Mà Hoàng Nhi, tuy rằng trong lòng rất cao hứng, cao hứng nhất, nhưng mà nàng ở nơi này cũng không có cách nào công khai ủng hộ, nhưng mà nụ cười dạt dào trên mặt lại không có che dấu. Thi thoảng lại thấp giọng nói chuyện với Lăng Bích Nhi vài câu. Tâm tình của hai người nhìn qua đều vô cùng tốt.
Mà Yến Thang Tang trong lần thịnh hội này với tư cách là tùy tùng của Giang Trần, cũng kiếm được một chút danh tiếng. Chuyện này khiến cho cao thấp Yến gia cũng cảm thấy có chút quang vinh.
Giờ phút này trong lòng Tử Xa Mân hưng phấn nhất. Nếu như không phải cân nhắc tới việc mình là người chủ trì lần thịnh hội này, hắn cơ hồ muốn vỗ đùi cười rộ lên.
Hắn thực sự rất cao hứng.
Hắn cũng không ngờ tới, tất cả không ngờ lại thuận lợi như vậy. Càng không ngờ tới, Thiệu Uyên này thực sự có thể bức bách Thạch Huyền vào trong hoàn cảnh quẫn bách như vậy.
Từ việc Thạch Huyền tranh giành việc ra đề mục trước trong ván thứ hai Tử Xa Mân đã biết rõ, Thạch Huyền thực sự bối rối. Đây là uy hiếp mà ngay cả Tử Mục trưởng lão năm đó cũng không thể mang lại cho Thạch Huyền này.
Tam đại thánh chủ thân phận cao, tuy rằng rụt rè, thế nhưng ánh mắt trao đổi ovwis nhau đều có thể nhìn thấy phần kinh hỉ trong mắt đối phương. Cùng với sự thưởng thức phát ra từ tận đáy lòng đối với Thiệu Uyên này.
Lúc này bọn họ đều trở thành người ủng hộ trung thành của Giang Trần. Bọn họ đều hy vọng Thiệu Uyên trong ván thứ hai này cường thế xuất kích, cường thế chiến thắng.
Như vậy mà nói lần đánh cuộc này chẳng khác nào kết thúc sớm.
Như vậy khuất nhục vài thập niên trước chẳng khác nào triệt để hòa nhau.
– Thiệu Uyên, cố gắng lên.
Tam đại thánh chủ của Vĩnh Hằng thánh địa lúc này trong lòng chỉ có một câu nói, đó là bảo thiên tài trẻ tuổi kia cố gắng lên.
Chiến thắng ván nữa, đánh bại Thạch Huyền, lấy lại hổ thẹn thay cho Tử Mục trưởng lão, làm cho Thạch Huyền trả giá thật nhiều. Vì Vĩnh Hằng thánh địa lấy lại mặt mũi.
Giang Trần nắm trận đồ của trận pháp đan đạo kia.
Trong cương vực nhân loại, trận pháp đan đạo rất ít, cơ hồ không có trận pháp đan đạo gì. Thời kỳ thượng cổ, trận pháp đan đạo trong cương vực nhân loại vô số kể, nhưng mà sau cuộc chiến phong ma thượng cổ. Thánh địa đan đạo bị phá hủy toàn bộ, hoặc là trở thành bí cảnh không người nào biết, không có mở ra.
Mà ở Vạn Uyên đảo, trận pháp đan đạo tuy rằng hi hữu, nhưng cũng không phải là ít gặp như vậy.
Nhưng mà trận pháp đan đạo cũng có học vấn rất sâu. Các loại trận pháp, trận đồ không giống nhau, trận cơ cũng không giống. Cấp độ trận pháp cũng hoàn toàn không giống nhau.
Giang Trần tiếp nhận trận đồ, cũng không có vội vã nghiên cứu, mà nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, ung dung cười nói:
– Thạch Huyền, thừa dịp hiện tại có chút thời gian này, ngươi có thể suy nghĩ một chút, nên chuẩn bị tâm lý trước một chút.
– Cái gì?
Thạch Huyền lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, đừng nói sang chuyện khác. Ngươi chỉ có lãng phí thời gian của mình mà thôi.
– Ha ha, ta lãng phí thời gian của mình, ngươi quản được sao? Ngược lại ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như ván hai này ngươi lại thua, vậy thì lần đánh cược này sẽ chấm dứt sớm. Từ nay về sau Thạch Huyền ngươi sẽ trở thành đan nô của ta. Cả đời này không có cơ hội xoay mình.
Không thể không nói, khả năng này vô cùng tàn khốc, trong lòng Thạch Huyền không chấp nhận được. Nhưng mà giờ phút này Thạch Huyền cũng không cảm thấy mình sẽ thất bại.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Giang Trần:
– Tiểu tử, nói mạnh miệng ai mà không biết, chờ ngươi thắng được ván hai này thì nói khoác cũng không muộn.
Giang Trần cười ha hả:
– Ta có dự cảm, ta sẽ lập tức thắng. Trận pháp đan đạo, đây là lĩnh vực ta am hiểu nhất a. Ha ha ha…
Kỳ thực lĩnh vực đan đạo này sẽ không có thứ nào mà Giang Trần không hiểu.
Hắn nói như vậy cũng chỉ vì cố ý chọc giận Thạch Huyền kia. Làm cho trong lòng Thạch Huyền này bối rối, đả kích ý chí chiến đấu và lòng tin của Thạch Huyền.
Tuy rằng làm như vậy chưa hẳn đã có hiệu quả bao nhiêu. Nhưng mà trên phương diện nhất định nào đó là nhục nhã đối với Thạch Huyền. Giang Trần biết rõ, hắn càng như vậy, Tam đại thánh chủ và Tử Xa Mân trong lòng càng cao hứng. Cả Vĩnh Hằng thánh địa nhất định đều muốn báo thù Thạch Huyền, muốn nhìn thấy Thạch Huyền xấu mặt.
Cho nên Giang Trần không buông tha bất kỳ một cơ hội nào.
Thạch Huyền biết rõ Giang Trần muốn chọc giận hắn, biết rõ người trẻ tuổi kai đang thi triển chiến thuật, thế nhưng mà đứng ở góc độ của Thạch Huyền, bị một người trẻ tuổi nhục nhã như vậy, coi như hắn là bồ tát nặn bằng bùn cũng có vài phần giận dữ. Chứ đừng nói Thạch Huyền hắn bản thân cũng không phải là thiện nam tín nữ gì.
Trong lòng Thạch Huyền âm thầm thề:
– Đợi chuyện lần này kết thúc, tiểu tử này nhất định phải nghĩ biện pháp diệt trừ. Bằng không khó mà tiêu mối hận trong lòng ta.
Thạch Huyền thực sự giận dữ.
Trên thực tế hắn cũng biết người trẻ tuổi kia làm tất cả chuyện này cũng là vì lúc còn trẻ Thạch Huyền hắn đi khiêu chiến cự đầu đan đạo thế hệ trước của Vĩnh Hằng thánh địa.
Chỉ là thủ pháp của Thạch Huyền hắn càng thêm cực đoan, có đôi khi thậm chí còn càng thêm hèn hạ.
Mà người trẻ tuổi kia thủ đoạn chưa thể nói là cực đoan. Chưa nói tới hèn hạ, nhưng mà hiệu quả lại vô cùng tốt. Nhìn qua như không có gì, nhưng mà mỗi một câu, một hành động của người trẻ tuổi kia kỳ thực đều đang thi triển chiến thuật, đều là thứ mà trước đó hắn từng dùng.
Nếu như cần phải dùng một từ để hình dung, Thạch Huyền chỉ có thể nói là ác độc.
Thạch Huyền thậm chí lúc này trong đầu còn có suy nghĩ, chẳng lẽ đây là báo ứng? Hiện thế báo, tới cũng nhanh hay sao?
Lúc trước hắn dùng thủ đoạn không người nào nhận ra, khiêu chiến rất nhiều cự đầu đan đạo, hôm nay mình thành cự đầu đan đạo, lại bị một thiên tài tuổi còn trẻ hơn khiêu khích?
Trong lòng Thạch Huyền hiện lên suy nghĩ hung ác:
– Không được, tuyệt đối không được. Thạch Huyền ta là nhân vật bực nào chứ? Há có thể để cho loại trò cười này khiêu khích? Việc này một khi qua đi, nhất định phải nghĩ trăm phương ngàn kế tiêu diệt tiểu tử này.
Thạch Huyền khiêu khích người khác là vì hắn thích, là thủ đoạn hắn thượng vị.
Thế nhưng mà người khác khiêu khích hắn như vậy, hắn tuyệt đối không cho phép, trong mắt hắn mà nói, đây là mạo phạm cực lớn, là hành động không thể tha thứ.
– Trận đồ này của ta ngay cả đan đạo đại sư bài danh top mười trong Vạn Uyên đảo trong lúc nhất thời ba khắc cũng đừng mong tìm ra được đầu mối. Trong thời gian quy định, tiểu tử này chỉ sợ cũng không nghĩ ra được đầu mối, chứ đừng nói là tìm ra sơ hở.
Thạch Huyền đối với trận đồ này của mình vô cùng có lòng tin.
Cho nên ván thứ hai này hắn luôn nghĩ mình ở thế bất bại. Hiện tại hắn đang cân nhắc mình có thể trả lời vấn đề thứ hai của đối phương hay không.
Nhưng mà ngay khi Thạch Huyền đang ngạo nghễ trong lòng, Giang Trần ở phía đối diện lại cười rộ lên, chậc chậc thở dài:
– Ta còn tưởng rằng là trận đồ đan đạo khó tới cỡ nào. Loại trận đồ cấp bậc như vậy không phải là cấp bậc nhập môn, lấy ra để thêm xấu hổ sao? Loại trận đồ cấp bậc này có bao nhiêu giá trị cơ chứ? Có thể có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật cơ chứ? Thạch Huyền, không phải ngươi cầm nhầm rồi chứ?