Mộng Thiên Thu cười nhạt một tiếng:
– Một lần đã là vết bẩn, há có thể có lần nữa? Nhưng mà phản loạn lần này cũng không phải một mình Mộng Lam tông ta, mà là do đại thế thôi động. Thánh địa muốn khống chế thần quốc nhất định phải xuất ra thứ khiến cho người ta tin phục. Nếu không bình định được lần phản loạn này, lần sau thì sao?
Những lời này của Mộng Thiên Thu vẫn tương đối thẳng thắn, hắn rất rõ ràng, thánh địa sở dĩ bị phản bội, không phải là bình thường thánh địa có bao nhiêu bá đạo, mà là mấy trăm năm qua, biểu hiện của thánh địa quá mức suy yếu.
Bá chủ một phương vĩnh viễn không có khả năng không có phản loạn.
Sở dĩ xuất hiện phản loạn, chỉ có một nguyên nhân, đó là năng lực thánh địa biểu hiện ra ngoài không đủ để trấn áp đại thế thần quốc.
Đây mới là chỗ mấu chốt trong hạch tâm.
Ngưng Yên thánh chủ không nói gì, nhưng lại khẽ gật đầu, nói:
– Những chuyện này thánh địa cũng có cân nhắc. Thánh địa cũng có nỗi khổ tâm của thánh địa, có một số việc sẽ có một ngày lộ ra chân tướng. Thiên Thu lão tổ, ngươi đã quyết định như vậy cũng không tới mức thay đổi a.
– Hừ, ngươi cảm thấy Mộng Thiên Thu ta là người không đáng tin như vậy sao?
Ngưng Yên thánh chủ không nói chuyện mà gật đầu, dùng tay ra hiệu với Giang Trần:
– Thả người được rồi.
Cả quá trình thần kỳ tới mức đơn giản, thật sự khiến cho Giang Trần cảm thấy ngoài ý muốn.
Không thể không nói, Mộng Thiên Thu này vô cùng giỏi xem xét thời thế, nhìn thấy chuyện không thể làm, đại thế liên quân đã mất, hắn đứng ở đây cũng không có chút dây dưa dài dòng gì.
Mộng Thiên Thu cũng vô cùng thức thời, đối với chuyện bảo khố bị cướp cũng không đề cập tới một chữ nào. Dù sao Mộng Lam tông tham gia phản quân, trả một cái giá lớn mà khiến cho Mộn Lam tông không bị truy cứu thì cũng coi như có lợi.
Sau khi hòa giải, Mộng Thiên Thu cười quỷ dị, nhìn qua Giang Trần, nhịn không được mà hỏi:
– Ngưng Yên thánh chủ, lần này lão phu coi như vui vẻ phục tùng. Chỉ là cuối cùng vẫn có chút hiếu kỳ, vị thanh niên tài tuấn này không biết là ai?
– Là Giang Trần của Vĩnh Hằng thánh địa, gần đây thanh danh lên cao. Thiên Thu lão tổ chưa nghe nói qua sao?
Ngưng Yên thánh chủ cười nhạt một tiếng, nói.
– Là hắn.
Mộng Thiên Thu đổ mồ hôi lạnh, cái tên này sao hắn chưa từng nghe qua cơ chứ? Trên thực tế những ngày qua hắn nghe được quá nhiều.
Vĩnh Hằng thánh địa bình loạn thành công, nguyên nhân thắng bại lớn nhất là từ tay Giang Trần này. Mà về một ít tin đồn về Giang Trần, cấp bậc lão tổ như Mộng Thiên Thu tự nhiên cũng nghe được một chút.
Nghe nói người trẻ tuổi kia không ngờ là Giang Trần một tay bình loạn chiến cuộc của Vĩnh Hằng thánh địa, Mộng Thiên Thu sao có thể không giật mình được chứ?
Trong lúc nhất thời Mộng Thiên Thu vô cùng tò mò đánh giá Giang Trần.
Trong lòng cũng nhấc lên sóng to gió lớn, đồng thời lại có chút cảm thấy may mắn. May mắn mà mình thức thời, nếu không thực sự trở mặt đánh nhau, kết cục của Mộng Thiên Thu hắn tất sẽ không khác gì Kim Chung lão tổ.
Hắn đã nghe nói, Giang Trần này có một đầu thần thú Chu Tước thượng cổ làm đồng bọn, hơn nữa sức chiến đấu có thể so sánh với thần linh.
Tuy rằng Mộng Thiên Thu kiệt ngạo bất tuân, thế nhưng không cho rằng mình có thực lực đối kháng với thần điểu Chu Tước. Mà Kim Chung lão tổ và Úy Trì lão tổ vẫn lạc, hơn phân nửa là có liên quan tới người trẻ tuổi này.
Nghĩ tới đây trong lòng Mộng Thiên Thu còn sợ hãi.
– Thiên Thu lão tổ, việc này không nên chậm trễ, thế cục của Chân Vũ thần quốc phải mau chóng ổn định, phản quân phải mau chóng thanh lý. Ngươi phải dùng tốc độ nhanh nhất bày tỏ thái độ của mình với cả thần quốc.
– Chuyện này dễ thôi, lão phu lập tức thông cáo toàn bộ thần quốc.
– Được, trước đó ngươi cũng là một trong những cự đầu của liên quân. Đối với liên quân vô cùng hiểu rõ, ngươi có thượng sách gì có thể khiến cho liên quân không chiến tự tan hay không?
Ngưng Yên thánh chủ hỏi.
Mộng Thiên Thu trầm ngâm nói:
– Liên quân từ khi Uý Trì lão tổ rời đi, sĩ khí cũng không phải quá rổn định. Mấy ngày nay, Kim Chung lão tổ và Úy Trì lão tổ vẫn lạc, tin tức đã truyền ra. Tăng thêm thế lực Mộng Lam tông ta vừa đi, hiện tại lòng người liên quân bàng hoàng, là lúc hỗn loạn nhất.
– Như vậy xem ra hiện tại là cơ hội tốt để ra tay sao?
Ngưng Yên thánh chủ hỏi lại.
– Hiện tại nếu như ra tay với phản quân còn chưa phải là cơ hội tốt nhất. Liên quân tuy rằng quân tâm dao động, nhưng mà còn chưa có triệt để tan rã.
Mộng Thiên Thu nói rõ.
– Vậy phải làm như thế nào mới khiến cho quân tâm tan rã?
Ngưng Yên thánh chủ khiêm tốn thỉnh giáo.
– Kim Chung lão tổ và Úy Trì lão tổ chết, nhất định phải chứng minh là đúng. Nếu như có thể tiêu diệt một gã lão tổ bán thần cuối cùng, như vậy liên quân sẽ giống như quần long không đầu, nhất định sẽ tan rã. Nếu như tăng thêm Mộng Lam tông ta đứng cạnh cổ động. Nhất định lại có thể xúi giục một nhóm người. Như vậy nhân tâm của phản quân tuyệt đối sẽ không chiến tự tan.
Ngưng Yên thánh chủ nghe rất chân thành, mà lời nói của Mộng Thiên Thu cũng vô cùng chân thành. Hiển nhiên là kế sách từ tận đáy lòng của hắn.
– Giang Trần công tử, công tử cảm thấy thế nào?
Giang Trần cười ha hả:
– Thiên Thu lão tổ không hổ danh là cự đầu một phương, nhìn vấn đề vừa chuẩn lại có thể đánh trúng chỗ hiểm. Ta thấy có thể thực hiện được.
Mộng Thiên Thu thấy Giang Trần tán dương hắn, nâng hắn, trong lúc nhất thời có chút hảo cảm hơn với Giang Trần. Tuy rằng người trẻ tuổi kia cướp bảo khố của Mộng Lam tôn hắn, bắt tôn nhi hắn.
Nhưng ít ra người trẻ tuổi kia cho hắn đường lui, không có làm mọi chuyện quá tuyệt.
Về phần những chuyện kia, đều vì chủ của mình, lập trường bất đồng a.
Ngưng Yên thánh chủ có chút động tâm, nói:
– Đã như vậy chúng ta theo kế mà hành sự.
– Ta cảm thấy chúng ta có thể tiến bộ hơn chút. Thiên Thu lão tổ, nếu như bây giờ ngươi dẫn theo đội ngũ trở lại liên quân, lâm trận trợ giúp Chân Vũ thánh địa chém giết tên lão tổ bán thần cuối cùng kia, đối với sĩ khí của phản quân sẽ là đả kích thế nào?
Giang Trần bỗng nhiên nở nụ cười, đưa ra đề nghị.
Trong lòng Ngưng Yên thánh chủ khẽ động, ánh mắt mang theo vài phần chờ đợi nhìn qua Mộng Thiên Thu.
– Mộng Lam tông nguyện ý nghe theo Ngưng Yên thánh chủ chỉ huy.
Mộng Thiên Thu vô cùng thức thời bày tỏ thái độ của mình.
Thái độ của Mộng Thiên Thu làm cho Ngưng Yên thánh chủ rất là hưng phấn, nàng nhìn thấy cơ hội bên trong chuyện này, đây là cơ hội tốt nhất.
Nếu như có thể mượn nhờ lực lượng của Mộng Lam tông, đánh cho liên quân không kịp trở tay mà nói, tuyệt đối là một kế hoạch vô cùng hoàn mỹ.
Có thể tiêu diệt một gã lão tổ bán thần cuối cùng của liên quân, liên quân tuyệt đối sẽ suy sụp tại chỗ. Đến lúc đó Mộng Thiên Thu này đứng ra cổ động, liên quân nhất định sẽ có không ít người lâm trận đào ngũ, bỏ gian tà theo chính nghĩa.
Không thể không nói đây là kết cục vô cùng hoàn mỹ.