Đọc truyện Full

Chương 412: Ánh Lửa

Dịch: workman
Biên tập: Ba_van

Chết rồi! Lâm Vãn Vinh vội vàng rụt tay về, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy người đứng trước mặt chính là Tiêu gia phu nhân mặt đỏ bừng, tức giận đến nỗi bộ ngực phập phồng dữ dội. Tay trái bà vịn vào Ngọc Sương, Ngọc Nhược tỷ muội, tay phải nắm lấy Tần Tiên Nhi. Ba nữ tử trừng mắt nhìn hắn, Nhị tiểu thư vẻ mặt khẩn trương lo lắng, Tiên Nhi cười mà như mếu, Đại tiểu thư nắm chặt nắm đấm nhỏ xíu trợn mắt hằm hằm, một khi hắn không giải thích hợp lý sẽ lao lên sống chết với hắn.

Lâm Vãn Vinh lập tức rợn da gà, con bà nó, mắt mũi để ở đâu cơ chứ, nhưng cũng không đến nỗi bị người ta bắt hiện nguyên hình a, trước mặt là lão bà, còn có hai lão bà tương lai, quả là lần này tiêu tùng rồi.

– A, tất cả mọi người ở đây cả à…

Hắn vội vàng cười ha ha vài tiếng để giảm bớt không khí khẩn trương, con ngươi loạn chuyển, đầu óc hoạt động như máy.

– Kỳ thật, thật sự là ta cố ý… đùa giỡn để làm mọi người vui thôi.

Hắn nghiêm mặt nhìn Tiêu phu nhân, nói:

– A, phu nhân, thật sự người rất thanh xuân diễm lệ, đứng cạnh Tiên Nhi tựa như chị em ruột ấy, chỉ liếc mắt nhìn qua sẽ không phân biệt được ai là tỷ tỷ, ai là muội muội. Mạo muội đùa giỡn một chút cho vui, phu nhân đừng để tâm. Muốn trách, cũng chỉ có thể trách người quá trẻ tuổi xinh đẹp thôi!

Tay Nhị tiểu thư vỗ nhẹ vào ngực, thở phào một hơi hương khí, cười duyên nói:

– Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết! Người xấu, lần sau đừng đùa như vậy nữa, nếu để ngoại nhân nghe được, chẳng phải sẽ thành một chuyện cười hay sao. Nhưng mà, mẫu thân vốn thanh xuân xinh đẹp, ngươi tán dương như vậy cũng đúng. Có phải là không, mẫu thân?!

Nàng ôm lấy cánh tay Tiêu phu nhân nói vẻ rất yêu kiều, Tiêu phu nhân cười không được, khóc cũng không xong, dùng một ngón tay đẹp như ngọc chuốt chỉ vào trán nàng vẻ rất yêu thương, thở dài nói:

– Quỷ nha đầu, nói linh tinh gì đó?!

– Ngươi thật sự là đùa thôi à?

Tiêu Ngọc Nhược tinh minh cương cường, không dễ bị lừa giống như Nhị tiểu thư. Nàng hồ nghi liếc mắt nhìn Lâm Tam, mặt đầy vẻ nghi ngờ.

– Đùa thôi, đương nhiên là đùa giỡn rồi.

Lâm Vãn Vinh vội vàng giơ tay phải lên:

– Ta chỉ thiên thề, ta thường xuyên đùa như vậy với phu nhân, nếu Đại tiểu thư không tin, có thể tự mình hỏi phu nhân một chút.

– Mẫu thân…

Đại tiểu thư khựng lại một chút, việc này có liên quan đến thanh danh của mẫu thân. Nàng là con gái cũng khó mở miệng hỏi, Ngọc Nhược chần chừ một lúc lâu, rồi nhỏ giọng hỏi:

– Hắn, hắn có thành thật không?

Ngươi nghe nói Lâm Tam thành thật từ bao giờ thế? Tiêu phu nhân khó chịu, nhưng lại có khổ không nói được, thấy Lâm Tam khẩn trương nhìn mình, gương mặt có vẻ vô cùng đáng thương, lòng bà cũng dịu lại, hừ một tiếng:

– Thành thật hả, không tính là…

– Cái gì?!

Vừa nghe mẫu thân nói, Đại tiểu thư lập tức nhăn đôi mày liễu, tức giận đến đỏ bừng mặt, chỉ vào Lâm Vãn Vinh:

– Ngươi… làm sao ngươi có thể như thế được…

Lâm Vãn Vinh vội vội vàng vàng khoát tay:

– Oan uổng quá, ta đâu có làm những việc thập ác bất xá đâu. Đại tiểu thư, ngươi cần phải tin vào nhân phẩm của ta chứ. Phu nhân, xin người nói lại cho rõ, sẽ chết người đó.

“Ta càng biết nhân phẩm của ngươi lại càng lo lắng, mẫu thân đã nói như vậy, ngươi làm sao có thể phủ nhận được đây?” Đại tiểu thư hận hận cắn răng, xiết chặt đấm nhỏ bé, nước mắt ngân ngấn sắp chảy xuống.

Nhị tiểu thư thấy tỷ tỷ và Lâm Tam đang rất căng thẳng, chạy vội đến dùng người che trước mặt Lâm Vãn Vinh, giơ cánh tay ngọc bảo vệ hắn, giải thích:

– Mẫu thân, tỷ tỷ, người xấu không phải là người như thế đâu, hắn là người tốt! Các người chớ hiểu lầm hắn.

Cái này gọi là tín nhiệm, cái này gọi là chân tình lúc hoạn hạn, cảm động quá. Lâm Vãn Vinh gần như muốn rơi nước mắt.

Thấy Lâm Tam cúi đầu ủ rũ, trong lòng Tiêu phu nhân cũng thấy thoải mái. Có thể sửa trị tên Lâm Tam một lần như thế này, quả là không phải ai cũng có thể làm được, những ủy khuất mà nàng phải chịu lúc trước cũng giảm đi rất nhiều.

– Tính cách của Lâm Tam, con còn không biết sao?

Tiêu phu nhân cười nhạt, giữ chặt ngọc thủ run rẩy của Ngọc Nhược:

– Trước mặt người khác đã bao giờ hắn thành thật chưa? Nhưng mà, trước mặt ta, coi như cũng có quy củ…

Một câu này của phu nhân thật sự là kịp thời cứu mạng, Lâm Vãn Vinh nhìn lén Tiêu phu nhân. Chỉ thấy mắt bà vẫn bắn ra lửa giận lạnh lùng, nhưng cũng pha chút tiếu ý khó hiểu, giống như đã nắm được chỗ nhược của hắn. Lâm Tam dựng tóc gáy, chỉ biết cúi đầu xuống không dám nhìn lại.

– Mẫu thân, sao người không nói sớm.

Đại tiểu thư thở phào nhẹ nhõm, gạt nước mắt, nhoẻn miệng cười:

– Con biết hắn ở trước mặt người khác không thành thật gì cho lắm, nhưng lâu nay trước mặt mẫu thân vẫn có chút quy củ.

Tiêu phu nhân có khổ mà không dám nói, hai đứa con gái này cuối cùng cũng sẽ theo người ta thôi, còn chưa ra khỏi cửa mà đã bênh hắn chằm chằm rồi.

– Cũng coi như có một chút quy củ.

Thấy Lâm Tam tựa hồ cúi đầu nhận tội, tâm cảnh thê lương của Tiêu phu nhân cũng tốt hơn một chút. Bà thở dài rồi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Ngọc Nhược, kéo Nhị tiểu thư tới, thấp giọng nói thầm:

– Hắn là tên không sợ trời không sợ đất, hai người các ngươi chớ yêu chiều hắn quá mức, nếu không cả đời này sẽ bị hắn cưỡi đầu cưỡi cổ, tác yêu tác quái đó.

Hai vị tiểu thư vội vàng Ừm một tiếng, tuân theo lời dạy của mẫu thân.

– Tướng công, người cười cái gì?!

Nãy giờ Tần Tiên Nhi đứng ngoài bàng quan, nhất nhất quan sát tất cả lời nói và thần sắc mọi người, thấy Lâm Vãn Vinh cúi đầu, liền cười hỏi.

– Ta đâu có cười, ta đang nhớ lại tình cảm của phu nhân mà vẫn còn thấy cảm động đó.

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên, mặt đã hoàn toàn thay đổi, ra vẻ cảm kích.

Làm sao Tần Tiên Nhi chẳng biết bổn sự trí trá của hắn, chỉ cười khẽ. Nghe ba người mẹ con bên kia nói chuyện, nàng liền ghé vào tai Lâm Vãn Vinh, cười duyên thì thầm:

– Tướng công, chàng đã làm gì có lỗi với phu nhân phải không?

– Làm sao có thể như vậy được!

Lâm Vãn Vinh cũng thì thầm, giữ chặt tay nàng:

– Tiên Nhi, nàng còn chưa tin nhân phẩm của ta sao? Làm sao ta dám làm việc cầm thú… cho dù ta có làm, phu nhân cũng không chịu đâu! Sau này ngàn vạn lần đừng có đề cập tới việc này trước mặt Đại tiểu thư và Ngọc Sương, hậu quả rất nghiêm trọng đó.

– Thật không?

Tiên Nhi ồ một tiếng, rồi đánh giá hắn từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra thần sắc không minh bạch, không rõ tâm tư đang nghĩ gì.

Đây là ý tứ gì, không tin ta sao? Chân thành tín nghĩa là căn bản của ta. Lâm Vãn Vinh bị nàng nhìn làm cả người rất mất tự nhiên, da mặt dày như bức tường cũng phải đỏ lên, đành chuyển đề tài:

– Tiên Nhi, trước tiên nàng tắm rửa sạch sẽ đi. Đợi chút nữa chúng ta cùng nhau giải cổ.

– Ư!

Tần Tiên Nhi kinh hô một tiếng, như bị người ta nắm vào chỗ yếu hại, mặt lập tức đỏ hồng, vội vội vàng vàng che gương mặt xinh đẹp lại, kêu khẽ một tiếng, không dám nói gì nữa.

Đại tiểu thư với mẫu thân thì thầm vài câu, thấy Lâm Tam đang trêu chọc Tần Tiên Nhi gì đó, làm cho Tần tiểu thư mặt đỏ tới mang tai, đẹp như hoa đào tháng ba nở rộ.

Nàng hừ một tiếng, từ từ đi tới, chăm chú nhìn Lâm Vãn Vinh, mặt đỏ bừng không nói tiếng nào, trầm mặc một lúc lâu, rồi cúi đầu nhẹ giọng:

– Ngươi còn đang trách ta hay sao? Ta bồi thường cho ngươi vậy, là ta nói oan cho ngươi, làm ngươi bị oan ức.

Tiêu Ngọc Nhược dung nhan diễm lệ, sắc mặt đỏ hồng, xin lỗi mà đầu gần như gập xuống trước ngực, gần đến sát bộ ngực đầy đặn, Lâm Vãn Vinh nhìn thấy thế như người mất hồn, vội vàng nuốt nước miếng, khoát tay nói:

– Không oan, không oan, một điểm cũng không oan.

Nghe hắn nói thế, Đại tiểu thư làm sao hiểu được, còn cho là hắn lòng dạ khoáng đạt, nàng ôn hòa khẽ gật đầu, đột nhiên lấy một thanh lợi khí trong tay áo ra, ôn nhu hỏi:

– Ngươi nhìn xem, đây là cái gì?

Thanh chủy thủ sắc bén lập lòe trong ánh sáng mỏng manh của cây đèn trong viện, Lâm Vãn Vinh trong lòng cả kinh, nhớ ngay một việc. Khi còn ở Kim Lăng, Đại tiểu thư và Ngọc Sương đều để bên người một thanh chủy thủ dùng để phòng thân, bây giờ nàng xuất ra để làm gì. Hắn bình tĩnh sờ sờ vào tay Tiêu Ngọc Nhược, cười nịnh:

– Đại tiểu thư, nữ hài tử chỉ nên cầm kim thêu là được rồi, đao thương không thích hợp với các ngươi đâu, hay là tạm thời giao cho ta giữ đi.

Ngọc thủ Đại tiểu thư lắc qua, tránh thoát khỏi tay hắn, hừ khẽ một tiếng:

– Đây là vật ta dùng để hộ thân, sự trong sạch của con gái nhà chúng ta, còn trọng yếu hơn tính mạng nhiều. Nếu có người nào dám khi dễ mẫu thân ta, dám không thành thật trước mặt người, ta sẽ…

– Ngươi sẽ làm gì?

Lâm Vãn Vinh hơi kinh hãi, bất giác lui về phía sau hai bước.

Đại tiểu thư nghiến răng. Sắc mặt đỏ hồng, bàn tay nhỏ bé chém mạnh xuống, vẻ mặt vô cùng kiên quyết:

– Ta chặt!

Lâm Vãn Vinh lạnh mình, bất giác hỏi:

– Chặt ở đâu?

Gương mặt Tiêu Ngọc Nhược như băng sương, lạnh lùng đáp:

– Chỗ nào làm ác, ta chặt chỗ đó.

– Không thể nào.

Lâm Vãn Vinh có ý thức bảo vệ bộ vị mấu chốt, nhỏ giọng hỏi lại:

– Đại tiểu thư, có cần ngoan độc như vậy không?

Tiêu Ngọc Nhược đột nhiên cười kiều mỵ, gương mặt mịn màng như phủ một lớp phấn hồng, nụ cười như đoạt cả hồn phách, đôi môi anh đào kiều diễm xinh đẹp nhoẻn cười nói:

– Nếu ngươi không làm ác, ngươi sợ cái gì?

Nụ cười của nàng như trăm hoa bừng nở, những đường cong mềm mại tuyệt vời, đôi chân thon dài tuyệt đẹp, cặp eo thon thả không đủ một vòng tay, long đồn nảy nở đầy đặn, nhũ phong cao vút như hai ngọn núi không thể dấu được dưới làn lụa mỏng như muốn bật cả ra ngoài, làm người khác không thể dời mắt đi được.

Đại tiểu thư đang thi triển cả cứng lẫn mềm, nhưng Đại tiểu thư phong tình như vậy thì quả là cực kỳ hiếm thấy. Hắn trộm lau mồ hôi trán, ánh mắt dán vào người Tiêu Ngọc Nhược, vô luận như như thế nào cũng không thu mắt lại, cười dài một tiếng:

– Đương nhiên, đương nhiên, ta rất ít khi làm chuyện xấu mà.

Thấy ánh mắt hắn như muốn ăn thịt người, Tiêu Ngọc Nhược vừa thẹn vừa mừng, biết ngay tên bại hoại này thích mẫu cư xử thế này. Chẳng trách Tần Tiên Nhi chỉ cần giở một chút thủ đoạn kiểu này với hắn, lần nào Tiên Nhi cũng thắng. Nàng tuy giao hảo với Tần Tiên Nhi, nhưng các nàng đều là nữ tử kiệt xuất như vậy, sao lại cam chịu hạ phong, nên cũng khó tránh khỏi việc âm thầm tranh đấu.

– Ngươi làm sao thế? Sao lại bị thương?

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng dán vào người Tiêu Ngọc Nhược, Đại tiểu thư lúc này mới nhìn rõ trán hắn, lắp bắp kinh hãi hỏi.

Ngọc Sương cũng a lên một tiếng, vội vội vàng vàng chạy tới bên người hắn, đến cả Tiêu phu nhân cũng liếc hắn vài lần, pha chút quan thiết.

Ngọn đèn trong viện yếu ớt, Tiên Nhi vừa rồi đứng bên người hắn nói chuyện, vẫn chưa cẩn thận quan sát, lúc này nghe Đại tiểu thư nói thế, vội đi tới gần nhìn kỹ lại, tức khắc trong lòng đau đớn, cả giận:

– Tướng công, ai làm chàng bị thương? Thiếp giết nó.

Tiên Nhi nha đầu này, nói được là làm được, nếu nàng giết Từ Chỉ Tình thì coi như tiêu hết rồi còn gì. Làm sao Lâm Vãn Vinh có thể nói thật đây, hắn vội lấy tay che trán, ấp úng:

– Ồ, không có gì, trong khi đi đường, không ngờ ta đụng vào một hòn giả sơn thôi.

Mấy người Tiên Nhi nhìn thấy thế rất đau lòng, ba người sáu tay đồng thời xoa xoa trán cho hắn, cảm giác ngọt ngào mềm mại làm trong lòng Lâm Vãn Vinh xôn xao, chỉ hận vì sao lần này lại không phải đụng trúng vào mông đùi chứ.

Tiêu phu nhân là người ngoài cuộc nên nhìn rõ ràng nhất, thấy ánh mắt hắn loạn chuyển, ngôn từ mập mờ, cười lạnh nói:

– Ngươi đến nhà tiểu thư nào, lại còn bảo là đụng vào giả sơn? Không phải bị người ta đánh đuổi chạy ra khỏi nhà hay sao?

Một câu nhắc nhở ba vị tiểu thư ngay tức khắc, với bản tính của Lâm Tam, người có thể đánh hắn phải bỏ chạy như vậy còn chưa sinh ra trên thế giới này. Hắn không làm người ta giận chết đã là chuyện tốt lắm rồi. Vết thương này có tám phần do nguyên nhân từ nữ tử rồi.

– Thảo nào!

Thật ra Ngọc Sương vẫn vô cùng chân thật không hề bị ngoại giới ảnh hưởng, bàn tay nhỏ bé vẫn xoa bóp cho hắn, chỉ là lực đạo mạnh hơn trước rất nhiều.

Lâm Vãn Vinh trong lòng có quỷ, cười ha ha một tràng, làm bộ không nghe Tiêu phu nhân nói gì, cầm tay Ngọc Sương nói:

– Nhị tiểu thư, làm sao trùng hợp như vậy nhỉ, ngươi và phu nhân, Đại tiểu thư đều ở chỗ này làm gì thế?

Tiêu Ngọc Sương trước giờ vẫn là người trực tính nhất, nghiêm trang đáp:

– Nhà chúng ta gần đây làm việc không tốt, tỷ tỷ bị nhốt, mãi đến hôm qua mới được trở về. Mẫu thân hôm nay đi đến chùa miếu cầu giải nạn. Đại sư phụ nhắc nhở chúng ta phải treo mười tám đèn lồng ở phương vị Càn Khôn trong nhà, trấn trụ tà khí. Trong khi đợi ngươi trở về, chúng ta đang treo đèn lồng, mẫu thân là người sùng bái nhất, đang lúc chuyên chú bị ngươi làm giật mình.

– Vậy à?

Lâm Vãn Vinh nhìn vào chỗ Tiêu phu nhân đang đứng. Một cái giá gỗ lớn, treo rất nhiều vòng hoa vải, mười tám cây đèn lồng tuyệt đẹp đã được treo lên, đèn chưa đốt, đang nhè nhẹ lay động trong gió, trông rất đẹp.

Lâm Vãn Vinh đưa mắt nhìn Tần Tiên Nhi. Gần đây tình thế ở trong kinh rất khẩn trương, hắn đã nhắc nhở mọi người cố gắng tránh ra ngoài, sao hôm nay lại để phu nhân đi ra ngoài cầu xăm chứ, nếu trên đường xảy ra việc gì, mình biết phải làm thế nào đây.

– Tướng công,

Tiên Nhi hiểu ý hắn, không khỏi bất giác cúi đầu, tủi thân nói:

– Thiếp đã khuyên phu nhân rồi, bảo người vài ngày nữa hãy đi. Chỉ là người rất kiên định, nhất định phải giải nạn cho Tiêu gia, không thể chờ thêm được. Thiếp cũng không cản được, lúc đó lại không tìm được chàng, chỉ phải theo ý người thôi, nhưng thiếp vẫn luôn hộ vệ bên cạnh các nàng mà.

Tính tình Tiêu phu nhân so với Đại tiểu thư còn quật cường hơn, Lâm Vãn Vinh đã tự mình lĩnh giáo rồi. Việc này cũng không trách Tiên Nhi được, Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay nàng, cười nói:

– Nha đầu ngốc, ta trách nàng bao giờ. Nàng là lão bà của ta, có chuyện gì thì ta sẽ cùng gánh vác với nàng.

Tiên Nhi cười ngọt ngào, ôm chặt lấy cánh tay hắn. Đại tiểu thư thấy hai người thân thiết, không tự kìm hãm được Ừm một tiếng, rồi cũng cảm thấy khó chịu, mở miệng nói khẽ:

– Hiện vẫn chưa thắp đèn lồng, theo như quy củ, phải là nam tử trưởng thành của Tiêu gia đốt đèn mới được. Nhưng, Tiêu gia chúng ta không có nam…

– Ta biết, ta biết.

Lâm Vãn Vinh cướp lời, cười nói:

– Ta là một con rể nửa mùa đi thắp đèn là được.

Đại tiểu thư mặt ửng hồng, sẵng giọng:

– Ngươi tưởng hay lắm đấy! Mẫu thân là trưởng bối, ngươi tuy được xem như nam nhân nửa mùa của Tiêu gia chúng ta, nhưng không thể xem là đầy đủ. Đèn lồng do ngươi và mẫu thân đồng thời đốt mới được.

Dường như hơi có đạo lý, Lâm Vãn Vinh cười ha ha, Tiêu phu nhân nhìn hắn, khẽ gật đầu.

Nhị tiểu thư sớm phân phó Hoàn Nhi mang mồi lửa tới, mười tám cây đèn lồng này nối với nhau bằng một dây dẫn, việc đốt đèn thật là đơn giản. Tần Tiên Nhi và Tiêu gia tỷ muội hai người lùi về phía sau, Lâm Vãn Vinh cùng phu nhân cùng nhau cầm mồi lửa, đi lại gần. Sắc mặt phu nhân hơi hồng lên, gương mặt kiều diễm nóng bừng như ngọn lửa hồng, đến cả Lâm Vãn Vinh cũng có thể cảm giác được.

Hai người đốt vào dây dẫn, một lát sau, mười tám cái đèn lồng lần lượt cháy lên, những ngọn đèn lộ ra qua lớp giấy bao quanh, thật là ấm áp.

Tiêu phu nhân tắm mình trong sắc đèn, quần áo khiết bạch bó chặt lấy vóc người diễm lệ, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần pha chút ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, cái cổ trắng muốt lại nổi lên chút đỏ hồng rất xinh đẹp, bộ ngực đầy đặn dán vào y phục, ẩn ẩn lộ ra da thịt, trắng trong như ngà voi, tinh khiết không tì vết. Khí chất nàng vốn rất cao quý, đẹp như thần nữ, tự nhiên có một khí thế không để cho người ta khinh nhờn.

Ngọc Sương ngây thơ thuần khiết, phu nhân thành thục, Tiên Nhi kiều mỵ, Đại tiểu thư lãnh diễm, bốn nữ tử đứng dưới ánh đèn lồng màu đỏ, ai nấy đều phong tình. Lâm Vãn Vinh nhìn hoa cả mắt, chẳng biết bản thân đang ở nơi nào nữa.

Tiêu phu nhân khom lưng buông mồi lửa ra, vóc người tuyệt vời thành thục uốn thành một đường cong như sóng biển, Lâm Vãn Vinh đứng bên người nàng, nhìn thế lại càng hoa mắt. Phu nhân như cảm giác được, cổ lại hồng lên, vội vàng đứng thẳng người lên.

– Thật là đẹp.

Nhị tiểu thư giơ ngón tay chỉ về phía đèn lồng, cười khanh khách nói:

– Pháp sư ở Tướng quốc tự thật không gạt chúng ta.

– Ở đâu, nàng nói ở đâu?

Lâm Vãn Vinh giật mình, hiện giờ hắn rất mẫn cảm với từ “Tướng quốc tự”.

Ngọc Sương cười duyên:

– Ở Tướng quốc tự, còn có thể ở nơi nào nữa chứ? Người xấu, ngươi không biết à, pháp sư đó là thần nhân, không những có thể đoán ra tên ta và tên tỷ tỷ, còn có thể nói ra lai lịch của mẫu thân. Những đèn lồng của hắn cũng không đơn giản, rất nặng, mỗi cái nặng gấp hai, ba lần cái đèn thường. Chúng ta phải dùng hai xe ngựa mới chở về được. Pháp sư nói, cam đoan chúng ta thắp đèn lên sẽ cho ánh lửa hồng, còn đẹp hơn cả lá đỏ mùa thu nữa.

Nhị tiểu thư hoan hỷ nói liên tục, Lâm Vãn Vinh nghe thế vô cùng kinh hãi, hắn bất chấp mọi việc, hai tay giang ra, lập tức lao đến ôm chặt thân thể Tiêu phu nhân.

– Lâm Tam (người xấu), ngươi làm gì thế?!

Tiêu gia mẫu nữ đồng thời kinh hô, Tiêu phu nhân nổi giận giật ra, vung cước đá vào chân Lâm Vãn Vinh.

Đau như bị búa bổ, hai mắt đỏ ngầu, Lâm Vãn Vinh quát to:

– Tiên Nhi, cứu hai vị tiểu thư, chạy mau…

Lời còn chưa dứt…

– Ầm… Ầm…

Tiếng nổ như trời sập liên tiếp vang lên bên tai, đất rung núi chuyển, hỏa quang tràn ngập chiếu sáng cả bầu trời.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đây là một thế giới phức tạp, không chỉ có thể tu luyện, còn có Nho giáo, Đạo giáo, Phật giáo, có yêu quái, cũng có thuật sĩ,… Vốn là một vị hình cảnh vừa tốt nghiệp, ai…
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Tam hoàng tử Lý Chính là người tiếp thụ qua chủ nghĩa xã hội giáo dục, cảm thấy có làm hoàng đế hay không cũng không đáng kể. Nhưng hoàng phi chưa về nhà chồng của hắn tựa…
Dược Thần
Dược Thần
Hắn được người đời công nhận là cường giả mạnh nhất đại lục. Là Linh Dược Thần Sư duy nhất của đại lục Tư Đặc Ân. – Kiệt Sâm! Một thiên tài xuất sắc của đại lục Tư…
Huyền Thiên Tôn Đế
Huyền Thiên Tôn Đế
Tên khác: Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng Diệp Tiêu Dao uy chấn thiên hạ bất ngờ vẫn lạc tại Huyền Vực, sau đó trùng sinh sống lại trên người Diệp Huyền. Diệp Huyền từ một người thường…
Sát Thần Chí Tôn
Sát Thần Chí Tôn
Một chàng trai trẻ bất ngờ lạc vào một thế giới mới, nơi mà anh ta bị xa lánh và bắt nạt. Tuy nhiên, thay vì than phiền số phận, anh quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn…
Thần Đế Trọng Sinh
Thần Đế Trọng Sinh
“Nguyệt Quang Bảo Giám chính là tuyệt thế thần khí, nghe đâu có khả năng vượt qua thời không, lẽ nào… ta trở lại quá khứ rồi?”. Thiếu niên nhìn qua cảnh tượng phòng bệnh trước mắt mình,…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full