Loại chuyện này vốn nên ngầm hiểu lẫn nhau. Giang Trần nói toạc ra khiến cho Hoa Minh có chút tay chân luống cuống, nụ cười trên mặt bắt đầu xấu hổ.
Đôi tay không nhìn được lau lên bộ y phục không quá sạch sẽ của hắn.
– Ta có thể cho ngươi một cơ hội, thế nhưng mà ta vẫn sẽ khảo nghiệm ngươi có cơ hội kiếm được số lợi nhuận này hay không.
Lời nói của Giang Trần lại làm cho hai mắt Hoa Minh tỏa sáng.
– Tốt, theo như huynh đài nói.
Cách ăn mặc của Hoa Minh khiến cho hành động tự tiến cử bản thân mình của hắn đại đa số đều thất bại, không có tiền lệ thành công.
Hơn nữa mỗi một lần tự đề cử mình hơn phân nửa đều bị một chầu thóa mạ, hoặc là chế nhạo một hồi. Vận khí không tốt, còn có thể dẫn tới một trận đòn no nê.
Cho nên vẻ mặt ôn hòa của Giang Trần lại làm cho Hoa Minh cảm thấy đây là một cơ hội.
– Ta đối với tình huống của Lam Yên đảo vực và chung quanh Lam Yên đảo vực không quá hiểu rõ, cho nên muốn hiểu một chút. Nếu như ngươi có thể nói ra thứ khiến ta thỏa mãn, vậy ta sẽ thưởng cho ngươi một số linh thạch.
– Bao nhiêu?
Hoa Minh càng quan tâm tới thứ này hơn.
– Ngươi muốn bao nhiêu?
Giang Trần như cười như không, dường như cố ý câu dẫn Hoa Minh.
Chuyện này càng khiến cho Hoa Minh tâm tư khó nhịn, thân thể giống như con khỉ. Cân nhắc một hồi mới cắn răng nói:
– Ngươi cho ta một trăm linh thạch Thiên Cấp, tất cả mọi thứ ta biết rõ sẽ nói cho ngơi biết.
Trong mắt Hoa Minh mà nói đây quả thực là cái giá trên trời. Hắn đã chuẩn bị tâm lý cho tốt, đợi Giang Trần trả giá.
Giang Trần khẽ giật mình, bị cái giá của Hoa Minh là cho chấn động.
Cũng không phải là tiểu tử này báo giá quá nhiều. Mà cái giá này quá mức ôn hòa, làm cho Giang Trần tưởng mình nghe nhầm.
Một trăm linh thạch Thiên Cấp, ở loại địa phương này đáng bao tiền chứ?
– Quá nhiều sao?
Hoa Minh cảm thấy gấp gáp:
– Nếu như ngươi cảm thấy nhiều, ngươi có thể trả giá.
Tự nhiên không phải Giang Trần ngại nhiều, hoàn toàn ngược lại. Hắn cảm thấy cái giá này ít tới đáng thương. Làm cho hắn cơ hồ hoài nghi, tư liệu của Hoa MInh này thực sự có giá trị hay sao?
– Một trăm linh thạch Thiên cấp, không nhiều. Nếu như thứ ngươi nói quả thực có giá trị, ta cho ngươi hai trăm. Nếu như giá trị siêu quần, ta sẽ cho ngươi năm trăm. Sao nào?
Đối với Giang Trần mà nói, năm trăm linh thạch Thiên cấp giống như nhổ một chiếc lông đùi vậy, căn bản không ảnh hưởng tới toàn cục. Tài phú của hắn hiện tại tuyệt đối là cấp bậc thổ hào.
Cho dù là so với người có tiền ở Vạn Uyên đảo, hắn tuyệt đối không thua kém.
Dù sao tài phú của Thư Vạn Thanh vô cùng kinh người. Một điểm mấu chốt nhất chính là cường giả Thiên Vị của cương vực nhân loại chỉ có ngần đó, tài phú đỉnh cấp của cương vực nhân loại có thể nào là đều bị những người này bao quát.
Mà khắp nơi trong Vạn Uyên đảo đều là cường giả Thiên Vị. Số tài phú phân tới tay từng cường giả Thiên Vị nhất định là càng ít.
Cho nên liều tài phú mà nói, cường giả Thiên Vị của Vạn Uyên đảo, còn xa không hùng hậu bằng Thư Vạn Thanh.
– Thật sao?
Hoa Minh nghe vậy hai mắt sáng ngời, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
– Chắc chắn mười phần.
Vẻ mặt Giang Trần vô cùng chắc chắn.
– Tốt, vậy ngươi hỏi đi. Ngươi muốn biết gì đó thì cứ việc hỏi. Ta không biết sẽ không nói, thế nhưng một khi biết thì nhất định sẽ nói ra tất cả.
Ngữ khí của Hoa Minh rất là kích động, nghĩ tới năm trăm linh thạch Thiên Cấp đang ở phía xa vẫy tay với hắn, trong lòng hắn lập tức kích động khó hiểu.
Chuyện này đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một số tài phú rất lớn.
– Chúng ta sang bên kia đã nói.
Giang Trần chỉ về phía địa phương còn chưa đông nghịt người của Hoàng Oanh cốc.
– Được, ngươi nói đi đâu thì đi đó.
Hoa Minh hiện tại đã bị năm trăm linh thạch Thiên cấp làm cho đầu óc mụ mẫm, đâu còn có thể ý kiến phản đối được chứ.
Đi vào chỗ hẻo lánh, Giang Trần cầm một trăm Thiên linh thạch ra, nói:
– Đây là tiền đặt cọc, ngươi cầm trước đi.
Còn được cầm tiền đặt cọc trước? Hoa Minh quả thực kinh ngạc tới mức ngây người. Nhận linh thạch từ trong tay Giang Trần giống như là cướp vậy.
Dùng xu thế sét đánh không kịp che tai, giống như ảo thuật, thoáng cái biến mất.
– Hỏi đi, cứ tùy tiện hỏi.
– Ta muốn biết Lam Yên đảo vực này ở Vạn Uyên đảo có địa vị gì? Có quan hệ đi lại gần với thập đại thần quốc hay không?
Đây là vấn đề thứ nhất của Giang Trần.
– Lam Yên đảo vực trong Lam Yên đảo vực miễn cưỡng được coi như là thế lực nhị lưu. Về phần thập đại thần quốc, dường như không lui tới quá nhiều. Ta sống tới lớn như vậy, chưa từng nghe nói qua có đại nhân vật của Thập đại thần quốc tới Lam Yên đảo vực này. Nhưng mà lần này dường như nghe nói có đại nhân vật nào của Thập đại thần quốc sắp tới muốn tới Lam Yên đảo vực.
– Tới làm gì vậy?
Giang Trần truy vấn.
– Thứ Lam Yên đảo vực hấp dẫn người ta nhất chính là Lam Yên cổ ngọc. Lam Yên cổ ngọc chính là cổ ngọc độc nhất vô nhị ở Vạn Uyên đảo, nghe nói là hoang ngọc thượng cổ. Có chút cổ ngọc càng ẩn chứa truyền thừa thượng cổ. Mỗi mấy trăm năm, Lam Yên đảo vực sẽ có một lần thịnh hội đào bới cổ ngọc. Dường như năm nay là thời gian tổ chức htijnh hội này. Rất nhiều đại gia tộc của Thập đại thần quốc đều phái đại biểu tới tham dự.
– Đào bới cổ ngọc?
Giang Trần có chút khó hiểu.
– Vậy cổ ngọc này ở nơi nào?
– Cổ ngọc khắp nơi đều có, chỉ nhìn xem thăm dò thế nào mà thôi. Nhưng mà địa phương thừa thãi cổ ngọc nhất là Hoàng Long lĩnh ở phía đông. Chỗ kia kéo dài mấy vạn dặm, ẩn chứa rất nhiều cổ ngọc. Chỉ là Lam Yên đảo vực luôn hạn chế khai thác, chưa từng khai thác quá độ. Cho nên khu vực này được bảo hộ vô cùng tốt. Huynh đài, ngươi lần đầu tiên tới Lam Yên đảo vực, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ. Hoàn Long lĩnh này không thể xông loạn, bằng không chết thế nào cũng không biết.
Giang Trần đối với Lam Yên cổ ngọc này không có bao nhiêu hứng thú.
Người tới là người Thập đại thần quốc, làm cho Giang Trần có chút hứng thú. dù sao hắn bây giờ đối với Thập đại thần quốc này hoàn toàn không biết gì cả.
Nghe nói thập đại thần quốc đối với người bên ngoài đều hạn chế rất lớn. Cho nên Giang Trần cũng đang suy nghĩ, đến lúc đó làm sao lăn lộn tới vĩnh hằng thần quốc.
Đây là chuyện mà Giang Trần hiện tại nên cân nhắc nhất.
– Ngươi đã nghe ngóng qua thế lực lớn, đại gia tộc nào của Thập đại thần quốc tới chưa?
Giang Trần lại hỏi.
Hoa Minh lắc đầu:
– Cái này hiện tại cũng không ai biết, chỉ sợ hoàng thất Lam Yên đảo vực mới biết được a.
Giang Trần cũng biết loại tin tức cơ mật này Hoa Minh chỉ sợ không biết rõ được.
Hắn lập tức đổi chủ đề, lại hỏi:
– Hoa Minh ngươi có biết chung quanh Lam Yên đảo vực này có có đảo vực nào hỏa thuộc tính đặc biệt nổi bật hay không? Tốt nhất là hoang đảo.
– Hỏa thuộc tính?
Hoa Minh khẽ giật mình, thốt lên:
– Có a. Đó là Thi Bì Thánh đảo.