Nếu như nói tới nhận thức về ma tộc, nhận thức của Giang Trần toàn diện, thì nhận thức của Hạ Thiên Trạch đối với ma tộc coi như là tương đối khắc sâu.
Dù sao hắn ở thời kỳ thượng cổ cũng giao thủ qua với ma tộc, đối với một ít thủ đoạn của ma tộc hiểu không í.t
Mỗi một chuyện ma tộc làm đều có mục tiêu rõ ràng.
Bọn chúng đã xâm lấn Vạn Uyên đảo, tuyệt đối không chỉ là quấy rối bình thường. Giống như bây giờ, không ra tay mạnh mẽ, tuyệt đối không phải là phong cách của ma tộc.
Dùng phong cách của ma tộc, nếu như quyết tâm muốn hạ Vạn Uyên đảo, tuyệt đối sẽ không cố hết sức như vậy. Dù sao hiện tại Vạn Uyên đảo cũng không tính là một khối xương quá khó gặm. Quan trọng nhát chính là trước sau Vạn Uyên đảo đều gặp khó khăn. Nếu như một bên đối phó với cường địch ngoại vực, một bên đối phó với ma tộc, căn bản bọn họ không có thực lực như vậy.
Cho nên nhìn qua thế cục hiện tại của Vạn Uyên đảo, ma tộc uy rằng không ngừng xuất hiện khắp nơi, nhưng mà vẫn còn chưa tới cục diện xâm lấn cục bộ.
Cho nên trong chuyện này nhất định có nguyên nhân của nó.
Mà nguyên nhân không khác tổng kết của Hạ Thiên Trạch là bao.
Theo Giang Trần thấy, hắn vẫn cảm thấy bằng vào nội tình của ma tộc, muốn thu phục Vạn Uyên đảo, vẫn có nắm chắc rất lớn. Hiện tại chần chờ không lấy xong, có lẽ thực sự là do ma tộc đang bố trí một ván cờ rất lớn.
Nhưng mà mặc kệ ma tộc có đang bố trí ván cờ này hay không, hay là có âm mưu gì, Giang Trần đều không còn đường lui.
Ma tộc đang bố trí, Giang Trần cũng đang bố trí.
Từ góc độ của Hạ Thiên Trạch xem xét, hắn hoàn toàn không ủng hộ Giang Trần đi trợ giúp Vạn Uyên đảo, thậm chí hắn còn cho rằng, Vạn Uyên đảo căn bản không cho rằng gấp rút đi tiếp viện có giá trị gì.
CƯơng vực nhân loại cuối cùng mới là hạch tâm của nhân tọc, mới là hạch tâm của cả Thần Uyên đại lục.
Chỉ cần giữ vững cương vực nhân loại, nhân tộc vẫn có hy vọng.
Đương nhiên suy nghĩ của Giang Trần cũng khá giống với suy nghĩ của Hạ Thiên Trạch. Trên vấn đề này, hắn vẫn xem xét chỉnh thể hơn.
Nếu như chỉ thủ ở cương vực nhân loại, cuối cùng cũng khó mà thủ tốt được. Chung quy phải có khu vực giảm xóc, Vạn Uyên đảo chính là một khu vực giảm xóc như vậy.
Nếu như ma tộc muốn thông qua Vạn Uyên đảo công kích cương vực nhân loại mà nói, vậy đặc chủ chiến trường ở Vạn Uyên đảo là tốt nhất.
Ma tộc rất cường đại, mười mạch ma tộc có tất cả các đặc điểm, nhưng mà ma tộc cũng không phải là không có nhược điểm. Ít nhất ở Vạn Uyên đảo này, ma tộc nhìn qua cũng không có đoàn kết như trong tưởng tượng.
Hơn nữa ma tộc cũng không phải quá quen thuộc Vạn Uyên đảo.
Tất cả chuyện này đều cho Giang Trần có thời cơ để lợi dụng.
– Dùng thế cục trước mắt xem ra, thập đại thánh địa dưới công kích của ma tộc kỳ thực đã vô cùng cố hết sức. Nếu như ma tộc muốn toàn lực công kích, thu phục thập đại thánh địa tuyệt đối không khó. Như vậy xem ra, ma tộc thực sự đang bố trí gì đó. Nhưng mà bọn chúng bố trí, chẳng lẽ chúng ta cũng không phải đang bố trí hay sao?
Trong nụ cười toát ra cảm giác cơ trí nồng đậm.
Hai mắt Già Diệp thần tôn sáng ngời, lại hỏi:
– Trần thiếu, ngươi có cao kiến gì?
Lần này hắn tới đây kỳ thực cũng muốn nhìn xem một chút, rốt cuộc Giang Trần đối với ma tộc có ý kiến gì không, phải chăng đã có sách lược đối phó với ma tộc.
Mấy người khác kỳ thực cũng hiếu kỳ.
Giang Trần thấy ánh mắt bọn họ tràn ngập chờ mong, biết rõ mấy người này đang khảo nghiệm hắn, hắn lập tức cười nói:
– Đối kháng với ma tộc, lấy cương vực nhân loại làm cứ điểm, đây là chuyện không thể nghi ngờ, hiện tại cương vực nhân loại phòng thủ kiên cố, làm cứ điểm, so với Vạn Uyên đảo có đủ ưu thế trời sinh.
Cương vực nhân loại là đất liên, mà Vạn Uyên đảo là hải vực vô tận.
Trong hải vực, thiếu bình chướng, điểm này chính là ưu thế mà Vạn Uyên đảo không có.
– Cương vực nhân loại tuy rằng lợi cho việc phòng thủ, nhưng mà cương vực nhân loại linh lực mỏng manh, đây là điều được công nhận. Hiện tại cương vực nhân loại chỉ sợ không đủ để trở thành nơi đối kháng với ma tộc a.
Sau lưng Già Diệp thần tôn, có một gã tu sĩ thần đạo đưa ra nghi hoặc.
CHuyện này kỳ thực cũng là nghi vấn của tất cả mọi người.
Ngươi ngay cả linh lực cung ứng cho tu sĩ thần đạo tu luyện cũng không đủ, lại nói gì tới đối kháng ma tộc, quả thực là nói chuyện trên trời, không quá thực tế a.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
– Chư vị, vừa mới tới Đông Duyên đảo, chưa từng đi tới cương vực nhân loại, cho nên có cái nhìn này cũng bình thường. Cương vực nhân loại hiện tại đã không còn là cương vực nhân loại khi trước nữa. Linh mạch của cương vực nhân loại đã xuất hiện, từng bước khôi phục khí thế thượng cổ.
– Ồ?
Hai mắt Già Diệp thần tôn sáng ngời.
– chư vị nếu như có hứng thú, có thể đi cương vực nhân loại nhìn một chút. Giang mỗ hoang nghênh.
Đám người Già Diệp thần tôn nhìn Hạ Thiên Trạch, lại nhìn Giang Trần, đối với lời nói này của Giang Trần chậm rãi tin tưởng bảy tám phần.
Nếu như không phải khôi phục linh mạch thượng cổ, vị tiền bối thần đạo cường đại thượng cổ này sao có hứng thú ở lại cương vực nhân loại cơ chứ?
Ma tộc sao lại sinh ra hứng thú với cương vực nhân loại đây?
– Cương vực nhân loại thượng cổ chính là hạch tâm của cả Thần Uyên đại lục a. Vạn Uyên đảo tuy rằng là nơi tuyệt hảo bên ngoài, nhưng mà nếu như nói tới nội tình truyền thừa, cương vực nhân loại mạnh nhất.
– Đó là đương nhiên, cương vực nhân loại thượng cổ nghe nói chính là nơi xuất hiện truyền thừa sớm nhất ở thời đại thái cổ. Là cả địa phương xuất hiện văn minh sớm nhất trong Thần Uyên đại lục.
Nói tới cương vực nhân loại thượng cổ, đám người An Già Diệp tràn ngập mơ mộng.
– Ha ha, nếu như chư vị cảm thấy hứng thú, không ngại tới đó một chút. Giang mỗ cam đoan,các ngươi nhất định sẽ tìm thấy thứ trong cương vực nhân loại mà Vạn Uyên đảo này không có.
Vạn Uyên đảo giống như lục bình vậy, tuy rằng phồn hoa, nhưng mà luôn thiếu một chút nội tình như vậy, thiếu một chút thứ gọi là căn cơ.
Mà cương vực nhân loại chính là căn cơ, là gốc.
An Già Diệp khoan thai cười nói:
– Được, mượn cơ hội này vừa vặn tìm hiểu khí thế thượng cổ của cương vực nhân loại.
Giang Trần tự mình dẫn đội, mang bọn họ tới cương vực nhân loại du lịch một phen.
Cảm nhận linh lực đầy đủ ở cương vực nhân loại, cảm nhận khắp nơi trong cương vực nhân loại tỏa ra sinh cơ, đám người An Già Diệp đều kinh ngạc không thôi.
Cương vực nhân loại trong tưởng tượng của bọn họ hoang vu cằn cỗi, nhỏ yếu, ngu muội.
Nhưng mà bây giờ bọn họ nhìn thấy là một mảnh vui vẻ, sáng sủa, có lẽ tu sĩ ở đây hiện tại còn chưa phải là quá cường đại, nhưng mà tu sĩ ở đây đều có tinh thần phấn chấn, nhiệt huyết tu luyện.
Những khí chất này trên người rất nhiều tu sĩ Vạn Uyên đảo không nhìn thấy.
Tại cương vực nhân loại luôn tràn ngập một bầu không khí, đó chính là không khí hy vọng.
Thực tế, truyền thừa tới từ Lưu Ly cung thượng cổ càng làm cho đám người An Già Diệp khiếp sợ không thôi. Lưu Ly cung là đệ nhất tông thượng cổ, khí thế kia khiến cho bọn họ có cảm giác tự ti mặc cảm.
Đây mới gọi là khí thế thượng cổ a.
Trước mặt truyền thừa của Lưu Ly cung, bọn họ giống như là đám nhà quê chưa từng thấy xã hội vậy.
Sau khi nhìn thấy biến hóa nghiêng trời lệch đất của cương vực nhân loại, đừng nói là An Già Diệp, coi như là những đạo hữu đi theo An Già Diệp kia cũng không thể nào nói nên lời.
Không thể nghi ngờ, bọn họ đã bị chấn nhiếp triệt để.
Nếu như nói trước đó bọn họ còn có nghi vấn với Giang Trần, như vậy hiện tại bọn họ cảm thấy mình rất buồn cười. Tuổi còn trẻ mà có thể chấp chưởng tông môn đệ nhất thượng cổ.
Loại nhân vật này há bọn họ có thể hoài nghi?
Loại nhân vậy này nhất định sẽ trở thành nhân vật chính thời đại này, dẫn dắt thời đại này đi lên.
Một thời đại vĩ đại, phải có nhân vật vĩ đại đứng lên, mà người trẻ tuổi trước mắt bọn họ nhất định là cự nhân đời này.