Một đêm qua đi, mặt trời mới mọc, chiếu rọi đất trời.
Khi Tạ Cát Tường và bọn người Tô Thần cùng nhau chạy về Yến Kinh, đã là buổi sáng, mặt trời rực rỡ phía chân trời, ấm áp chiếu rọi nhân tâm.
Khi qua cửa thành, Tạ Cát Tường riêng nhìn ra bên ngoài, phát hiện lúc này giáo úy bảo hộ ở cửa thành Đông đều đã thay đổi người toàn bộ, không phải những tiểu binh còn buồn ngủ ngày hôm qua, mà là tinh binh trên người mang theo sát khí dày đặc.
Trong lòng Tạ Cát Tường hơi định, cũng hiểu rõ nếu trong kinh không ổn, Tô Thần cũng không có khả năng vào kinh ngay hôm nay.
Xe ngựa một đường chạy nhanh, trực tiếp đi vào cửa hông Đại Lý Tự, ngừng trước cửa Cao Đào Tư.
Tạ Cát Tường vừa muốn xốc màn xe lên, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng nói quen thuộc.
Có lẽ là bởi vì vội suốt một đêm, giọng nói Triệu Thụy có chút khàn khàn, hắn hỏi Tô Thần: “Một đường thuận lợi không?”
Tô Thần chắp tay: “Hồi bẩm đại nhân, chuyến này rất là thuận lợi, chúng ta không chỉ tróc nã được Hàn Lục về quy án, suốt đêm cũng đã thẩm vấn lấy được khẩu cung rõ ràng, lấy được chân tướng vốn có của vụ án.”
Triệu Thụy gật đầu, vừa muốn nói chuyện, dư quang thấy Tạ Cát Tường xốc màn xe lên.
Bất quá hai người chỉ không gặp một ngày, lại có loại cảm giác như cách biệt ba thu, Tạ Cát Tường nhảy xuống xe ngựa, đứng trước mặt Triệu Thụy nhìn hắn chăm chú.
Triệu Thụy cũng cúi đầu nhìn nàng.
Dưới bầu trời xán lạn, là đôi thiếu niên thiếu nữ đối diện nhau.
Đôi mắt hai người bọn họ đều trong veo, mang theo thanh mát sau cơn mưa, lại có vui sướng khi sống sót sau tai nạn.
Tạ Cát Tường nhịn không được mỉm cười: “Chào buổi sáng, Thụy ca ca.”
Triệu Thụy cũng cười.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên tóc Tạ Cát Tường: “Muội cũng sớm, Cát Tường.”
Dứt lời, hai người liền cười ngây ngốc với nhau.
Hai người đều có thật nhiều lời muốn nói, bọn họ nhìn nhau, không hẹn mà cùng mở miệng, lời nói đến bên miệng, nhưng dường như có muôn vàn lời nói, cũng không biết phải nói từ đâu.
Đúng lúc này, chỉ nghe giọng nói ôn hòa vang lên: “Cát Tường trưởng thành.”
Thanh âm này quá quen thuộc, Tạ Cát Tường nghe từ nhỏ đến lớn, bất luận như thế nào cũng sẽ không quên.
Đôi mắt Tạ Cát Tường mở to, nàng ngừng thở, cơ hồ giống như ốc sên bò, từ từ xoay người lại.
Một thân ảnh cao lớn quen thuộc đang dựa nghiêng vào trước cửa Cao Đào Tư, bộ áo giáp hắn mặc trên người khiến người ta cảm thấy xa lạ, nhưng dung nhan tuấn tú kia lại vẫn giống như mới hôm qua.
Hai năm không gặp, huynh trưởng vẫn là huynh trưởng.
Khuôn mặt hắn tương tự Tạ Cát Tường, đang nghiêm túc nhìn muội muội yêu thương mình canh cánh trong lòng.
“Cát Tường, ca ca đã trở lại.”
Đôi mắt Tạ Cát Tường đỏ lên, nàng đi về trước vài bước, nhưng càng đi càng chậm, cuối cùng cơ hồ là tập tễnh đi tới trước mặt huynh trưởng.
“Ca ca,” Tạ Cát Tường vươn tay, tựa hồ muốn sờ áo giáp nhìn như lạnh băng trên người hắn một chút, “Ca ca đã trở lại.”
Nàng nói như thế, hồng con mắt nhìn hắn cười.
Lúm đồng tiền trên má tiểu cô nương vẫn thoắt ẩn thoắt hiện, mang theo tinh thần phấn chấn làm người yêu thích, cũng mang theo vô vàn tưởng niệm khiến người không thể dứt bỏ.
Đôi mắt Tạ Thần Tinh cũng nổi lên hơi nước ẩm ướt.
Rời nhà ra bên ngoài, một mình một người giao tranh ở binh doanh, bao nhiêu lần đều cảm thấy khả năng mình không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, nhưng hắn lại không nỡ từ bỏ.
Muội muội của hắn, thân nhân duy nhất của hắn vẫn còn ở Yến Kinh chờ hắn.
Hắn nhất định phải trở về.
Vạn hạnh, hắn chống đỡ được đến ngày này, hắn phong quang trở về, thành công thần có công hộ giá, cũng mạnh mẽ đến mức có thể bảo hộ muội muội.
Tạ Thần Tinh thấy đôi mắt hạnh của Tạ Cát Tường chăm chú nhìn mình, tựa hồ muốn khắc hắn vào trong lòng, trong lòng thở dài, trên mặt lại treo ý cười.
“Cát Tường, ca ca còn việc bận, muội tra án cùng Cẩn Chi trước,” Tạ Thần Tinh nói, “Đến buổi tối, cả nhà chúng ta lại đoàn tụ, được không?”
Còn có chỗ nào không tốt?
Từ ngày đầu hắn rời khỏi Yến Kinh, Tạ Cát Tường đã đợi hắn trở về, hiện tại thấy hắn bình an mà khỏe mạnh, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rơi xuống đất.
Nàng vẫn cười với ca ca, lúm đồng tiền trên mặt vẫn giống như khi còn nhỏ.
“Muội chờ ca ca trở về, ca đi làm việc đi.”
Tạ Thần Tinh không nói gặp lại.
Từ này tới bên miệng, lại làm hắn vô cùng chua xót, làm sao cũng không thể nói thành lời.
Hắn chỉ tiêu sái xoay người lại, sải bước rời khỏi Cao Đào Tư.
Tạ Cát Tường đứng bên trong cánh cửa, xa xa nhìn bóng dáng hắn rời đi, chờ đến không còn nhìn thấy gì nữa, nàng vẫn không nỡ rời đi.
Triệu Thụy nhẹ nhàng đi đến cạnh nàng, duỗi tay vỗ bả vai nàng.
Cái vỗ vai này, hắn mới biết cả người Tạ Cát Tường đều đang run rẩy.
Triệu Thụy cúi đầu nhìn lại, nước mắt Tạ Cát Tường đã trào dâng ra ngoài, ào ạt chảy xuống gương mặt.
Triệu Thụy ê ẩm trong lòng, thương tiếc và đau đớn hỗn loạn, làm hắn cũng hụt hẫng theo.
Hắn lấy khăn từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt Tạ Cát Tường.
“Ngốc cô nương, khóc cái gì?”
Tạ Cát Tường vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to của hắn đang phủ lên mắt mình, quyến luyến cọ cọ.
Nàng không nói gì, Triệu Thụy cũng không dời đi, cứ như vậy yên lặng làm bạn với nàng, cho đến khi cảm xúc của Tạ Cát Tường ổn định, mới thấp giọng nói: “Ta khá hơn nhiều rồi.”
Triệu Thụy hỏi nhỏ bên tai nàng: “Vậy ta buông tay ra được rồi chứ?”
Thanh âm hắn mang theo khàn khàn do thức đêm tối qua, nhưng vẫn là ngữ điệu quen thuộc.
Tạ Cát Tường gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ cọ cọ trên khăn tay của hắn, tựa hồ có con kiến bò qua đầu quả tim hắn, tê ngứa khó nhịn.
“Cảm ơn Thụy ca ca.” Tạ Cát Tường thối lui về sau nửa bước, có chút ngượng ngùng.
Triệu Thụy rũ mắt, xếp ngay ngắn cái khăn có chút ướt kia, lần nữa bỏ lại vào tay áo.
“Đi thôi, ta nói cho muội biết một chút đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Đêm cung biến này, có thể nói là biến hóa khôn lường, Triệu Thụy cũng không giấu giếm Tạ Cát Tường, nói rõ quá trình một năm một mười.
Khi nghe xong, Tạ Cát Tường cũng liền nói: “Hà tất phải vậy?”
Ý nghĩ của một số người, có lẽ bọn họ vĩnh viễn sẽ không thể nào hiểu rõ.
Triệu Thụy cười cười, duỗi tay rót cho nàng ly trà hoa nhài, nói: “Uống nhiều nước một chút, giọng nói muội cũng có chút khàn rồi.”
Tạ Cát Tường uống ngụm trà, hơi bình phục một chút chấn động trong lòng.
“Trong một đêm, thì ra đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
Triệu Thụy nói: “Có đôi khi, sinh tử bất quá chỉ thoáng qua trong chốc lát. Chẳng qua lúc này chúng ta chuẩn bị rất hoàn hảo, dẫn tới Lý Xán không khống chế được bản thân mình, rốt cuộc khởi binh tạo phản, nếu không phải như thế….”
Triệu Thụy rũ mắt xuống, ánh mắt lãnh đạm: “Mắt thấy hắn nhen nhóm tâm tư, nếu không phải hắn tùy tiện trên đại điện như thế, những trọng thần trong triều đã ngầm đầu nhập vào hắn từ sớm, cũng không biết khi nào mới có thể lòi ra dấu vết.”
Thiên Bảo đế đã sớm muốn diệt trừ cho sảng khoái.
Nhưng bắt đầu từ khi Trung vương mưu nghịch ba mươi năm trước, cả vây cánh Trung vương vẫn luôn ngủ đông ở Yến Kinh, lúc ấy tiên đế tuổi già, không còn tâm trí tiếp tục xử trí tội lớn mưu nghịch, đợi sau khi Thiên Bảo đế kế vị, mấy năm đầu thân thể không tốt, vẫn luôn không có tâm lực, sau đó có tâm điều tra nghe ngóng, mới phát hiện Lý Xán vô cùng cẩn thận, các quan viên lén lút qua lại với hắn trong âm thầm, chỉ có mấy người kia.
Thiên Bảo đế không muốn bỏ dở nửa chừng, cũng không muốn chỉ bắt một mình Lý Xán, nên mới có vở kịch hay trong trung thu năm nay.
Người ở thời điểm điên cuồng, là người mất hết lý trí.
Cũng may, vì mắt thấy chỉ cách ngôi vị hoàng đế có một bước chân, Lý Xán đã thật sự rơi vào bẫy, điên cuồng đến mức như bản thân hắn đã ăn “Thần tiên dược”.
Vở kịch đêm qua, đã có thể nhổ sạch hết vây cánh Trung vương, ngược lại cũng không uổng công trù tính trước đó.
Triệu Thụy cúi đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường: “Vở kịch đêm qua qua đi, vở kịch lớn liền rơi xuống trên người Cao Đào Tư.”.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Hắn nâng chén với Tạ Cát Tường: “Tạ thôi quan, Thánh Thượng có lệnh, yêu cầu điều tra vụ án Tạ thị lang bị mưu hại trước đây, làm phiền rồi.”
Đôi mắt Tạ Cát Tường lại đỏ.
Nàng cũng giơ chén trà lên, nói: “Triệu đại nhân, vất vả ngài.”
Triệu Thụy đứng dậy, nói vài câu bên tai Tạ Cát Tường, Tạ Cát Tường có chút giật mình: “Thật sự?”
“Tất nhiên là thật,” Triệu Thụy nói, “Bất quá trước đó muội còn chưa trở về, chúng ta không biết Hàn Lục rốt cuộc đã nói gì, nên cũng không thẩm vấn hắn nhiều hơn.”
“Hiện tại, ngược lại có thể thẩm vấn kĩ càng.”
Vừa rồi Tạ Cát Tường đã nói lại toàn bộ chi tiết Hàn Lục thú nhận cho Triệu Thụy nghe, giờ phút này lại đi thẩm vấn, tự nhiên liền có định liệu trước.
Hai người một đường đi vào trước đại lao Cao Đào Tư, bước xuống bậc thềm đá thấp bé, không bao lâu liền đi vào nơi sâu nhất trong đại lao.
Phạm nhân nơi này giam giữ không giống như chiếu ngục, không có huân quý cùng triều thần phạm tội, thêm Hàn Lục vừa mới bị bắt giữ, thì chỉ có hai người.
Một nam tử trung niên trong đó đang lẳng lặng ngồi trong nhà giam, trên người hắn mặc vải thô áo tang, đầu tóc dài rối tung, nhưng gương mặt cực kì tú khí tuấn mỹ, vẫn làm người không thể dời mắt.
Người này là người trước đó Tạ Cát Tường đã nhìn thoáng qua ở hẻm nhỏ sau phủ đại hoàng tử.
Tựa hồ là nghe được tiếng bước chân bọn người Tạ Cát Tường, nam tử quay đầu lại, liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Hắn cũng có một đôi mắt phượng xinh đẹp, nhưng nam sinh nữ tướng, mặt mày hẹp dài, không chỉ mất đi vài phần anh khí, ngược lại có thêm chút sắc đẹp vũ mị.
Tựa hồ là cảm nhận được ánh mắt Tạ Cát Tường, nam tử hướng về phía nàng cười nhàn nhạt.
Bộ dạng hắn cười rộ lên đặc biệt đẹp.
Trong nháy mắt kia, Tạ Cát Tường như nhìn thấy ngày xuân muôn hoa đua nở, yêu diễm không gì sánh được.
“Triệu đại nhân,” nam tử đứng dậy chắp tay thi lễ, “Tạ thôi quan, lần đầu gặp mặt, hai vị mạnh khỏe.”
Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy ngồi vào bàn, lẳng lặng nhìn nam tử.
Rõ ràng đã là tù nhân, vận mệnh tương lai bất quá là một chữ chết, nhưng hắn lại nhẹ nhàng như bước trong sân vắng, một chút cũng không kinh hoảng thất thố.
Triệu Thụy đêm qua thấy nhiều triều thần sợ đến mức mặt không còn chút máu, một bá tánh bình dân chưa từng biết tới quan trường, tựa hồ còn cứng rắn hơn một ít.
Tạ Cát Tường không muốn trì hoãn quá nhiều thời gian, liền trực tiếp mở miệng: “Tô Thanh Mạch?”
Tô Thanh Mạch đối diện nghe một tiếng xưng hô như thế, trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
Hắn không lập tức nói chuyện, ngược lại giật giật môi, lặp đi lặp lại tên này, tựa hồ muốn nuốt vào trong lòng.
Một lát sau, hắn mới cười nhạt một tiếng: “Rất nhiều năm không nghe người khác gọi ta như thế, khó tránh khỏi có chút hoài niệm, xin hai vị đại nhân chớ trách.”
Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy liếc nhìn nhau, Tạ Cát Tường nhìn thoáng qua hồ sơ, mới nói: “Hay là, Tô tiên sinh chính là mưu sĩ bên cạnh Lý Xán, Kiến Long tiên sinh?”
Tô Thanh Mạch gật gật đầu, vẫn thực lãnh đạm: “Đây là tên Lý Xán sửa cho ta, Kiến Long Kiến Long, ta suốt ngày thấy hắn, thời gian qua lâu, hắn liền sẽ biến thành chân long.”
Bất quá chỉ mấy câu nói đó, Tạ Cát Tường có thể cảm nhận được rõ ràng, Tô Thanh Mạch không hề nguyện ý trung thành với Lý Xán.
Mà ngược lại, tuy rằng hắn trở thành mưu sĩ quan trọng nhất cạnh Lý Xán, nhưng oán hận trong lòng đối với hắn ta cũng rất sâu nặng.
Tạ Cát Tường nghĩ nghĩ, nói: “Tô Thanh Mạch, lúc trước ta từng gặp muội muội Tô Hồng Tảo của ngươi, cũng từng điều tra vụ án Lâm Phúc thẩm, nói vậy chắc ngươi cũng biết.”
“Quá khứ của ngươi, Cao Đào Tư đều có hồ sơ, hiện tại chỉ xem ngươi có muốn khai ra toàn bộ chuyện Lý Xán mưu nghịch hay không thôi.”
Nhắc tới Tô Hồng Tảo, biểu tình Tô Thanh Mạch dần dần bình thản.
Hắn lui về sau hai bước, chậm rãi ngồi trên giường rơm, nói: “Hỏi đi, tới bây giờ rồi, ta còn gì để giấu giếm?”
Tạ Cát Tường liền nói: “Vậy chúng ta sẽ nói từ năm Thiên Bảo thứ mười một, vào năm đó, Hàn Lục giết Chương Diễm Nương và Mạnh Kế Tổ, hắn quen biết Lý Xán như thế nào, cuối cùng lại bị hắn ta giấu vào núi sâu ra sao?”
nhamy111: bắt đầu từ chương sau đến khi xong chính văn, tui sẽ up chương mới bằng file hình nhen bà kon; chương sẽ được được up lại thành bản word sau khi truyện hoàn nha. Còn 3 chương nữa là xong chính văn dòi ?