Thời điểm những người này diệt cả nhà Yến gia, một chút cũng không nương tay, nhưng tại sao lại hạ thủ lưu tình với Yến Vạn Quân, nguyên nhân là ở chỗ này.
Mọi người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, hào khí thoáng cái trở nên cực kỳ vi diệu.
Loại tình huống này, nói báo thù gì đó, hiển nhiên là lỗi thời rồi. Đừng nói Yến Vạn Quân không có thực lực đi báo thù, mặc dù có thực lực, cũng không cách nào ra tay.
Mà Hoàng Nhi biết được hung thủ diệt cả nhà Yến gia, vậy mà là ngoại công của mình, tâm tình cũng trở nên phức tạp. Đương nhiên, tình cảm của Hoàng Nhi đối với Yến gia, là rất vi diệu.
Dù sao, từ nhỏ đến lớn, Yến gia đối với nàng hoàn toàn chưa nói tới chiếu cố gì, càng nhiều nữa vẫn là áp bách. Hoàng Nhi tính tình ôn hòa, hào phóng, cũng không có bởi vậy mà hận Yến gia. Nhưng muốn nói có cảm tình, hiển nhiên là không thực tế.
Cho nên, Hoàng Nhi ở trên chuyện này, kẹp ở giữa, tâm tình cũng là phức tạp nhất.
Nàng không hy vọng ông ngoại cùng tổ phụ phát sinh xung đột. Tiếp sau nếu như phát sinh xung đột, cái kia đều là quan hệ đến người thân nhất của nàng.
Giang Trần cũng minh bạch, vì cái gì mấy người áo choàng kia, ánh mắt nhìn Hoàng Nhi có chút bất đồng. Hoàng Nhi là huyết mạch trực hệ của chủ nhân bọn hắn, lại nói tiếp, chính là tiểu chủ nhân của bọn hắn a.
Quả nhiên, sau khi Phong Nhất nói xong, cung kính hành lễ nói với Hoàng Nhi:
– Hoàng Nhi Đại tiểu thư, chủ công nhà ta có lệnh, để cho mấy người chúng ta ở chỗ này chờ Đại tiểu thư. Chỉ cần Đại tiểu thư xuất hiện, liền dẫn Đại tiểu thư đi gặp chủ công.
– Mời Đại tiểu thư dời bước.
Ba người khác, cũng hành lễ với Hoàng Nhi.
Tuy Hoàng Nhi quen nhìn sóng to gió lớn, nhưng giờ phút này cũng bị mấy người áo choàng kia làm cho chân tay luống cuống, cầu cứu nhìn lại Giang Trần.
Hiển nhiên, quyết định này, Hoàng Nhi không dám đơn giản làm.
Giang Trần thản nhiên nói:
– Nếu chủ công các ngươi thật sự là ngoại tổ phụ của Hoàng Nhi, đi bái kiến lão nhân gia, cái kia là chuyện đương nhiên. Chỉ là, đây hết thảy, vẫn là nói miệng không bằng chứng. Các ngươi còn có chứng cớ gì? Chứng minh các ngươi nói là thật không?
Bốn người áo choàng đều khẽ giật mình, muốn nói bằng chứng, bọn hắn thật đúng là không có.
Phong Nhất đã giao thủ với Giang Trần, biết rõ thủ đoạn của Giang Trần cao, thấy Giang Trần lên tiếng, liền biết không thể bỏ qua người trẻ tuổi này.
Lập tức nói:
– Cái này còn cần bằng chứng sao? Nếu như chủ nhân nhà ta không phải ngoại tổ phụ của Đại tiểu thư, há sẽ nhàm chán đến can thiệp sự tình của Yến gia như thế?
Lập tức, Phong Nhất lại nói với Hoàng Nhi:
– Đại tiểu thư, có câu một giọt máu đào hơn ao nước lã. Chủ nhân nhà ta là ngoại tổ phụ của ngươi, về tình về lý, ngươi làm vãn bối, cũng nên đi bái kiến một chút a?
Hoàng Nhi nghĩ nghĩ, cũng lên tiếng:
– Từ xưa tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Ta đã cùng Trần ca định chung thân, Trần ca nói là ý của ta, không có bằng chứng, cuối cùng rất khó tin tưởng.
Kỳ thật Hoàng Nhi vẫn có vài phần tin tưởng, dù sao những sự tình này, muốn bịa ra cũng rất khó. Nói sau, người ta là cường giả Thần Cảnh, sẽ không nhàm chán như vậy, bịa những chuyện ma quỷ này.
– Đại tiểu thư, ngươi nói như vậy chủ nhân nhất định sẽ rất thương tâm.
Phong Nhất có chút buồn bực.
– Không cần thương tâm, nếu như hắn thật là ngoại tổ phụ của ta, nếu thật yêu ta, hắn nên đi tìm ta, mà không phải phái mấy người các ngươi tới đón ta.
Hoàng Nhi khẽ thở dài.
Cũng không phải Hoàng Nhi là người xem nhẹ thân tình, trái lại, nàng rất quý trọng thân tình. Dù lúc trước tổ phụ không có lực bảo vệ nàng, nàng cũng không bởi vậy mà ôm hận trong lòng, đối với tổ phụ Yến Vạn Quân, như trước rất tôn trọng kính yêu.
Hôm nay nghe được bên mẫu thân còn có tin tức thân nhân, nàng tự nhiên rất vui vẻ. Nhưng nàng lại không có vì vậy mà nóng đầu.
Dù sao, đây là quan hệ chưa từng gặp mặt, ngay cả là người thân nhất, chưa có tiếp xúc qua, cũng không có khả năng thoáng cái liền thân mật.
Phong Nhất thở dài nói:
– Quả nhiên không ngoài chủ nhân sở liệu, Đại tiểu thư quả nhiên sẽ nói như vậy. Chẳng qua nếu như Đại tiểu thư biết rõ chủ nhân vì cái gì không tới, khẳng định sẽ không nói những lời này rồi.
– Vì cái gì không tự mình đến?
Trong nội tâm Hoàng Nhi khẽ động, hiếu kỳ hỏi.
– Bởi vì, chủ nhân từ Vô Tận Lao Ngục, mang ra cha mẹ ngươi, lúc này, chủ nhân đang ở trong Bí Cảnh, giúp cha mẹ ngươi chữa thương, tẩy tủy phạt mao.
– Cái gì? Cha mẹ ta, bọn hắn đã được cứu ra?
Trên mặt Hoàng Nhi, lập tức tràn ngập sợ hãi lẫn vui mừng, ân cha mẹ, lại bất đồng ngoại tổ phụ.
Cha mẹ chính là thiên hạ chí thân, đó là một loại yêu phát ra từ đáy lòng.
Giang Trần nghe nói cha mẹ Hoàng Nhi không có việc gì, cũng lộ ra vẻ mừng như điên. Hắn biết rõ đây là khúc mắc của Hoàng Nhi, nếu như cha mẹ nàng không có việc gì, cái khúc mắc này liền triệt để mở ra.
Ngay cả Yến Vạn Quân cũng mừng rỡ. Hắn vốn phỏng đoán, con mình cùng con dâu, có lẽ ở trong Vô Tận Lao Ngục đã sớm vẫn lạc.
Người tiến vào chỗ kia, muốn không vẫn lạc cơ hồ không có khả năng.
Thế nhưng mà, tin tức tốt này đến đột nhiên như thế, làm cho trong lòng Yến Vạn Quân nóng lên, nước mắt tuôn đầy mặt.
Hắn đời này, kỳ thật thua thiệt nhất đúng là tiểu nhi tử Yến Thiên Phàm. Nhớ ngày đó Yến Thiên Phàm mang về một đạo lữ, toàn bộ Yến gia đều phản đối, muốn trừng phạt Yến Thiên Phàm, hắn làm cha, vậy mà không ủng hộ con mình, bị gia tộc tạo áp lực, khuất phục ở dưới dâm uy của gia tộc.
Mỗi lần nhớ tới việc này, Yến Vạn Quân liền lòng như đao cắt. Hắn hối hận, hắn ảo não, hắn tự trách. Thế nhưng mà, mỗi lần hắn đều hỏi mình, nếu như hết thảy có thể lặp lại, mình có thể gánh áp lực, có dũng khí đối kháng gia tộc sao?
Đáp án như cũ là chưa hẳn!
Yến Thanh Tang đối với tiểu thúc của mình, vẫn còn có chút ấn tượng, hắn lớn hơn Hoàng Nhi mấy tuổi, khi còn bé hơi có chút trí nhớ.
Giờ phút này nghe nói tiểu thúc không có việc gì, hắn cũng thay Hoàng Nhi cảm thấy cao hứng.
Hoàng Nhi nghe được tin tức của cha mẹ, gần đây bình tĩnh tự nhiên, cảm xúc cũng sinh ra chấn động cực lớn, nghiêm túc hướng Phong Nhất nghe ngóng.
Phong Nhất không có thừa nước đục thả câu, ngôn ngữ tầm đó, cũng cực kỳ cung kính, đem chuyện phát sinh ở trong Vô Tận Lao Ngục, đại khái nói một lần.
Nguyên lai, sau khi vợ chồng Yến Thiên Phàm bị nhốt vào Vô Tận Lao Ngục, mới đầu thời gian qua rất dày vò, trải qua rất nhiều nguy cơ, vài năm đầu, căn bản không có gặp được chủ nhân của bọn hắn.
Thẳng về sau, trong lúc vô tình, chủ nhân của Phong Nhất, cảm ứng được tín vật mà mình lưu cho thê tử, đeo ở trên người mẫu thân của Hoàng Nhi.
Thẳng đến lúc đó, cha con mới gặp nhau trong Vô Tận Lao Ngục. Khi đó, chủ nhân của Phong Nhất, sớm đã là cường giả Thần đạo, ở trong Vô Tận Lao Ngục, cũng là một nhân vật cự đầu.
Từ đó về sau, vợ chồng Yến Thiên Phàm mới khổ tận cam lai.
Chỉ là, sau khi bị nhốt vào Vô Tận Lao Ngục, bọn hắn muốn chạy trốn cơ hồ là không có khả năng. Thẳng đến đoạn thời gian trước, thập đại Thần Quốc xuất hiện phản loạn, Vô Tận Lao Ngục cũng xuất hiện chấn động cực lớn, nên xuất hiện một ít cơ hội, làm cho rất nhiều cường giả bị giam giữ trong Vô Tận Lao Ngục, tìm được cơ hội trốn ra.