Yến Thanh Tang có chút thẹn thùng cười lớn:
– Bị ngươi nói đúng rồi, quả thực ta đối với thiên tài luận kiếm không có hy vọng quá lớn. Mục tiêu của ta là lâu dài. Ta cũng biết khởi điểm của ta so với người khác muộn hơn. Trong ngắn hạn không có khả năng đuổi theo. Nhưng mà hiện tại ta còn trẻ, về sau đường còn rất dài. Người cười tới cuối cùng mới là người tốt nhất. Ta không thể tranh giành trong một sớm một chiều với bọn họ được.
Có thể nhìn ra được, mục tiêu, suy nghĩ hiện tại của Yên Thanh Tang rất rõ ràng.
Giang Trần thở dài nói:
– Ngươi không tranh giành trong một sớm một chiều, ta lại phải tranh giành trong một sớm một chiều.
Yến Thanh Tang cười hắc hắc:
– Nói trung thực một chút, trận chiến này ngươi có dùng hết toàn lực hay không?
Giang Trần lắc đầu, thản nhiên nói:
– Không có.
Hai mắt Yến Thanh Tang sáng ngời:
– Ngươi cũng không dùng hết toàn lực, hắn cũng không có dùng hết toàn lực. Nói như vậy, quả thực ngươi có vốn liếng chống lại Thiên Vị tam trọng hay sao? Như vậy đợi một đoạn thời gian nữa, ngươi đột phá cảnh giới Thiên Vị cũng không phải là không có tư cách khiêu chiến Hạ Hầu tông kia.
Yến Thanh Tang kia nói tới đây, cũng vô cùng hưng phấn.
Đây là chuyện mà hiện tại hắn mong đợi nhất. Nếu như Thiệu Uyên có thể khiêu chiến Hạ Hầu Tông, đoạt Hoàng Nhi lại, Yến Thanh Tang hắn nhất định sẽ vô cùng kích động.
Giang Trần thản nhiên nói:
– Ngươi nhầm rồi.
– Nhầm?
Vẻ mặt Yến Thanh Tang buồn bực:
– Nhầm ở chỗ nào?
– Từ trước tới nay ta chưa từng nghĩ tới việc khiêu chiến Hạ Hầu Tông.
Giang Trần lạnh nhạt nói:
– Hắn không xứng để ta khiêu chiến hắn. Mục tiêu của ta chỉ có một, là trấn áp hắn. Dẫm nát hắn dưới chân, trong mắt ta hắn bất quá chỉ là một con gián khó giải quyết hơn một chút mà thôi.
Thứ Yến Thanh Tang thưởng thức nhất chính là cỗ khí độ này của Giang Trần. Rất nhiều lời nói, nếu như là nói ra từ miệng người khác thì sẽ cảm thấy rất là buồn cười.
Thế nhưng mà tự miệng Giang Trần nói ra, lại khiến cho người ta hết lòng tin theo, cảm thấy sự thực sẽ là như vậy.
Yến Thanh Tang cười hắc hắc:
– Huynh đệ, ngươi biết không. Thứ ta thưởng thức nhất chính là cỗ khí độ này của ngươi. Hiện tại ta ngày càng chờ mong, chờ mong một ngày nào đó ngươi dẫm nát tiểu tử kia dưới lòng bàn chân. Khiến cho ngạo khí của cái gọi là đệ nhất thiên tài trở thành thứ mà ai cũng chê cười. Nếu như quả thực có ngày đó, ta nằm mơ cũng vì cười lớn mà tỉnh lại. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ uống một trận thống khoái với muội phu như ngươi.
Yến Thanh Tang trước đó còn có căm tức đối với động cơ tiếp cận hắn của Giang Trần. Hiện tại hắn đã hoàn toàn không chú ý, thậm chí còn cảm thấy kích thích dị thường.
Trong đám người trẻ tuổi của Vĩnh Hằng thần quốc, rốt cuộc cũng có một nhân vật thờ ơ, lạnh nhạt với Hạ Hầu Tông.
Trước đó rất nhiều người bề ngoài khi nói tới Hạ Hầu Tông đều có chút không phục, trên thực tế ít nhiều đều là ghen ghét.
Thế nhưng mà trên người Giang Trần, lại là vẻ khinh thường, từ trong ra ngoài, vô cùng có sức thuyết phục. Làm cho người ta không thể không tin tưởng.
Giang Trần không có thời gian cãi cọ với Yến Thanh Tang, hắn nói với Yến Thanh Tang:
– Yến huynh, ngươi đi tu luyện đi. Vẫn theo những phương pháp mà ta định cho ngươi. Ta muốn đi gặp Tử Xa Mân trưởng lão, để hắn mang ta tới Vĩnh Hằng chi hà tìm hiểu thiên địa pháp tắc.
– Ngươi… Ngươi trùng kích Thiên Vị sao?
Yến Thanh Tang giật mình.
– Cũng nên đối mặt với ngày này, cho nên càng sớm thì càng tốt.
– Ài, người so với người tức chết người a.
Yến Thanh Tang thở dài một hơi.
– Nhưng mà ngươi yên tâm, không lâu nữa ta sẽ đuổi kịp ngươi.
Tử Xa Mân kỳ thực cũng quan sát trận chiến giữa Giang Trần và Cam Trữ, chỉ là hắn không có lập tức tới tìm Giang Trần mà thôi.
Đợi khi Giang Trần tiễn Yến Thanh Tang, Tử Xa Mân mới đi tới bên ngoài động phủ của Giang Trần.
Tử Xa Mân mỉm cười nói:
– Làm không tệ, trận chiến với Cam Trữ kia làm cho thanh danh của ngươi lại tăng lên rất nhiều. Lần này tới Vĩnh Hằng chi hà ngộ đạo, nếu như ngươi có thể đột phá mà nói, tất sẽ thành giai thoại trong thánh địa. Từ đó về sau, sẽ không có ai dám can đảm nghi ngờ địa vị của ngươi nữa. Kiếm Hiệp Hay
Trong mắt Giang Trần tràn ngập chiến ý:
– Xin Tử Xa trưởng lão dẫn đường.
Vĩnh Hằng chi hà, ở phía nam Vĩnh Hằng thánh địa. Khu vực phía nam của Vĩnh Hằng thánh địa, trong quần sơn kia có một nguồn nước chảy xuống, hội tụ thành con sông, nhìn qua vô cùng mênh mông. Một năm bốn mùa, Vĩnh Hằng chi hà đều có cảnh tượng không giống.
Vĩnh Hằng chi hà, không phải người nào trong thánh địa cũng có thể tùy tiện tiến vào.
Trừ phi ngộ đạo, đột phá, mới có thể xin tiến vào Vĩnh Hằng chi hà, nếu không sẽ không thể tiến vào được. Ở Vĩnh Hằng thánh địa, Vĩnh Hằng chi hà này càng là nước thần thánh, dưới tình huống bình thường, tuyệt đối không cho phép vượt. Nhất định phải được thánh địa cho phép mới có thể tiến vào bên trong.
Giang Trần được Thánh tổ đại nhân cho phép, chẳng khác gì nhận được mật lệnh cao nhất trong thánh địa, tiến vào Vĩnh Hằng chi hà này tự nhiên không có bất kỳ vấn đề gì.
– Thiệu Uyên, ta chỉ có thể mang ngươi tới đây. Cấm địa Vĩnh Hằng chi hà, cho dù là ta, cũng không thể tùy ý tiến vào.
Tử Xa Mân dẫn hắn tới phía ngoài rồi dừng lại.
Giang Trần cũng không do dự, thân ảnh lóe lên, tiến vào bên trong.
Vĩnh Hằng chi hà là một dòng sông vờn quanh quần sơn, khi thì bình tĩnh, khi thì đổ xuống phía dưới. Cùng một con sông, không cùng một chỗ, đều có cảnh tượng không giống nhau.
Giang Trần đi từ trên xuống, cảm nhận khí thế của Vĩnh Hằng chi hà, tâm tư tinh thế phát huy, không bỏ qua bất luận một chi tiết nào.
Thánh Tổ đại nhân để hắn tới Vĩnh Hằng chi hà ngộ đạo, nhất định là có đạo lý.
Vĩnh Hằng chi hà này nhất định là một nơi ngộ đạo cực kỳ thích hợp. Về phần rốt cuộc phù hợp ở chỗ nào, thì cần phải để cho hắn tự mình nắm chắc.
Thời gian nửa năm, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn, nếu như có thể dụng tâm nắm chắc, dụng tâm mà cảm ngộ, như vậy nhất định có thể thu hoạch được rất nhiều.
Giang Trần đứng ở cạnh bờ nhìn qua nước Vĩnh Hằng chi hà chảy nhanh không thôi, cảm nhận thời gian giống như nước chảy trôi qua rồi biến mất.
Hắn nhịn không được khẽ cảm thán.
Khi thì Giang Trần đứng trên mặt nước, nhìn quần sơn, muôn hình vạn trạng, lại không nhịn được cảm thấy ngàn vạn khí thế tựa như hành trình của nhân sinh. Khi thì bằng phẳng, khi thì nhấp nhô, khi thì lên cao, khi thì gặp chỗ nguy hiểm. Thời thời khắc khắc nào cũng có thể thay đổi bất ngờ.
Có đôi khi Giang Trần liếc mắt ra, cảm thấy có chút khó hiểu.
Có lúc, trong nháy mắt Giang Trần quay đầu lại, thấy hoa hoa mắt.
Có đôi khi Giang Trần giật mình, thấy từng mảnh tuyết rơi.
Có đôi khi Giang Trần bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn mây trôi lơ lửng.
Rất nhiều cảnh tượng, thiên địa biến đổi, đạo pháp tự nhiên…
Những thứ này dường như kiếp trước Giang Trần đã hiểu, những thứ này kiếp này lại giống như thông suốt thêm vậy.