với Đông Diên đảo hung hiểm, cũng có một nhận thức mới.
Dưới loại tình huống này, muốn ly khai Đông Diên đảo, đích thật là phi thường khó.
Giang Trần tổng kết thoáng một phát, ít nhất cần ba điều kiện.
Thứ nhất, phải thành công trải qua ít nhất một cái trong ngũ đại hiểm địa, đến khu vực biên giới; thứ hai, phải đột phá trận pháp cấm chế khu vực biên giới; thứ ba, còn phải có phi hành đạo cụ trong Không Gian Loạn Lưu, hoặc là dùng đội thuyền chuyên dụng vượt biển. Bằng không mà nói, chỉ có thể dựa vào thân thể bơi qua. Thân thể bơi qua, dưới vùng biển kia có vô số hung thú, sẽ là ác mộng vô tận.
Nếu như chỉ bơi qua hơn mười dặm, đây cũng thôi.
Vùng biển chung quanh nơi này, ít nhất là ngàn dặm. Ngàn dặm đất bằng, nếu như là phi hành, không có bất kỳ trở ngại, cũng không phải phí khí lực gì.
Nhưng mà, có hư không loạn lưu, vậy thì hoàn toàn là một sự việc khác rồi.
Nói không chừng, ba ngày cũng chưa hẳn có thể xuyên qua một nghìn dặm hư không loạn lưu kia.
Tuy độ khó rất lớn, nhưng mà Giang Trần không uể oải. Ít nhất, hiện tại so với trước muốn tốt hơn rất nhiều, mình đối với Đông Diên đảo này, không còn là hoàn toàn không biết gì cả.
– Căn cứ điển tịch ghi lại, trong lịch sử, không phải là không có người trốn khỏi Đông Diên đảo. Tuy người trốn đi thành công, có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mà, dù sao cũng có tiền lệ thành công qua. Trước kia đã từng có người may mắn, Giang Trần ta, vì sao không thể trở thành người may mắn kế tiếp?
Những điển tịch này, ghi lại rất nhiều bí mật của Đông Diên đảo. Thậm chí còn ghi lại nhiều lần bạo loạn trong lịch sử Đông Diên đảo.
Bởi vì giam cầm tại Đông Diên đảo, không có tự do, nhìn không tới hi vọng. Cho nên tu sĩ của Đông Diên đảo, xuất hiện qua mấy lần bạo động.
Nhưng mỗi lần bạo động, cuối cùng nhất đều dùng thất bại chấm dứt, đều bị Khán Thủ giả tàn nhẫn trấn áp xuống. Mỗi một lần bạo động, tu sĩ chết đều nhiều hơn trăm vạn.
Lần tối đa, thậm chí có khoảng chừng 600 vạn tu sĩ ở trong bạo động bị trấn áp, bị tàn sát.
Bởi vậy có thể thấy được, đối với Khán Thủ giả mà nói, bọn hắn có thể dễ dàng tha thứ hết thảy tà ác cùng xấu xa trên Đông Diên đảo, nhưng tuyệt đối không tiếp thụ được Đông Diên đảo phản loạn cùng chạy trốn.
Phàm là muốn phản kháng Khán Thủ giả, Đông Diên đảo đối mặt, nhất định là điên cuồng đả kích cùng trấn áp.
– Khán Thủ giả của Hồi Xuân đảo vực này, thái độ đối với Đông Diên đảo xem ra rất rõ ràng. Chỉ cần không phản bội chạy trốn, bọn hắn cơ bản không can thiệp. Nhưng mà muốn phản bội chạy trốn, hoặc là phản loạn, tất sẽ có thủ đoạn lôi đình.
Trong nội tâm Giang Trần cân nhắc, bất quá, hắn cuối cùng vẫn kiên định cho rằng, dù thủ đoạn trấn áp lại kinh người, mình cũng phải thoát đi nơi đây.
Mình không có quá nhiều thời gian tiêu hao ở Đông Diên đảo. Hoàng Nhi đợi không được, Lưu Ly Vương Thành cũng đợi không được!
Ngay khi Giang Trần đắm chìm trong Tàng Thư Các, chợt một ngày nào đó, hắn nhận được Triệu Tập Lệnh của thành chủ. Thành chủ tự mình phát ra Triệu Tập Lệnh, triệu tập tất cả thiên tài tuyển bạt.