Từ sau tối hôm đó, Thẩm Tiêu giống như lời cô đã nói, mỗi ngày sau khi ra biển hái rong trở về đều sẽ mang tôm cá nhỏ thu hoạch được ra bán, thậm chí cô còn lấy một ít rong biển và nghêu để bà cụ nấu một nồi canh rong biển lớn đem bán.
Hương bánh kẹo phơi vào mỗi chập tối trở thành một nét đặc trưng của nơi đây. Chỉ cần bỏ ra chút tiền là có ngay một cái bánh cá trong mềm ngoài giòn về ăn với cơm, còn nếu không nỡ tiêu tiền thì có thể bỏ ra 0,5 điểm tín dụng mua một bát nghêu rong biển lớn về nhà pha thuốc nước để cải thiện sinh hoạt.
Bởi vì chỉ có chỗ này của bọn họ là bán cá với giá rẻ, đôi khi có những người ở rất xa nơi này cũng đặc biệt đến sớm chờ đến giờ bánh cá và canh được bày bán.
Có lẽ là vì những thay đổi này, ước mơ của rất nhiều trẻ em đã trở thành làm nhân viên thu hoạch rong biển trong tương lai, như thế thì mỗi ngày đều sẽ có cá ăn.
Mà mỗi khi nghe những lời như thế, bà cụ Vương đều sẽ uốn nắn lại chúng: “Ước mơ lớn nhất của các cháu phải là đưa tất cả chúng ta về lại mặt đất, để được nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa.”
“Nhưng trên mặt đất có gì ạ?” Những đứa trẻ ngây ngô thắc mắc hỏi: “Nơi đó có bán cá sao?”
“Nơi đó không chỉ có cá mà còn có thịt.” Bà cụ dụ khị nói.
Hai mắt bọn nhỏ lập tức sáng rực lên: “Chính là cái lần trước bà đã ăn ấy ạ?”
Bà cụ không có cách nào trả lời câu hỏi này ngay lập tức, làm cho Thẩm Tiêu đứng nghe bên cạnh phải bật cười.
Có điều nói đến được thấy ánh mặt trời lần nữa, sao cô có thể không nghĩ đến chứ?
Sau khi đến thế giới này, thứ nói có thể giúp cô tìm được hạch hạt nhân không hề có chút động tĩnh. Hỏi hệ thống thì nói là quá xa, không có cách nào bắt sóng. Mấy ngày nay cô bơi hết một vòng khu nước sâu, cũng vẫn không có động tĩnh, cho nên cô nghĩ khả năng lớn là vật kia đang ở trên đất liền, rốt cuộc có phải hay không, cô phải nghĩ cách lên bờ xem mới được.
“Đúng rồi, trước đó cô bảo đi thuê nhà, đã tìm được nhà chưa?” Bà cụ Vương hỏi Thẩm Tiêu. Ngày nào cũng phải ngủ ở hành lang, dù không quá lạnh nhưng cũng không được tiện cho lắm.
“Đã tìm được rồi, tôi dự định bán xong sẽ đi xem một chút.” Thẩm Tiêu nói. Nghĩ đến việc sắp có một không gian của riêng mình, trong lòng cô có chút kích động.
Đã bán hết đồ, sau khi giúp bà cụ dọn dẹp quầy hàng sạch sẽ, cô lập tức đến chỗ đã hẹn trước với bên môi giới nhà đất. Nhưng mới đi được nửa đường, cô lại gặp hai cảnh sát lúc trước đã đưa cô đến sở cảnh sát.
Hai người đưa giấy chứng nhận ra, vẫn là lời thoại cũ: “Phiền cô đi với chúng tôi một chuyến.”
Thẩm Tiêu không nhúc nhích: “Cũng phải có lý do để đi với hai người chứ.”
“Vẫn là vấn đề thân phận của cô.” Cậu dân cảnh quen biết cô muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng nhỏ giọng nhắc nhở: “Lai lịch của cô không rõ ràng, không có quá khứ, trước sau cũng đều là nhân tố không ổn định đối với chúng tôi. Lại thêm mấy ngày nay bên trên bắt được mấy gián điệp, chúng tôi cũng chỉ có thể hành sự cẩn thận, tạm thời theo dõi cô. Xin lỗi, mong là sau khi vào cô sẽ nghe lời một chút, chúng tôi sẽ không làm gì cô. Đợi sóng gió qua đi, chúng tôi sẽ thả cô ra.”
“Tuy lai lịch của tôi không rõ ràng nhưng tôi không hề làm bất cứ chuyện gì phạm pháp. Như thế cũng phải theo dõi à?” Thẩm Tiêu giễu cợt nói.
Hai người kia chỉ có thể xin lỗi rồi cưỡng ép đưa cô đi.
Không hề thông qua bất cứ thủ tục nào, Thẩm Tiêu trực tiếp bị nhốt lại. Nếu đang ở thế kỉ 21 thì chính là giam giữ phi pháp. Chỉ tiếc hiện giờ đang là kỷ nguyên đáy biển.
Sau khi Thẩm Tiêu bị giam lại, quả thực không có ai làm khó cô, thậm chí còn có cô đồng chí nhỏ lo cô đói, mỗi lần đưa cơm đều sẽ đưa nhiều một chút.
“Cá cô làm rất ngon.” Đồng chí nhỏ khẽ nói lúc đưa cơm: “Mấy hôm trước lúc sinh nhật mẹ tôi, cha tôi có đặc biệt mua một cái, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ khóc. Cô là người tốt, nhất định sẽ được thả ra.”
Thẩm Tiêu nhìn đồng chí nhỏ, không nói với cô ta rằng mình bị nhốt vào đây rất có thể là vì bán cá gây “rối loạn” trật tự xã hội.
Vốn dĩ Thẩm Tiêu cho rằng mình sẽ bị nhốt rất lâu, kết quả cô vừa nằm xuống không bao lâu, cô đồng chí nhỏ đưa cơm cho cô chạy đến nói rằng bên ngoài có bà cụ Vương đến cục cảnh sát đòi người.
Bà cụ Vương?
Thẩm Tiêu tỉnh táo trong nháy mắt.
Trong sảnh trước của cục cảnh sát, bà cụ Vương thường ngày vẫn hay chống gậy cười ha hả với mọi người giờ đang lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, mà đối diện bà ấy, tất cả những người có thể nói chuyện được trong cục đều có mặt.
“Mấy người nói cho tôi biết, mục đích giam giữ cô ấy là gì?” Bà cụ nói.
“Trong khoảng thời gian này số lượng gián điệp tăng mạnh, chúng tôi lo cô ấy là gián điệp từ nơi khác phái đến, vì vậy nên muốn giữ lại theo dõi vài ngày.” Người đàn ông trung niên đã ra lệnh nói: “Bà Vương, hẳn là bà vẫn chưa quên chuyện suýt chút nữa đám gián điệp đã dùng hành tung của nguyên thủ gây ra chuyện lớn vào mấy năm trước nhỉ. Giờ đã sắp cuối năm rồi, vì để đảm bảo an toàn cho quần chúng nhân dân, thời kỳ đặc biệt dùng biện pháp đặc biệt, chúng tôi chỉ giữ cô ấy lại mấy ngày, cũng không hề quá quắt.”
Bà cụ không tranh luận cùng ông ta, sắc mặt đã khá hơn một chút: “Tôi đồng tình với lý do này, sắp cuối năm rồi, quả thật nên canh phòng nghiêm ngặt.” Lời của bà ta khiến tất cả mọi người trong cục đều thấy yên tâm, nhưng sau đó lời của bà cụ lại thay đổi, nói: “Tôi nhớ nhân lực trong cục vẫn luôn không đủ, hiện tại cuối năm lại càng thiếu. Giờ mà nhốt cô ấy lại thì có hơi lãng phí tài nguyên, hơn nữa nếu cô ấy là gián điệp, tôi sợ là mọi người cũng không đề phòng nổi. Không bằng cứ giao cô ấy cho tôi, tôi đích thân theo sát.”
Đây là đòi người trá hình rồi.
“Thế này thì không ổn lắm…” Người đàn ông trung niên nói.
Nhưng ông ta còn chưa nói hết câu đã thấy bà cụ lấy giấy chứng minh thân phận ra: “Thân là đồng chí của Cục An ninh quốc gia, trông coi gián điệp là việc nằm trong phận sự của tôi.”
Có cái thân phận này, người trong cục há còn nói được gì.
Sau tầm 10 phút, Thẩm Tiêu được thả ra đang đứng trước mặt bà cụ.
Bà cụ đánh giá cô một lượt, thấy cô không có chỗ nào bị thương, lúc này mới gật đầu: “Đi thôi, về nhà.”
Bà ta vừa dứt lời thì đã bị người đối diện ôm chầm lấy.
“Cảm ơn bà.” Thẩm Tiêu ôm vóc dáng thấp bé của bà cụ nói. Thật ra cô đã chuẩn bị để mình tự chuồn ra, không ngờ bà cụ lại đưa cô ra, rõ ràng hai người mới quen nhau chưa được một tháng.
“Sến súa vậy làm gì chứ.” bà cụ ngây người, lập tức có chút không quen hùng hổ nói: “Có phải là cô chả.y nước mũi không, đừng có chùi lên người tôi.”
“Có đâu.” Thẩm Tiêu đứng thẳng dậy, thuận thế thân mật khoác lấy cánh tay bà ta: “Chỉ là cảm động thôi, không được à?”
“Mau đi thôi, đừng có ở đây làm mấy chuyện xấu hổ.” Bà cụ làm ra vẻ ghét bỏ, nhưng rất nhanh lại tự bật cười: “Đi thôi, người không có chuyện gì là tốt rồi.”
Hai người vừa cười vừa nói đi ra khỏi cục cảnh sát, đợi đến khi đi khá xa, đến một quảng trường nhỏ, thấy xung quanh không có bao nhiêu người, Thẩm Tiêu mới nói: “Rốt cuộc bà có thân phận gì, sao mà vừa đòi người là đòi được thế.”
Bà cụ lấy giấy chứng nhận từ trong túi ra đặt vào trong tay cô: “Tự xem đi.”
Thẩm Tiêu đi đến ngọn đèn phía trước xem:
“Cục An ninh quốc gia… Vương Mỹ Lan…” Xem xong, cô lại nhìn về phía bà cụ: “Bà là người của cục An ninh quốc gia?”
Thấy sự bất ngờ trên mặt cô, bà cụ có chút đắc ý: “Không ngờ chứ gì.”
“Có thể nghĩ đến việc cục An ninh quốc gia còn dùng một bà lão trăm tuổi mới là lạ đó…” Thẩm Tiêu thắc mắc: “Nếu thế thì trước đó bà tiếp xúc tôi, thật ra cũng là muốn xem thử tôi có phải nhân vật nguy hiểm không chứ gì?”
Bà cụ vô cùng bình thản: “Lai lịch của cô không rõ, thân phận cũng chẳng có tí thông tin gì, không nghi ngờ cô thì nghi ngờ ai. Chắc là cô sẽ không cho rằng mình bình an ra khỏi cục cảnh sát là mọi việc có thể thuận lợi đó chứ.”
“Tôi là công dân lương thiện, lại không làm việc gì trái với lương tâm, cứ để mặc bọn họ điều tra giám sát.” Thẩm Tiêu lại làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
“Nhưng chẳng phải hôm nay cô đã bị nhốt lại rồi sao.” Bà cụ nói, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc: “Trong lòng cô rất rõ, cô không quyền không thế, không có chống lưng. Chỉ cần có người muốn chỉnh cô, chúng sẽ trở thành sơ hở của cô. Nếu cô muốn sinh tồn ở đây thì nhất định phải loại bỏ chỗ sơ hở này.”
Thẩm Tiêu im lặng, vốn dĩ cô không sợ là vì đối với không gian này, cô chỉ là một vị khách qua đường. Đối diện ánh mắt quan tâm của bà cụ, cô không khỏi nói: “Vậy bà có biện pháp tốt hơn không?”
“Leo lên trên cùng với tôi.” Bà cụ nói.
“Gì cơ?”
“Lên trên, leo lên tầng lớp cao hơn, nắm giữ nhiều quyền phát biểu hơn. Cô bán vài con tôm con cá cũng chẳng thay đổi được gì, thậm chí còn bị cản trở. Chưa hẳn là người nhốt cô có ý xấu, có lẽ ông ta cũng chỉ muốn duy trì sự ổn định hiện giờ. Nhưng ông ta không nhìn thấy đại cục mà chỉ thấy được trước mắt. Nếu cô dừng ở đây, cả đời này cũng chỉ có thể dây dưa với hạng người này. Nhưng tôi biết cô xứng đáng đứng ở vị trí cao hơn.”
Thẩm Tiêu nghe xong, nhất thời thật lâu không nói gì. Một hồi lâu, cô mới cười nói: “Bà à, bà thật có thiên phú diễn thuyết, nghe mà tôi cũng cảm xúc mênh mông. Nhưng mà, vì sao bà tín nhiệm tôi như vậy, rõ ràng chúng ta mới quen biết không lâu, bà không sợ tôi thật sự là gián điệp sao?”
“Hoa quốc chúng ta là một đất nước rất lâu đời, truyền thừa mấy ngàn năm, làm người Hoa, gen trong xương cốt mỗi chúng ta tồn tại từ đầu đến cuối, tôi cũng thấy được gen ấy trên người cô, thứ này không liên quan tới thân phận địa vị, chỉ liên quan tới con người.” Bà cụ nói thêm: “Lui một vạn bước mà nói, nếu cô thật sự có vấn đề, tôi đã dám mang cô đi lên, vậy đương nhiên cũng có thủ đoạn túm cô xuống dưới. Chỉ xem cô có dám đi đọ sức thử hay không.”
Thẩm Tiêu nở nụ cười: “Hình như tôi ôm được một cái đùi to rồi. Nước hướng tới chỗ thấp mà chảy, người hướng tới chỗ cao mà đi, còn xin bà dẫn dắt tôi.”. Thách thánh tì? được ~ TRu?TRU ??N﹒?n ~
Lúc này bà cụ hài lòng: “Thế còn được. Đi thu dọn một chút đi, ngày mai chúng ta lập tức xuất phát.”
“Được.”
Màn đêm buông xuống, Thẩm Tiêu ngủ ở nhà bà cụ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi hai người rửa mặt sạch sẽ, bà cụ dẫn cô đi tới đồn công an… đường thông tới tầng trên là ở trong đồn công an của mỗi một tầng lầu. Nếu muốn đi lên, phải trải qua trùng trùng điệp điệp trạm kiểm soát.
Thẩm Tiêu có bà cụ dẫn, có thể nói một đường không trở ngại.
Nhưng chuyện hai người bọn họ rời đi, người đàn ông trung niên trong đồn công an đương nhiên cũng nhìn thấy ở trong mắt.
“Sếp, bọn họ lên rồi, lát nữa lại gây khó dễ cho sếp thì làm sao bây giờ?” Có thân tín ở bên cạnh người đàn ông trung niên nói.
Người đàn ông nghĩ một hồi, cuối cùng quay về văn phòng gọi một cú điện thoại ra ngoài.
…
Thẩm Tiêu và bà cụ đổi thang máy tổng cộng sáu lần, cuối cùng mới ổn định dừng lại. Từ trong thang máy đi ra ngoài, cảnh giới bên ngoài còn nghiêm ngặt hơn mấy tầng dưới rất nhiều, thậm chí có thể nhìn thấy nhân viên cảnh vệ trực ban vác vũ khí.
Trải qua trùng trùng điệp điệp trạm kiểm soát cùng với nghiệm chứng thân phận, trong thân thể Thẩm Tiêu lại bị cấy vào một con chíp, lúc này mới được cho đi.
“Đây là quy định cứng nhắc, tôi cũng không có cách nào.” Bà cụ nói.
Thẩm Tiêu sờ nơi bị cấy chíp vào: “Không sao cả, dù sao cũng không đau.”
Vừa ra đồn công an của tầng này, Thẩm Tiêu đi ra bên ngoài nhìn, nơi này không thể so với mấy tầng dưới, hành lang biến thành con đường rộng bốn năm mét, hai bên đường trồng một ít thực vật, mà cách mỗi một đoạn đường, đều có một cây đèn. Ngọn đèn màu trắng đó chiếu cả con đường sáng tựa ban ngày, có hơi giống trung tâm mua sắm lúc Thẩm Tiêu còn sống.
“Thật sáng.” Thẩm Tiêu nheo mắt nói, ngọn đèn này sáng đến mức trong một lúc cô có hơi không thích ứng.
Mắt bà cụ rất có kinh nghiệm nhắm lại: “Tôi còn tưởng cô sẽ cảm thán một câu, dân chúng tầng dưới chót thật cẩn thận không nỡ dùng quá nhiều nguồn năng lượng, ở đây lại bị lãng phí, xã hội tầng trên thật sự là xa hoa dâm dật.”
“Tuy rằng trong lòng có cảm khái như vậy, nhưng đây là sự thật. Nếu muốn mọi người giàu nghèo không có khác biệt, tài nguyên cùng hưởng tuyệt đối, điều đó không thể nào. Nhân tính quyết định hạn mức cao nhất, văn minh kéo giới hạn cao thấp. Chỉ có thể nói, quốc gia còn có một đoạn đường rất dài phải đi.” Thẩm Tiêu chậm rãi thích ứng ánh sáng nói.
Bà cụ không khỏi mở to mắt.
Nếu nói lúc trước Thẩm Tiêu ở trong mắt bà ta chính là nhân tài có thể bồi dưỡng, vậy bây giờ xem ra đã có chút niềm vui bất ngờ.
“Tôi từng tiếp xúc với không ít người trẻ tuổi, bọn họ có người thông minh, có người có dã tâm, nhưng thật ra rất ít người có thể nói ra lời như vậy.” Những đứa nhỏ ấy, lớn lên ở trong tranh đấu, tầm mắt ngược lại càng hẹp. Sở dĩ dẫn Thẩm Tiêu đi lên, khó tránh mang một tầng ý nghĩa để bọn họ so sánh: “noi” gương.
Đang nói, một chiếc xe xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Bà cụ dẫn Thẩm Tiêu ngồi lên trên, tầm mười lăm phút, bọn họ đi tới trước một ngôi nhà.