Dịch: workman
Biên tập: Ngan Ha
Hiệu đính: Melly
Ánh đao lóe lên, máu chảy ngút trời.
Những con ngựa lửa chạy loạn khắp nơi, như những bó đuốc điên khùng, những căn nhà gỗ, trướng bồng hai bên đường nhanh chóng bắt lửa, theo thế gió bốc cháy ngùn ngụt. Vô số người Đột Quyết bị giày xéo, cố gắng chạy thoát khỏi biển lửa xung quanh, tiếng gào thét thảm thiết thê lương vang lên không dứt. Cả ngàn người nháo nhác tán loạn, từ ngoài thành, kỵ binh Đại Hoa đang cuồn cuộn xông vào, như cơn mưa tên rắc kín bầu trời lửa khói, Khắc Tư Nhĩ trong chớp mắt từ thiên đường hóa thành địa ngục.
Giữa biển lửa ngút trời, kỵ binh Đại Hoa toàn thân tắm máu, loan đao giơ cao, như nước lũ điên cuồng dũng mãnh tràn vào hoàng cung Đột Quyết.
Trong ngoài cung điện, tức khắc lúc nhúc đầu người, người Đột Quyết, người Đại Hoa, đao thương đẫm máu, chiến mã ken nhau chen chúc xô đẩy. Khoảng cách hai bên cực gần, có thể ngửi được mùi mồ hôi của đối phương. Xung quanh toàn những cặp mắt đỏ ngầu, gương mặt điên loạn: “Người Đột Quyết như thế, người Đại Hoa còn hơn thế nữa!”
– Lão Cao, con mẹ nó, ngươi rốt cuộc cũng đến rồi!
Nhìn thấy khuôn mặt đen sạm của Cao Tù, Hồ Bất Quy kích động chảy cả nước mắt, vồ lấy tay hắn tay, kêu lớn.
– Xấu hổ! Bên ngoài chém giết thống khoái quá, suýt nữa quên béng mất trong này. Thứ tội! Thứ tội!
Cao Tù cười ha hả, nhìn lướt qua Tát Nhĩ Mộc và các vị vương công Đột Quyết đã bị bắt, dương dương đắc ý gật đầu. Quân sĩ xông lên, trói chặt cả bọn lại, Tiểu Khả Hãn thì lại càng “chiếu cố” đặc biệt hơn.
Ngọc Già tay cầm kim đao, đôi môi đỏ mọng rỉ máu, hận không được lập tức lao lên. Chỉ là những lưỡi đao băng giá của người Đại Hoa đang kê vào cổ Tát Nhĩ Mộc, động một chút đã có thể đứt đầu người rồi.
Lý Vũ Lăng nhìn kỵ binh Đột Quyết đông như lang như hổ, hưng phấn quẹt vết máu trên mặt:
– Người Hồ nhiều quá! Lâm đại ca, chỗ này đủ cho chúng ta giết! Mẹ nó, hôm nay lãi to rồi!
– Đúng vậy!
Lâm Vãn Vinh bật cười:
– Chúng ta lãi to rồi!
Hắn chầm chậm xoay người lại, nhìn tất cả quân tinh nhuệ Đại Hoa phía sau, đột nhiên vung tay hô lớn:
– Các huynh đệ, các ngươi biết đây là nơi nào không? Ta nói cho các ngươi biết, cả một vùng máu lửa này… chính là hoàng cung người Đột Quyết! Là hoàng cung của người Đột Quyết !!!
“Hô…! Hô…!” Câu nói của hắn giống như pháo nổ, cả đám người nhất thời bùng lên sôi sục. Một khắc này rửa sạch sỉ nhục mà người Đại Hoa đã đợi mấy trăm năm. Vô số binh lính nhiệt huyết rơi lệ, họ hoan hô điên cuồng. Vung lên những thanh đao đẫm máu, lao thẳng vào đám người Hồ đối diện.
Dưới sự kích thích tinh thần này, khí thế của Đại Hoa không gì cản nổi, cho dù chiếm được ưu thế nhân số tuyệt đối, đội hình người Đột Quyết vẫn bị họ bức bách dạt ra mấy trượng .
“Xoát!” Ngọc Già rút loan đao khỏi vỏ, bàn tay nhỏ bé lạnh lùng vung lên. Người Đột Quyết bốn phương tám hướng trong nháy mắt ùa trở lại.
“Keng! Keng! Keng!” Vô số đao thương chém vào nhau, song phương lại xông vào tử chiến, tướng sĩ Đại Hoa sắc mặt ai nấy đỏ gay, trong mắt lóe ra vẻ hung hãn lẫn hưng phấn, dù chết cũng không chịu lùi một bước.
Trong khi giằng co, dù chưa giết chóc thảm khốc, nhưng không khí này gần như gây ra áp lực đến mức không hít thở nổi, ngoại trừ những tiếng thở phì phò thì không ai nói được chuyện gì nữa. Ánh mắt Ngọc Già lóe sáng, kim đao vung lên. Những người Đột Quyết gầm thét, cả đội hình liều mạng lao vào chém giết, từng bước từng bước áp chế không gian chật hẹp của đối thủ.
– Không ai được lùi!
Ánh mắt Lâm Vãn Vinh dữ dội, phun mạnh một ngụm nước bọt, đại đao chỉ thẳng về phía trước.
– Giết!
Những tướng sĩ Đại Hoa đồng thời gào lên một tiếng, hai mắt đỏ ngầu. Trong nháy mắt toàn bộ sức mạnh bộc phát, vung đại đao sáng loáng quyết chiến đám người Đột Quyết, đánh chúng bật ngược trở ra.
Đây là cuộc đấu về ý chí giữa hai dân tộc! Trên mặt mỗi người Đại Hoa đều có cảm giác vừa hưng phấn vừa bi tráng khó có thể nói hết, từ Lâm Tam cho tới binh lính, không trừ một ai, họ đều tin rằng họ sẽ tuyệt không thể bại trong cuộc đối đầu này.
Kim Đao Đại Khả Hãn khẽ ngẩng đầu lên, quan sát “người câm”, ánh mắt dần dần lạnh đi, loan đao chĩa thẳng ra, bàn tay trắng muốt, thấp thoáng có vài sợi gân xanh. “Người câm” nhìn thẳng vào nàng, sắc mặt âm trầm như trời đêm.
Giữa khoảng lặng lẽ đáng sợ này, trong lòng mọi người đều căng như dây đàn, không ai biết, sợi dây đàn này khi nào thì đứt, mà khi đứt thì sẽ có chuyện gì xảy ra?
– Tỷ tỷ, không cần lo cho đệ, giết họ đi!
Tiểu Khả Hãn Đột Quyết thân đã bị đám người Đại Hoa nắm trong tay, đột nhiên cắn răng gào lên, tiếng thét vừa run rẩy vừa non nớt của trẻ nhỏ vang vọng hoàng cung.
Lão Cao tát một cái thật mạnh vào mặt Tiểu Khả Hãn, cả giận quát:
– Còn nói nữa ta cắt lưỡi ngươi!
“Tát vào mặt Đột Quyết Khả Hãn, là chuyện không ai dám bao giờ nghĩ tới, sao ta lại có thể làm nhỉ?” Lão Cao xòe xòe bàn tay, mãi một lúc lâu sau đột nhiên cười lên ha hả. Hồ Bất Quy đương nhiên hiểu ý của hắn, cười hắc hắc:
– Cho tiểu tử nhà ngươi đắc ý trước đó!
– Tát Nhĩ Mộc…!
Ngọc Già bi thảm hét lên, hai mắt trợn lên, răng nghiến chặt, cán kim đao trong tay cơ hồ bị bóp nát.
Lâm Vãn Vinh khẽ lắc đầu, than:
– Cao đại ca, đừng quá thô bạo, Đại Hoa chúng ta lễ nghi chi bang, lấy đức thu phục người, sao động thủ như vậy được?
– Đúng, đúng, lần sau nhất định sửa!
Lão Cao cười hì hì gật đầu.
– Ngươi đừng làm bộ chuột khóc mèo, giả từ bi!
Tát Nhĩ Mộc kêu lên phẫn nộ, tuy là giọng điệu hơi cứng, nhưng nói tiếng Đại Hoa cũng rất chuẩn. Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nhìn hắn, rồi nhìn Ngọc Già. Vẻ mặt Đại Khả Hãn băng giá, trong mắt bắn ra ngàn tia căm hận.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu giễu cợt:
– Tát Nhĩ Mộc! Mèo khóc chuột mới là giả từ bi, chuột khóc mèo là từ bi thật. Khi tỷ tỷ ngươi dạy tiếng Đại Hoa, khẳng định ngươi không chịu chuyên tâm học tập rồi.
Tiểu Khả Hãn mở to hai mắt nhìn hắn:
– Ta mặc kệ ngươi là chuột hay là mèo, tóm lại, ngươi khi dễ tỷ tỷ của ta, Tát Nhĩ Mộc ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!
– Ta không có khi dễ…
Hắn muốn biện bác, nhưng liếc mắt nhìn Ngọc Già, giọng nói bỗng nhỏ đi nhiều. Nói những lời này ở đây tựa hồ không phải lúc lắm!
Đại Khả Hãn thở dài thườn thượt, mặt ánh lên kim quang nhàn nhạt, nàng lắc lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt hắn:
– Người Đại Hoa, nói điều kiện đi! Chỉ cần ngươi thả Tát Nhĩ Mộc và tộc nhân của ta, Ngọc Già dùng danh dự của Đột Quyết Hãn Quốc Kim Đao Đại Khả Hãn cam đoan với ngươi, ta sẽ không truy cứu chuyện tập kích vương đình. Ngươi và dũng sĩ của ngươi có thể bình yên vô sự rời thảo nguyên, vinh quy về cố quốc của các ngươi!
“Vinh quy!” Hai chữ này quả thật cũng xứng đáng! Họ là một đội cô quân, trong vòng mấy tháng hành quân, xâm nhập ngàn dặm, vượt qua Hạ Lan sơn thiên hiểm, hỏa thiêu Ba Ngạn Hạo Đặc, kỳ tập Đạt Lan Trát, xuyên qua Biển Chết và khe băng Thiên Sơn, công hãm vương đình người Hồ. Lúc này hỏa thiêu Khắc Tư Nhĩ, chiến đấu vô cùng can đảm, không gì ngăn cản nổi. Cho dù không bắt Tát Nhĩ Mộc, chỉ cần có thể còn sống trở về, họ cũng đã không thẹn là anh hùng rồi.
Lâm Vãn Vinh khẽ lắc đầu, lạnh nhạt hỏi:
– Đại Khả Hãn đưa ra điều kiện như vậy, ngươi có biết là nó đã vũ nhục trí tuệ của ngươi không?
Vẻ mặt Ngọc Già băng giá:
– Trên tay các ngươi dính đầy máu của tộc nhân ta, ngươi thả Tát Nhĩ Mộc ra, ta không truy cứu, chẳng lẽ việc này còn chưa đủ rộng lượng sao?
“Người câm” nhìn nàng, đột nhiên ngẩng đầu ngửa mặt lên trời cười lớn, nụ cười khinh miệt như một cây kim đâm vào lòng Nguyệt Nha Nhi.
– Ngươi cười cái gì?
Kim Đao Đại Khả Hãn hét lên, hận không cắn cổ cho hắn chết được. Tiếng thét lanh lảnh, đến cả đám bụi trên xà đại điện cũng rơi xuống.
Lâm Vãn Vinh nhướng mày, cả giận nói:
– Ta cười ngươi thông minh lại giả hồ đồ. Nói về việc tay dính máu, Đại Khả Hãn, ngươi đi hỏi phụ Hãn của ngươi ấy, hỏi tộc nhân của ngươi, họ đã làm gì những đồng bào của ta? Ta cho dù có giết người Đột Quyết gấp mười, cũng không thể so được với họ đâu?
– Không cho phép ngươi chất vấn phụ hãn ta!
Nguyệt Nha Nhi cắn răng, trừng mắt, nhìn chằm chằm vào hắn, phẫn nộ hét lên.
Lâm Vãn Vinh mặt tối sầm, lớn tiếng quát lại:
– Hắn là phụ hãn của ngươi, không phải là phụ hãn của ta! Ta chất vấn một người hai tay dính máu, có gì mà không được chứ?
Cãi nhau kịch liệt như thế, tự nhiên có cảm giác quen thuộc. Khi Nguyệt Nha Nhi còn là một tù binh xinh đẹp, việc này cũng đã xảy ra vô số lần. Chỉ là thời gian trôi qua, vật vẫn như cũ, người đã khác rồi! Lúc này, nàng còn có thể nhớ được những chuyện cũ xa xôi nữa không?! “Người câm” trầm mặt xuống, trong lòng cười khổ.
Lão Hồ và Cao Tù bốn mắt nhìn nhau, thần tình hoảng sợ: “Hai người này rõ ràng đã trở mặt nhau, nhưng sao vẫn chẳng khác gì lúc trước? Những ánh mắt, thậm chí đến cả thái độ cũng chẳng hề thay đổi!”
– Ngươi dám vũ nhục phụ hãn ta hả?!
Tát Nhĩ Mộc bên kia cũng nhảy dựng lên, lao tới muốn liều mạng với hắn. Lão Cao cười hắc hắc ngăn nó lại, Tiểu Khả Hãn còn nhỏ nhưng liều lĩnh, há mồm táp vào tay lão Cao. Hồ Bất Quy lanh tay lẹ mắt, chộp mạnh trúng cổ Tát Nhĩ Mộc, nhấc cả thân thể nhỏ bé của nó lên không trung.
– Dừng tay!
Thấy Tát Nhĩ Mộc bị hành hạ, Ngọc Già hét lên, kim đao vung lên, hai mắt rơm rớm lệ.
Hồ Bất Quy cười hắc hắc, có vẻ hơi ngượng ngùng khi hiếp đáp một đứa nhỏ, bối rối gãi đầu, buông Tiểu Khả Hãn ra.
Kim Đao Đại Hãn thở gấp vài nhịp, trên mặt hiện lên vẻ đau thương, nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, đột nhiên từ từ bước tới, bước chân rất nhẹ, giống như một chiếc lông hồng lơ lửng trên không trung, có cảm giác như siêu thực.
Đến cách hắn hai trượng, Ngọc Già dừng lại, khuôn mặt vô cảm nhìn hắn:
– Dùng ta đổi đệ đệ ta! Các ngươi thả nó ra, đưa ta đi!
– Tỷ tỷ …!
Tiểu Khả Hãn kinh hô, khóc òa lên.
Đôi mắt mỹ lệ của Ngọc Già trừng lên, cả giận mắng:
– Tát Nhĩ Mộc! Đệ là nhi tử của Bì Già Khả Hãn, là con hùng ưng bay lượn trên thảo nguyên, chỉ có thể đổ máu, không thể rơi lệ! Ta chưa dạy đệ sao?
Hồ Bất Quy khẽ lắc đầu: “Nữ tử Ngọc Già này, không nói trí tuệ thông minh mà cũng rất có tình nghĩa nữa. Chỉ tiếc, tại sao nàng lại là một người Hồ chứ? Bây giờ xem ra tình thế đảo ngược, như chúng ta mới là đám người ác ôn thập ác bất xá vậy!”
Lão Cao thở dài, nhỏ giọng xuống trộm nói:
– Lâm huynh đệ, ngươi đa mưu túc trí, nên nghĩ ra biện pháp khiến Nguyệt Nha Nhi làm ấm giường cho cho ngươi đi! Nàng không phải là người xấu, chúng ta cũng không phải là người xấu. Nữ nhi như vậy, bỏ qua thì thật sự quá đáng tiếc!
Lâm Vãn Vinh không nói gì. Hai quân đối mặt, máu tươi vương khắp, thâm cừu đại hận sâu như bể, thân phận Ngọc Già vừa là đấng chí tôn tung hoành thảo nguyên, cho dù ta muốn nàng làm ấm giường ta, chưa nói chuyện mạo hiểm tính mạng, mà người Đột Quyết cũng có thể chấp nhận không chứ?
– Làm sao, không dám trả lời hả? Người Đại Hoa các ngươi, đều là một đám tiểu nhân nhút nhát như vậy sao?
Đại Khả Hãn nhìn thẳng vào hắn, khóe miệng hiện lên nụ cười khinh miệt.
“Vận mệnh giống như đang đùa giỡn ta, bắt đầu từ nơi này, vòng vo một vòng, cuối cùng lại về tới nơi đó. Nếu Ngọc Già một lần nữa trở thành tù binh của mình, vậy đúng là vận mệnh xoay tròn, cuối cùng lại về như cũ?”
– Không phải không dám trả lời, mà là sợ câu trả lời sẽ làm cho ngươi thất vọng.
Hắn lắc đầu cười cười, khẽ thở dài:
– Đại Khả Hãn, thế sự thay đổi liên tục, ngươi bây giờ không phải là người mà ta muốn!
– Ngươi …!
Ngọc Già đỏ mặt phẫn nộ. Mắt lóe sáng dữ dội, nắm chặt kim đao trong tay, tùy thời có thể rút ra khỏi vỏ.
“Người câm” như không thấy ánh mắt của nàng, lạnh lùng nói:
– Ta nói không đúng sao? Ngươi bây giờ là Kim Đao Khả Hãn, hào quang vạn trượng. Nhưng chủ nhân tương lai của thảo nguyên không phải là ngươi. Tại sao ta phải vì hiện tại mà bỏ qua tương lai? Chỉ vì ngươi trông xinh đẹp ư? Thứ cho ta nói thẳng, nha hoàn trong nhà ta, mỗi người đều mỹ mạo hơn ngươi gấp trăm lần, còn có thể cho ta tùy tiện sờ mó nữa. Ngươi có thể làm được không?
– Hạ lưu!
Đại Khả Hãn cắn răng, bộ ngực run lên, ánh mắt chớp sáng như tia sét, căm hận nhìn hắn:
– Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Đưa điều kiện của ngươi ra đi!
“Người câm” hít sâu một hơi, lắc đầu:
– Điều kiện hả? Đương nhiên có thể nói, chỉ có điều Đại Khả Hãn chọn hôm nay thì không tốt lắm.
Nghe nói hắn tựa hồ nguyện ý đàm phán điều kiện, trong mắt Ngọc Già hiện lên thần sắc kỳ vọng, ngữ khí hòa hoãn một chút:
– Hôm nay không tốt hả? Vậy ngày mai thì sao?
– Ngày mai cũng không phải là ngày tốt!
– Vậy ngươi muốn chọn khi nào?
Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
– Chờ chúng ta trở lại Hạ Lan sơn. Đến ngày đó hai nước chúng ta có thể ở giữa Ngũ Nguyên và Ba Ngạn Hạo Đặc, xây một con đường thẳng, xuyên qua biên giới hai nước, trên đó sắp xếp hơn mười cái bàn, mọi người uống trà, ăn trái cây, ngồi xuống từ từ nói chuyện. Không giấu ngươi, Đại Khả Hãn, ta rất mong giờ phút ấy đấy!
Kim Đao Đại Khả Hãn ý thức được hắn muốn gì, nhất thời đột nhiên giận dữ, mặt đỏ bừng lên:
– “Người câm”! Ngươi dám giễu cợt ta?
– Không phải giễu cợt, mà là sự thật, ngươi cũng nên đối mặt!
“Người câm” lạnh lùng xoay người về phía Tát Nhĩ Mộc mỉm cười:
– Tiểu Khả Hãn, hoan nghênh tới Đại Hoa chúng ta làm khách! Ngươi yên tâm, chỉ cần báo danh Lâm Tam, tuyệt đối không ai dám khi dễ ngươi, ta dùng danh dự của ta đảm bảo!
– Ngươi dám?
Khóe mắt Ngọc Già như rách ra, “xoạt” một tiếng chém đứt đôi chiếc án bên cạnh, hai mắt như bốc lửa nghiến răng nhìn thẳng vào hắn, đôi môi đỏ mọng tóe máu, gằn từng chữ:
– Lâm Tam ! Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi hả?
– Giết thử rồi biết!
Lâm Tam phất tay áo, vỗ vỗ vai Hồ Bất Quy bên cạnh:
– Hồ đại ca, bảo các huynh đệ chuẩn bị đi, chúng ta phải về nhà rồi!
“Về nhà?” Hai chữ này vừa xa xôi vừa mơ hồ, Hồ Bất Quy nghe thế giật mình hồi lâu, trong tích tắc nhiệt lệ tràn đầy, run rẩy lẩm bẩm:
– Tướng quân, ngài nói, chúng ta về nhà hả?
– Đúng vậy, về nhà! Hôm nay, thật sự là ngày tốt!
Nhìn ánh bình minh rực đỏ nơi chân trời xa xa, mũi hắn cay xè, ngẩng đầu bước ra ngoài. Ngọc Già nhìn theo hình bóng của hắn, ánh mắt không ngừng biến ảo.
– Tỷ tỷ…! Tỷ tỷ a…!
Tát Nhĩ Mộc bị Hồ Bất Quy kéo theo sau lưng Lâm Vãn Vinh, cất tiếng gọi, giọng trẻ thơ vang vọng cực kỳ ai oán. Hai mươi người Đột Quyết bị bắt, bị trói chặt tay chân, nhét giẻ đầy miệng, mặc cho giãy giụa vẫn bị lôi xềnh xệch ra ngoài.
Hai hàng nước mắt lăn dài xuống, Ngọc Già cắn răng, phất kim đao, quát lớn:
– Các dũng sĩ nghe lệnh! Không cho phép một người Đại Hoa nào chạy thoát!
Rầm rập rầm rập,lớp lớp người Đột Quyết ùa lên, vô số những mũi tên đen ngòm nhất tề nhắm vào kẻ thù.
– Kim cung mặc tiễn đâu?
Thanh âm của Kim Đao Đại Khả Hãn cuồng nộ.
Hai thiếu nữ Đột Quyết mỹ lệ khom người dâng lên một cây cung cong bằng vàng, Ngọc Già nắm chặt trong tay, nhè nhẹ kéo dây cung, cả đại điện nhất thời vang lên tiếng “oang oang”, tiếng vang không dứt bên tai. Hai thiếu nữ khác, cung kính dâng tên lên cho nàng, hơn mười mũi tên nặng nề. Những mũi tên này do thép đen chế thành, cả mũi tên đều đen như mực, quý giá vô cùng, so với kim thạch còn cứng hơn nhiều.
Ánh mắt Ngọc Già băng giá, gác mũi tên lên cung, tay kéo mạnh, mũi tên đen khẽ chớp lên.
Lâm Vãn Vinh như cảm giác được cái gì đó, thân hình hơi khựng lại, nhưng không hề quay đầu:
– Đại Khả Hãn! Mặc dù không tán thành quan điểm của ngươi, nhưng trong lòng ta, ngươi là đối thủ đáng tôn kính nhất! Mặc dù ngươi không đẹp bằng nha hoàn trong nhà ta, nhưng kỹ thuật xạ tiễn của ngươi rất tốt, hôm nay nếu ta chết trên tay ngươi, vậy cũng không oan uổng!
Hai mắt mỹ lệ của Nguyệt Nha Nhi tự nhiên ngập nước mắt, cây cung trên tay khẽ rung động:
– “Người câm”! Những gì ngươi nói là thật hay giả, ta không rõ ràng lắm, Ngọc Già xin hỏi một câu, bản thân ngươi, có thể hiểu được hết đâu là thật đâu là giả không?
“Người câm” quay lưng về phía nàng khẽ phất tay, cười to rồi nói:
– Muốn phân biệt thật giả tinh tường ư, cái đó không phải là nhân sinh nữa rồi, mà cũng chỉ có trong tuồng kịch thôi… Cao đại ca, chúng ta đi!
– Đi!
Cao Tù gầm lên một tiếng, đại đao trong tay ra sức bổ ra.
Choang! Những người Hồ phía trước đang chĩa đao tên nhất tề lui vài bước. Tất cả tướng sĩ đều đi theo phía sau họ. Từ từ chuyển động hướng về phía cửa cung.
Người Hồ cũng từng bước từng bước theo chân họ, ép cứng đám người Đại Hoa vào giữa, nhưng cũng không dám chủ quan vọng động. Tiểu Khả Hãn và rất nhiều vương công đang trong tay bọn họ, Đại Khả Hãn lại chưa phát lệnh, ai dám tự tiện động thủ?
Lão Cao hung tợn bước tới, một đao một đao bổ xuống, khí thế như lôi đình vạn quân, người Hồ không dám chống đỡ, chỉ có nước từng bước lui về phía sau.
Mắt đã nhìn thấy cửa cung, vừa đạp lên bậc cửa, bỗng nghe một tiếng “vụt” rít lên bên tai, tung lên vài sợi tóc, kình phong vù vù, như một lưỡi đao vừa quét tai qua vậy.
“Xoẹt” một tiếng, tên và đá chạm nhau, tia lửa lóe lên rồi biến mất. Mũi tên đen đó chỉ cách gương mặt hắn gang tấc, cắm phập vào bức tường đá hoàng cung, dư âm vẫn vẳng mãi bên tai.
Hồ Bất Quy giật mình há miệng: “Cường cung lợi nỏ như vậy, hơn nữa lại còn có tiễn thuật thần kỳ của Ngọc Già, thiên hạ ai đương đầu được chứ!”
– Bắn trật lất rồi!
Lâm Vãn Vinh bất lực lắc đầu, mỉm cười xoa xoa gương mặt bỏng rát, đạp lên bậc thang bước ra khỏi cửa cung.
Vừa ra khỏi cung, đã có cảm giác như lửa nóng táp vào mặt. Hỏa quang tứ phía vẫn chưa tắt, tiếng lửa cháy lách tách vang lên không dứt. Liếc nhìn hai bên đường, đêm qua còn có vô số những lễ hội hân hoan, bây giờ lại trở thành một bãi đất trống, khắp nơi đều là gạch đá, một nửa Khắc Tư Nhĩ bị lửa bao trùm.
Vô số kỵ binh Đột Quyết, vây quanh hai bên đường, vây chặt họ lại, mặt đằng đằng sát khí, nhưng không có một mũi tên nào bắn ra, hiển nhiên chưa có lệnh của Ngọc Già.
Người Đại Hoa hướng về cửa thành rầm rầm tiến bước, người Đột Quyết trật tự lui về phía sau, tựa hồ đặc ý chừa ra cho họ một con đường.
– Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ Ngọc Già cứ như vậy buông tha chúng ta sao?
Hứa Chấn hai tay cầm đao, hết nhìn trước lại quay sau, thận trọng nói.
Người Đột Quyết vẫn chưa ra lệnh, một đao chưa phát, cả Khắc Tư Nhĩ đều yên tĩnh không có một tiếng động, giữa khoảng yên tĩnh này, loáng thoáng ngửi thấy mùi máu tanh nồng. Một áp lực vô hình như tảng đá ngàn cân ép vào lòng mỗi người. Không chỉ Hứa Chấn và Lý Vũ Lăng, đến cả Hồ Bất Quy và Cao Tù hai người dày dạn trận mạc lại là giang hồ lão luyện mà vẫn đổ mồ hôi đầy trán.
– Nhìn kìa, đó là kiệu của Nguyệt Nha Nhi!
Lý Vũ Lăng chỉ tay kêu lên.
Giữa vô số lính Đột Quyết bảo vệ, một cỗ kiệu vàng nhấp nhô, không nhanh không chậm đi theo phía sau họ, tấm màn khẽ lay, nhưng vẫn yên tĩnh không một tiếng động. Không thấy bóng dáng của Ngọc Già, nhưng lại như cảm nhận rõ ràng được hơi thở bình tĩnh của nàng. Đột Quyết Đại Khả Hãn trầm mặc đáng sợ, không ai biết nàng muốn làm gì.
Cửa thành bị phá nát đã gần ngay trước mắt, thi thể người Hồ nằm ngang nằm ngửa, tướng sĩ Đại Hoa cũng sớm nín thở, lửa cháy, máu chảy, tay đứt chân gãy, dấu vết đại chiến đêm qua hiện ra ngay trước mắt.
Lâm Vãn Vinh một mình đi đầu, nhìn từng gương mặt trẻ măng dưới ánh lửa bập bùng, rất nhiều tướng sĩ Đại Hoa, đến chết vẫn hai mắt trợn tròn không nhắm lại.
Nơi này không phải Đại Hoa! Vô số trung hồn, sẽ đời đời an nghỉ ở dị quốc, mãi mãi không có cơ hội được về quê hương. Hắn trầm mặc, lệ rơi ướt đẫm.
– Tiểu tặc, ta xin lỗi…!
Một bàn tay nhỏ bé ấm áp giữ chặt hắn, như cùng nhịp đập với hắn, chia sẻ cảm giác đau khổ với hắn. Ninh tiên tử lặng lẽ đứng bên người hắn, nhè nhẹ vỗ tay hắn, ánh mắt nồng đượm tình yêu thương, như là đang chăm sóc một đứa bé yếu ớt. Tấm lụa mỏng bao lấy gương mặt, không thấy rõ được dung nhan tuyệt thế kia, nhưng lại không hề tổn hao gì đến vẻ đẹp của nàng.
Tiểu tặc bỗng cả kinh, vội vội vàng vàng ngẩng đầu lên, đã thấy tiên tử mặt rất mỏi mệt, trên trán thấp thoáng vài giọt mồ hôi, trong ánh bình minh le lói, lấp lánh trong suốt:
– Tỷ tỷ! Làm sao vậy, tại sao lại xin lỗi?
“Ninh tiên tử cả đời khổ tu, võ công trác tuyệt, sao bị lại bị ốm được chứ? Từ những giọt mồ hôi như hạt đậu kia, rõ ràng có gì đó rất khác thường.” Lâm Vãn Vinh kinh hãi, vươn tay vén khăn che mặt của nàng ra, hắn thấy gương mặt óng ánh như ngọc của Ninh Vũ Tích bây giờ ảm đạm tái nhợt, đây tuyệt không phải là chuyện đùa. Tiểu tặc lo lắng ôm chặt lấy nàng:
– Thần tiên tỷ tỷ, nàng làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái? Nàng chớ có doạ ta!
Ninh Vũ Tích vỗ về mái tóc rối bù của hắn, lắc đầu thở dài nói:
– Ta biết trong lòng ngươi không dễ chịu. Trận chiến đêm qua, ta dốc hết toàn lực mà vẫn không thể cứu được rất nhiều sinh mạng ở đây! Thân là người tập võ, tuy có thể một kiếm giết một tên địch, nhưng trong chiến sự thì một cá nhân cũng chỉ có khả năng giới hạn mà thôi, ngươi chớ trách ta!
“Ninh tiên tử mặc dù võ công cao cường, nhưng cho dù lợi hại tới đâu cũng không thể đối địch thiên quân vạn mã được.” Nhìn thấy tiên tử tự trách, Lâm Vãn Vinh đau lòng, vội vàng nắm tay nàng:
– Tỷ tỷ, sao có thể trách nàng được chứ? Đã là binh lính thì khó tránh khỏi việc chết trận, chiến tranh vốn là như thế mà. Mau nói cho ta biết, nàng không thoải mái ở đâu?
– Ngươi đừng lo!
Ninh Vũ Tích khẽ nói:
– Mấy hôm trước thi thuật lên người Ngọc Già, đêm qua lại phá cửa thành, đã hao phí chút khí lực, ta chỉ hơi mệt. Nghỉ ngơi một ngày sẽ ổn thôi.
Tuy nàng nói không việc gì, nhưng Lâm Vãn Vinh trong nháy mắt đã hiểu ngay: “Tiêu trừ ký ức của Ngọc Già, dùng sức phá cửa thành, có việc nào không phải là kinh thế hãi tục? 'Hao phí chút khí lực' theo như lời nàng, đâu phải nhỏ, lại diễn ra rất gần nhau, hơn nữa cả đêm đại chiến, mặc dù tiên tử có võ công cao cường tới đâu, cũng không trụ nổi.”
– Tỷ tỷ, bây giờ nàng đừng động đậy!
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, nghiêm mặt nói. Rồi giơ tay ôm lấy nàng, bồng lên lưng ngựa.
Tiên tử mặt đỏ tới mang tai, thấp giọng kêu lên sợ hãi:
– Ngươi làm cái gì vậy? Mau buông ta ra, người ta thấy kìa!
– Ta mà thèm sợ ai nhìn chứ?
Hắn cắn răng hừ một tiếng xoay người lên ngựa. Hôn lên mặt nàng một cái, kéo tay nàng, phóng ngựa chạy:
– Từ bây giờ trở đi, nàng cứ nhắm mắt lại, ta không gọi thì không được tỉnh!
“Tên ương ngạnh này!” Tiên tử rất muốn cười, thấy vô số ánh mắt bốn phía nhìn vào mình, trong lòng nàng cũng hơi ngượng, vội vàng phủ khăn che mặt xuống, sẵng giọng:
– Tiểu tặc, ngươi muốn hủy đạo hạnh của ta hả?
– Tỷ tỷ nàng cũng hủy đạo hạnh của ta đi, ta không ngại đâu!
Tiểu tặc cười hì hì.
– Ngươi mà có đạo hạnh gì chứ?
Tiên tử liếc mắt nhìn hắn mắng, rồi không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên than khẽ:
– Đạo tâm của ta không vững, phá rất nhiều thanh quy giới luật, còn giở thủ đoạn với Ngọc Già, hẳn sẽ phải chịu trừng phạt.
Lâm Vãn Vinh lòng căng như dây đàn, mí mắt hơi máy máy, hắn vội vàng ôm chặt tiên tử, cả giận nói:
– Nói bậy ! Tất cả những việc đó đều là ta làm, ông trời muốn trừng phạt thì sẽ phạt ta, không liên quan tới nàng.
– Phạt ngươi? Chẳng lẽ không phải là phạt ta?!
Tiên tử buồn bã nói.
Chiếc kiệu màu vàng đu đưa, tấm lụa phất động, Kim Đao Khả Hãn nhìn vào gương mặt tiên tử, mắt nhòa lệ, mũi tên khẽ lay động.
Mắt thấy sắp ra khỏi cửa thành, người Hồ vẫn chỉ giữ vững, không ngăn trở chút nào, Lâm Vãn Vinh cảm giác kỳ quái, Ninh Vũ Tích cũng ngẩng đầu lên:
– Tiểu tặc, có một việc ta quên chưa nói cho ngươi, con đường phía trước, chỉ sợ không đi được đâu!
– Tại sao? Tiểu tặc cả kinh hỏi.
Ninh tiên tử khe khẽ thốt lên:
– Ngươi ra tới đó sẽ biết.
Hắn vội vàng giục ngựa ra khỏi cửa thành, ánh mắt lướt qua, nhất thời hít mạnh một hơi.
Người Hồ, khắp nơi toàn là người Hồ!
Kỵ binh tinh nhuệ Đột Quyết, kỵ binh phòng vệ thành, còn có vô số tráng đinh Đột Quyết hung hãn, chừng ba vạn người. Hơn nữa còn có đội quân tinh nhuệ đi theo bên người Ngọc Già, Khắc Tư Nhĩ có chừng bốn năm vạn người Hồ lúc này đang vây kín họ. Cả một biển đầu ngựa, như những bầy kiến dày đặc tụ tập tại đây, chen chúc lúc nhúc. Loan đao trong tay người Hồ tỏa sáng lập lòe, hàng ngàn vạn mũi tên đen ngòm nhất tề chĩa vào người họ.
Lâm Vãn Vinh đột nhiên hiểu được, vào thời khắc sinh tử tồn vong mấu chốt này, tiên tử hiện thân đứng bên người mình, đó là muốn cùng sống chết với mình.Hắn cảm động nói không nên lời, cũng mặc kệ có rất nhiều người nhìn mình, ghé đầu qua, cách lớp lụa che mặt, hôn nhẹ lên mặt tiên tử.
– Ngươi làm cái gì thế?!
Ninh Vũ Tích kêu khẽ một tiếng, mặt đỏ lên.
“Chẳng trách Ngọc Già không nóng nảy, nàng chính là muốn cho chúng ta ra ngoài thành, nơi này tốt hơn nhiều so với hoàng cung chật hẹp. Người Đột Quyết có thể phát huy ưu thế kỵ binh vô cùng nhuần nhuyễn của mình. Năm vạn người đồng thời xung phong, khí thế kinh thiên động địa, đủ để ép kỵ binh Đại Hoa suy nhược thành một cái bánh dẹt.”
Hắn nhảy xuống ngựa, cười hì hì:
– Nhiều người quá? Làm sao giết hết chứ! Quy mô lớn như thế, nếu hôm nay ta chết, không chỉ Đại Hoa sẽ nhớ ta, đến cả lịch sử Đột Quyết cũng phải viết vài dòng về ta nữa đó.
Hồ Bất Quy kêu lên:
– Ta thật ra không hiểu, chẳng lẽ Ngọc Già muốn đổ hết vốn liếng? Đến cả mạng của Tiểu Khả Hãn mà nàng cũng đành bỏ sao?
– Ta không biết!
Lâm Vãn Vinh nhún vai:
– Nha đầu này, so với ta tưởng tượng thì mãnh liệt hơn gấp trăm lần. Thủ đoạn của nàng, mỗi một lần đều có thể làm cho chúng ta kinh khiếp. Có lẽ, đây là trận cuối cùng của chúng ta đó.
“Trận cuối cùng?” Đám người Cao Tù nhìn vào ánh bình minh đang lên, hào quang tỏa vạn trượng, nhưng lại ẩn giấu một cái gì đó rất tăm tối.