Đọc truyện Full

Chương 101: 101: Hồng Nhan Loạn 7

Trước không đề cập tới việc Phan phu nhân bỏ hết thảy mọi thứ ở Văn gia, lên kế hoạch đi Giang Lê du ngoạn cùng Lưu Tam công tử, chỉ nhìn lý do thoái thác của gã sai vặt Lưu gia, thì chuyện giữa Phan phu nhân cùng Lưu Tam công tử khẳng định có không ít người Lưu gia biết.
Triệu Thụy hỏi gã sai vặt Lưu gia: “Quan hệ giữa Tam công tử của quý phủ và Phan phu nhân, có nhiều người biết không?”
Gã sai vặt Lưu gia bị hắn hỏi đến mặt đỏ tai hồng, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: “Mấy gã sai vặt bên cạnh thiếu gia đều biết, lão gia phu nhân cùng hai vị thiếu gia không biết.”
Người hầu hạ bên cạnh, vậy cũng giống Xảo Tư ở Văn gia, đối với chuyện của Phan phu nhân kỳ thật nàng cũng biết rất rõ.
Chỉ là tâm tư Xảo Tư kín kẽ, những việc này nếu không phải bọn họ dò hỏi, thì một chữ Xảo Tư cũng chưa từng nhiều lời.
Triệu Thụy thấy gã sai vặt cũng không còn manh mối gì thêm, liền để giáo úy đưa hắn đi ra ngoài, tiếp tục dò hỏi trong viện.
Chỉ còn lại mấy người trong phòng ngủ như cũ, cân nhắc vụ án.
Vừa rồi Tạ Cát Tường vẫn luôn không nhiều lời, giờ phút này mới nói: “Nếu Lưu tam thiếu gia thật sự chuẩn bị cùng Phan phu nhân đi Giang Lê du ngoạn, tính tình hắn phong lưu thành thói, thái độ Lưu gia như tập mãi đã thành quen, cũng không có gì kinh ngạc, nhưng Phan phu nhân lại không phải như vậy, nàng mất tích một ngày đã làm cho Quân Khí tư long trời lở đất.”
“Nàng là quan phu nhân đứng đắn, quản chuyện cho cả gia đình, trong phủ có một đôi con trai con gái của Văn đại nhân, nếu nàng tùy ý rời khỏi nhà, khẳng định sẽ dấy lên một hồi phong ba cực lớn, nếu Lưu tam thiếu gia thật sự muốn cùng Phan phu nhân đi du ngoạn, như vậy Phan phu nhân nhất định sẽ tìm một cái cớ thỏa đáng, sẽ không vô cớ mất tích.”
Nhưng mà bày ra trước mắt bọn họ chính là, Phan phu nhân xác thật mất tích, vẫn là Văn Chính Thành tự mình báo quan, muốn tìm phu nhân về.
“Theo tính cách của Phan phu nhân chúng ta đã thăm dò được, nàng hoàn toàn không có khả năng đi mà không nói, làm việc khẳng định rất là chu đáo chặt chẽ, kể từ đó, việc này khẳng định có kỳ quặc.”
Tạ Cát Tường dùng từ rất cân nhắc: “Việc này có ba khả năng.”
Nàng vừa nói như thế, ánh mắt mọi người lập tức không hẹn mà cùng dừng trên người nàng.
Nhưng Tạ Cát Tường lại không hề khiếp đảm, nàng thực quyết đoán nói: “Khả năng thứ nhất, đó là Lưu Tam công tử không có người đi cùng hoặc là người đi cùng là một người khác, nhưng hắn không báo cho gã sai vặt bên cạnh, chỉ nói lấp lửng, vì mấy gã sai vặt biết thân phận Phan phu nhân đặc thù, nên trực tiếp nghĩ là nàng, dẫn đến kết quả như ngày hôm nay.”
“Khả năng thứ hai, đó là người đi cùng Lưu Tam công tử xác thật là Phan phu nhân, mà Phan phu nhân cũng đã tìm xong lý do, an bài chuẩn bị thỏa đáng cho lần du ngoạn này.

Nhưng vào ngày hôm trước đột nhiên xảy ra việc ngoài ý muốn, khiến cho cái cớ nàng chuẩn bị không thể dùng được, liền đột nhiên mất tích, nếu là kết luận này, như vậy người chết bị thiêu ở phòng chứa củi, rất có thể là Phan phu nhân.”
Tạ Cát Tường uống ngụm trà, tiếp tục nói: “Khả năng thứ ba đó là Phan phu nhân không muốn tìm cớ, nàng cùng Lưu Tam công tử đã chuẩn bị đi Giang Lê, thì không chuẩn bị trở về nữa, như thế cũng khớp với việc vàng bạc đồ dùng tùy thân trong phòng ngủ của nàng, trước đó không tìm thấy tung tích.

Nhưng nếu như thế, vậy vì sao Lưu Tam công tử lại chết ở chỗ này? Hai người Trịnh San Hô và Phan Lâm Lang lại ở nơi nào? Việc này toàn là điểm đáng ngờ.”
Tạ Cát Tường suy luận thực lưu loát, cho dù Tô Thần trước đó không có tham gia tìm kiếm cũng có thể nghe hiểu.
Triệu Thụy nói: “Nếu là khả năng thứ nhất, cái chết của Lưu Tam công tử sẽ có kết luận ngay lập tức, khẳng định là người cùng đi cho đến nay không ai biết là người nào, sẽ có hiềm nghi lớn nhất.”
“Kết hợp địa điểm Lưu Tam công tử tử vong, chúng ta có thể suy đoán, Lưu Tam công tử và Trịnh San Hô cũng có quan hệ hay không?”
Một lời như thế, lòng Tạ Cát Tường đột nhiên động: “Nếu như…..!Nếu như Lưu Tam công tử và hai vị nữ quyến nhà Văn đại nhân đều có quan hệ, vậy mục đích của hắn khẳng định không phải nữ nhân hay sắc đẹp, ước chừng……”
Triệu Thụy nói thay nàng: “Nếu đúng như thế này, mục tiêu của hắn ước chừng chính là Văn Chính Thành.”
Một thiếu gia nhà thương nhân bình thường, cả ngày xoay quanh phu nhân và ngoại thất của giam chính Quân Khí tư Văn Chính Thành, mục đích của hắn là gì?
Ánh mắt Triệu Thụy trầm xuống, nói với Tô Thần: “Phái người đi tra xét lại Lưu gia, xem nhà này có kinh doanh ngầm nào không.”
Tô Thần chắp tay lui ra ngoài, Triệu Thụy lúc này mới nhéo nhéo mũi: “Không ngờ, vụ án trong nhà Văn Chính Thành lại phức tạp như thế, hơn nữa vì chức quan hắn đặc thù, chúng ta cũng không thể phá án như bình thường, án này cần phải báo lên Thánh Thượng.”
Tạ Cát Tường cũng thở dài theo: “Bất luận như thế nào, bất luận sau lưng có mục đích gì, hai mạng người đã mất tại nơi này, đều khiến lòng người khổ sở.”
Triệu Thụy đổ tiếp một chén trà cho nàng, nhưng không an ủi.

Chức trách của hình danh quan, đó là thay người chết giải oan, bất luận người chết có sai lầm gì, bất luận hung thủ có ẩn tình gì, giết người thì đền mạng, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Bọn họ phải làm, chính là tìm ra hung thủ chính xác, lấy lại công đạo cho người chết.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Mấy người ngồi trong phòng ngủ trong chốc lát, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Đại nhân, có tình tiết vụ án cần bẩm báo.”
Triệu Thụy gọi người tiến vào, vẫn là một giáo úy trẻ tướng mạo bình thường.
Nghi Loan Tư hoặc là Cao Đào Tư có rất nhiều giáo úy dạng này, ném trong một đám người nhìn cũng nhìn không ra, hôm nay nói với ngươi một câu, ngày mai liền sẽ quên là ai, bất quá làm thám tử rất thích hợp.
Bọn họ vào Nghi Loan Tư nhiều năm, đều trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh thành tay thiện nghệ, tốc độ tra án không giống bình thường, vừa rồi Triệu Thụy giao cho nhiệm vụ, bất quá chỉ sau một canh giờ là đã có kết quả.
Giáo úy tiến vào, cũng không dong dài, trực tiếp bẩm báo.
“Hồi bẩm đại nhân, trước đó Tô phó thiên hộ giao cho thuộc hạ việc đi tra cửa hàng Văn gia, thuộc hạ đã có kết quả bước đầu,” hắn đưa sổ con cho Triệu Thụy, tiếp tục nói, “Căn cứ thăm dò dân chúng lân cận cùng với dò hỏi tiểu nhị và chưởng quầy ở cửa hàng, thuộc hạ cho rằng doanh thu ba cửa hàng Văn gia ở Lưu Li trang vẫn luôn ổn định, chưa từng giống lời Tôn quản gia nói là mấy năm gần đây doanh thu không bằng trước.”
“Căn cứ lời chứng của tiểu nhị tại một cửa hàng trong đó, phu nhân Phan thị của Văn đại nhân rất dụng tâm với cửa hàng, một tháng luôn tới cửa hàng một lần, tự mình kiểm tra tình hình buôn bán của cửa hàng, còn không ngừng điều chỉnh hàng hóa cửa hàng trong nhà bán ra, với mong muốn buôn bán không ngừng phát triển.”
Tạ Cát Tường hơi hơi nhướng mày, nàng hỏi: “Chưởng quầy cửa hàng nói, mỗi lần Phan phu nhân đến cửa hàng, đều sẽ xem sổ sách?”
Giáo úy đáp: “Vâng, chưởng quầy một cửa hàng trong số đó chính miệng nói như vậy, nói phu nhân rất quan tâm doanh thu cửa hàng, mỗi khi tới cửa hàng, đều phải tự mình xem sổ sách.”
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, hai người đều hiểu trong đó rốt cuộc là ý gì.
Triệu Thụy nói: “Một khi đã như vậy, nếu chưởng quầy cửa hàng đều trung thành với Văn gia, không giở trò bịp bợm, như vậy sổ sách Tôn quản gia trình lên sẽ kém sổ sách trong cửa hàng, Phan phu nhân khẳng định liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Nếu chưởng quầy phối hợp với Tôn quản gia giở trò bịp bợm, như vậy lấy thông minh của Phan phu nhân, nàng cũng không có khả năng nhìn không ra, rốt cuộc, buôn bán ở cửa hàng luôn thực tốt.”
Tạ Cát Tường nói: “Lý giáo úy, có mang sổ sách về?”
Lý giáo úy nói: “Sổ sách cửa hàng tất nhiêb không thể bị mang ra, bất quá thuộc hạ đơn giản lật vài tờ, đã phỏng chế vẽ lại rồi.”
Tạ Cát Tường: “……”
Nghi Loan Tư quả nhiên danh bất hư truyền.
Nàng tiếp nhận vài tờ sổ sách kia, đơn giản nhìn nhìn, lập tức liền nhìn ra ngõ ngách trong đó.
“Nếu theo doanh thu này, một cửa hàng mỗi ngày đều có thể bán hàng hóa vượt qua năm lượng bạc lợi nhuận trở lên, trừ tiền thuê nhà, nhân công cùng các chi phí khác, cuối cùng mỗi tháng đại khái có thể thu vào gần trăm lượng, như vậy, doanh thu hàng năm như thế nào cũng có ngàn lượng.”
Kể từ đó, sổ sách thực tế ở cửa hàng với sổ sách trong tay Tôn quản gia quả thật không giống nhau.
Tạ Cát Tường khẽ nhíu mày, nàng suy tư thật lâu sau, đột nhiên nhớ tới nỗi oán giận của Tôn quản gia.
“Thụy ca ca, huynh có nhớ rõ lúc ấy Tôn quản gia nói như thế nào không?”
“Tôn quản gia chém đinh chặt sắt nói, vì phu nhân kinh doanh không tốt, cho nên doanh thu so với khi tiên phu nhân còn sống ít đi một nửa, hiện giờ sổ sách doanh thu hàng năm của Văn gia đều trượt xuống, đến năm nay chỉ thu được năm phần, mỗi năm một cửa hàng chỉ thu được 500 lượng.”
Tạ Cát Tường nói: “Theo ta quan sát, Tôn quản gia hẳn là nói lời thật, hoặc là nói, hắn chứng kiến chân thật.”
Triệu Thụy cũng thoáng suy tư nói: “Xác thật là như thế.”
“Như vậy……!chênh lệch trong đó, lại đi nơi nào?” Ánh mắt Tạ Cát Tường sáng lên, “Có thể là, mấy cửa hàng này đã sớm bị Phan phu nhân lung lạc, chênh lệch trong đó tất cả đều vào túi Phan phu nhân, cứ thế nàng mới có thể mua nổi cho nhân tình một lọ Trầm Nghi thủy giá một lượng bạc một lọ, cũng có thể cùng Lưu Tam công tử du ngoạn chơi đùa, vô cùng vui sướng.”
Nói đến cùng, Phan phu nhân có thể nuôi nổi một tình nhân, có lẽ là bởi vì Vương Hải Lâm chưa hiểu việc đời, đối với Phan phu nhân thuần túy chỉ bởi vì nhiệt tình cùng ái mộ của thiếu niên, nhưng một tay ăn chơi như Lưu Tam công tử, việc đời nào chưa từng thấy qua, kiểu kiều nương nào chưa được hưởng qua, đại khái đối với Phan phu nhân mà nói, có lẽ không phải Lưu Tam công tử cung cấp nuôi dưỡng Phan phu nhân, mà là Phan phu nhân cung cấp nuôi dưỡng hắn?
Nghĩ như thế, nếu thật sự hai người cùng đi Giang Lê, như vậy tiêu phí nhất định cũng do Phan phu nhân chi trả, chỉ là trên đường đã xảy ra sai lầm mà thôi.
Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy lặp lại cân nhắc như thế, cuối cùng đều cảm thấy Phan phu nhân mới là người tham ô, Triệu Thụy nói với Lý giáo úy: “Ngươi lại đi tra, xem hôm nay Tôn quản gia có biết Phan phu nhân tham ô doanh thu cửa hàng, rồi lại giá họa cho hắn hay không.”
Lý giáo úy nhanh chóng lui ra ngoài.

Hắn mới vừa đi khỏi, cửa sương phòng lại lần nữa bị mở ra.
Hình Cửu Niên vừa phân phó Ân Tiểu Lục mở cửa sổ sương phòng ra thông khí, vừa lấy tấm che mặt xuống, dùng khăn lau tay cẩn thận.
“Người chết ước chừng hai mươi tuổi, đã nhược quán, là trúng độc chết, nhưng sau khi hắn trúng độc, có người ép nôn cho hắn, dẫn tới yết hầu hắn sưng đỏ, xoang mũi xuất huyết chảy ngược vào bên trong, cuối cùng hít thở không thông mà chết.”
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt: “Cái gì, hắn cư nhiên không phải trúng độc chết?”
Hình Cửu Niên gỡ vải che trên người xuống, rốt cuộc thoải mái, hắn ngồi ở cạnh bàn trà, đảo đôi mắt tam giác rất là sắc bén.
“Không, ngay từ đầu hắn xác thật trúng độc, nhưng trúng độc cũng không quá nhiều, trên người cũng không có đốm xuất huyết, ngay từ đầu chỉ là thất khiếu đổ máu, hô hấp khó khăn, thoạt nhìn rất là dọa người,” Hình Cửu Niên nói, “Nhưng có người cấp cứu cho hắn, dùng nước trà rót vào miệng hắn ép hắn nôn ra, chờ sau khi hắn nôn ra được hơn nửa chất độc, kỳ thật người đã có thể tạm ổn.”
“Nhưng việc khiến người khác không nghĩ tới chính là, bên trong xoang mũi người chết bị xuất huyết thật nhiều, ngay khi nôn mửa máu bị chảy ngược, hút vào quá nhiều đến nỗi hít thở không thông, cuối cùng bỏ mạng.”
Như thế khiến người thật ngoài ý muốn, nhìn tử trạng người chết, bọn họ xác thật nghĩ chết do trúng độc, không nghĩ tới sau khi trúng độc còn có việc ly kỳ đến bực này.
Hình Cửu Niên nói: “Bởi vậy, phản ứng độc phát trên người hắn đều là sau khi chết mới có, thoạt nhìn hết sức rõ ràng, hơn nữa……!kẻ cứu người chết biết phương pháp cấp cứu.”
Hình Cửu Niên nói như thế, duỗi tay về phía Ân Tiểu Lục, Ân Tiểu Lục liền mang khay đặt trên bàn, bên trên có một tấm giấy dầu, bên trong có chút bột phấn xám trắng, lại có chút dính dính, cũng không nhiều lắm.
Phương pháp cấp cứu?
Tạ Cát Tường cẩn thận nhớ lại, đột nhiên ngẩng đầu: “Hình đại nhân, này chẳng lẽ đây là bán hạ?”
Gương mặt mệt mỏi kia của Hình Cửu Niên, khó được có chút ý cười: “Đúng là như thế, nha đầu trí nhớ không tồi.”
Căn cứ theo phương thức cứu người chết trong “Tẩy oan tập lục”, nếu người chết đột ngột, thắt cổ, chết đuối, tuột huyết áp, thân thể còn chưa lạnh hẳn, dùng bột phấn bán hạ rót vào từ mũi, một khi cứu sống được người chết, lập tức phải rót nước gừng vào miệng người chết, để giải độc bán hạ.
Tạ Cát Tường nói: “Nói cách khác, kẻ cứu người chết có mang theo phấn bán hạ bên người?”
Dạng người nào lại mang theo thuốc dùng để cấp cứu bên người đây?.


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full