– Hừ, vậy thì sao? Trên thiên tài luận kiếm, hắn không nên gặp phải ca ca, bằng không nhất định hắn sẽ phải nếm mùi đau khổ.
Hạ Hầu Anh hừ lạnh, oán hận nói một câu rồi lại hỏi tiếp:
– Ca ca, huynh nói xem có đúng hay không?
Hạ Hầu Tông thản nhiên nói:
– Đương nhiên là đúng.
Tử Xa Mân đứng bên người Giang Trần, tự nhiên biết Hạ Hầu Tông và Giang Trần âm thầm đọ sức, trong lòng cũng âm thầm khiếp sợ.
Thiệu Uyên này không ngờ thực sự khiêu khích Hạ Hầu Tông, hơn nữa dường như khiêu khích còn không có thất bại, nhìn qua song phương so đấu một chút còn ngang tay.
Mặc dù chỉ là ngang tay, nhưng mà Tử Xa Mân lại khiếp sợ không hiểu. Phải biết rằng cả Vĩnh Hằng thánh địa, trước khi Thiệu Uyên xuất hiện, chưa từng có ai có thể đấu ngang tay với Hạ Hầu Tông, kể cả trong Ngũ đại công tử kia, cũng không có người nào có biện pháp chặn phong mang của hắn.
Đây cũng là nỗi buồn của Vĩnh Hằng thánh địa, cũng là chỗ khó xử nhất.
Vĩnh Hằng thánh địa được xưng là chưởng khống giả của Vĩnh Hằng thần quốc, theo lý thuyết đại bộ phận thiên tài có lẽ đều xuất hiện từ Vĩnh Hằng thánh địa, thiên tài mạnh nhất tự nhiên cũng phải tới từ Vĩnh Hằng thánh địa.
Thế nhưng mà Hạ hầu gia tộc này hết lần này tới lần khác lại xuất hiện một yêu nghiệt như vậy, làm cho những thiên tài trẻ tuổi trong Vĩnh Hằng thánh địa thủy chung không ngóc đầu lên được.
Có thể nói bởi vì Hạ Hầu Tông này ánh sáng quá chói lọi, làm cho một đám thiên tài trong Vĩnh Hằng thánh địa đều ảm đạm thất sắc, làm cho quang mang vốn nên thuộc về bọn hắn bị che lấp.
Trên phương diện nhất định nào đó, đây cũng là một loại áp chế với thiên tài Vĩnh Hằng thánh địa.
Vĩnh Hằng thánh địa tự nhiên không hy vọng loại tình huống này tiếp tục kéo dài.
Cho nên Tam đại thánh chủ đối với Giang Trần cũng có chỗ chờ mong. Bọn họ tự nhiên cũng cảm nhận được Giang Trần và Hạ Hầu Tông đọ đồng thuật, chỉ là đây là người trẻ tuổi tranh giành khí phách, những tiền bối như bọn họ tự nhiên sẽ không ngang nhiên nói toạc ra.
Hai người đọ đồng thuật, chỉ coi như là một trận phong ba nho nhỏ.
Giang Trần giống như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, sau khi thử nông sâu một chút, vẻ mặt thoải mái dời mắt đi, trực tiếp bỏ qua Hạ Hầu Tông như không khí.
Đồng thời ánh mắt của hắn lại nhìn về phía khu vực Yến gia cách đó không xa. Bên Yến gia, tộc trưởng Yến gia, còn có Yến Vạn Quân, Yến Chân Hòe, Yến Thanh Hoàng, còn có Lăng Bích Nhi cùng với một trưởng lão phương diện đan đạo khác của Yến gia, tổng cộng có sáu danh ngạch.
Hoàng Nhi hôm nay mặc một thâm xiêm y màu xanh nhạt, khiến cho người ta có cảm giác lịch sự tao nhã, khí chất phiêu giật. Ánh mát Giang Trần dừng lại trên người Hoàng Nhi, lúc này mới hiện lên một tầng nhu tình nhàn nhạt.
Ánh mắt này người bình thường căn bản không chú ý tới được.
Thế nhưng mà đã có một người từ sau khi Giang Trần xuất hiện vẫn chú ý tới hắn, người này chính là Hạ Hầu Anh. Khi ánh mắt Giang Trần chuyển dời tới trên người Hoàng Nhi, lúc trong mắt hiện lên đạo nhu tình kia, trực giác cường đại của nữ nhân thoáng cái bộc phát ra tiềm lực.
Trong lòng Hạ Hầu Anh kia khẽ động, trực giác nói cho nàng biết, ánh mắt Thiệu Uyên này có chút không đúng. Chẳng lẽ Thiệu Uyên này ở Yến gia vừa ý nữ tử Yến gia kia?
Nghĩ tới đây, Hạ Hầu Anh giống như phát hiện ra một việc trọng đại.
Nàng dùng cùi chỏ chọc Hạ Hầu Tông bên người:
– Ca ca, phiền phức của huynh tới rồi.
Hạ Hầu Tông nở nụ cười nhạt, nụ cười mang theo vài phần lười biếng:
– Phiền toái của ta? Anh nhi, muội không cần nói quá như vậy a.
– Muội không lừa huynh đâu, muội vừa phát hiện ra một vấn đề, vấn đề này huynh rất quan tâm tới nha.
Ngữ khí của Hạ Hầu Anh có chút khoa trương.
– Cái gì?
Hạ Hầu Tông cười nhạt một tiếng:
– Muội nha, không nên nói khoa trương như vậy. Chiêu này của muội từ nhỏ ca ca ta gặp nhiều rồi.
– Lần này thực sự không phải như vậy a. Chẳng lẽ huynh không có phát hiện ra sao?
Nụ cười của Hạ Hầu Anh rất là quỷ dị:
– Có người muốn đoạt thức ăn trước miệng cọp của Hạ Hầu Tông huynh a.
– Ồ? Sao lại nói vậy?
Mí mắt Hạ Hầu Tông khẽ nhếch lên.
– Chính là Thiệu Uyên kia, vừa rồi hắn nhìn lén Hoàng Nhi tiểu tỷ kia. Hơn nữa ánh mắt rất không đúng. Loại ánh mắt này muội biết rõ.
Hạ Hầu Anh chậc chậc nói:
– Khó trách tiểu tử rắm thí này lại có bộ dáng hững hờ với bổn tiểu thư, hóa ra tâm tư ở trên người cô gái nhỏ kia a. Hừ, nữ tử kia có gì tốt chứ? Có thể so sánh với bổn tiểu thư ta sao?
Ngữ khí của Hạ Hầu Anh có chút tức giận bất bình.
Hạ Hầu Tông khẽ cau mày:
– Anh nhi, không phải muội nhìn nhầm đó chứ?
– Ca ca à, chuyện khác muội có thể nói mò, nhưng chuyện này huynh cảm thấy muội sẽ nói mò sao?
Hạ Hầu Anh dùng lời thề son sắt đảm bảo, muội thề, vừa rồi muội còn nhìn thấy hắn lén nhìn Yến THanh Hoàng kia, ánh mắt tràn ngập nhu tình nha. LOại ánh mắt này tuyệt đối không giả vờ ra được.
Trong lòng Hạ Hầu Anh vẫn rất là ảo não, nàng cảm thấy Thiệu Uyên này quả thực không có mắt. Mình là đại tiểu thư Hạ Hầu gia tộc, muốn dáng người có dáng người, có tướng mạo có tướng mạo, có địa vị là có địa vị, điểm nào mà không xuất sắc hơn nữ tử Yến gia kia cơ chứ?
Yến Thanh Hoàng kia trừ việc giả bộ như điềm đạng đáng yêu kia, bộ dáng lạnh lùng như băng kia, còn có gì nữa chứ?
Trong mắt Hạ Hầu Anh, Yến Thanh Hoàng chính là người dối trá, sở dĩ giả bộ ra bộ dáng trời sinh khó gần kia đơn giản là sợ đắc tội với Hạ Hầu gia tộc, sợ ca ca Hạ Hầu Tông của nàng mất hứng a.
Cho nên nhìn thấy Giang Trần đối với Hoàng Nhi như vậy, Hạ Hầu Anh tức giận không có chỗ phát tiết, càng thêm mắm thêm muối nói với Hạ Hầu Tông.
Hạ Hầu Tông đối với Hoàng Nhi không có bất kỳ tình cảm nào. Nhưng mà từ trước cho tới nay Hạ Hầu Tông đều coi Yến Thanh Hoàng là thứ hắn độc chiếm. Người khác tuyệt đối không thể nhúng chàm, đừng nói là nhúng chàm, suy nghĩ cũng đừng mong suy nghĩ.
Ở Vĩnh Hằng thần quốc này nếu như để cho Hạ Hầu Tông hắn biết ai âm thầm có ý đồ với Yến Thanh Hoàng, Hạ Hầu Tông hắn nhất định sẽ khiến cho người nọ trả một cái giá thêm thảm, đau đớn.
Bởi vì trong mắt Hạ Hầu Tông, suy nghĩ về Yến Thanh Hoàng chính là bất kính cực lớn với Hạ Hầu Tông hắn.
Cho nên nghe được Hạ Hầu Anh nói lời này, lửa giận trong lòng vừa mới được lắng xuống của Hạ Hầu Tông lần nữa bị chọc giận.
Trước đó hắn bị ánh mắt của Giang Trần khiêu khích, chọc giận, lúc này lại bị cái liếc mắt kia chọc giận. Chỉ là ánh mắt lần này không phải trực tiếp khiêu khích Hạ Hầu Tông hắn, mà là khiêu khích thứ Hạ Hầu Tông hắn tự nhận là độc chiếm.
– Súc sinh này.
Hạ Hầu Tông nghiến răng nghiến lợi, trong mắt nổi lên từng đạo sát ý lạnh lẽo:
– Một ngày nào đó ta sẽ khiến cho hắn hối hận khi tới thế giới này.