*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đúng là buồn cười, lại còn để hành khách xin lỗi, sao mình không gặp phải chuyện tốt như vậy chứ?” “Cô thì hiểu cái gì, gia thế nhà người ta tốt, nếu gia thế nhà cô tốt thì cũng được như vậy nha.” “Lâm Vân Huyền bình thường cũng dễ gần, không ngờ lại lợi hại như vậy, dọa hành khách đến mức này.”
“Người ta là đại tiểu thư, không chịu nổi chút oan ức, cũng không chịu được một hạt sạn
Cho dù tính cách của cô ta thực sự tốt thì người chống lưng cũng sẽ không để cô ta chịu chút oan ức nào, như vậy, tính cách có thể không tốt sao?”
“Có lý, ngoài việc này ra, không chừng còn rất nhiều chuyện người khác không biết
Có khi chuyện của Giang Hồng Triết, cô ta cũng chính là người thứ ba xen vào,2kết quả gia thế không bằng nhà Tiền bối Hạ, chữa lợn lành thành lợn què, không thể không vụng trộm với Giang Hồng Triết.” Đây chính là vấn đề trọng điểm, mấy cô gái nói: “Rõ ràng Giang Hồng Triết nói chỉ là bạn bè.” “Bạn bè? Đàn ông muốn bắt cá hai tay rất nhiều.” “Có cảm giác..
Giang Hồng Triết không phải là người như vậy, rất ôn hòa nho nhã.” “Con hổ sẽ nói với cô là nó muốn ăn cô sao? Hơn nữa, chẳng lẽ Tiền bối Hạ lại giống loại người đó, chắc chắn là nhà họ Lâm cầu xin nhà họ Hạ dìm chuyện này xuống
Đến bây giờ cô ta vẫn còn gần gũi với Giang Hồng Triết như vậy, để không biết xấu hổ.” Ba người trang điểm lại xong thì ra khỏi phòng vệ sinh, tiếng nói vẫn còn9vang vọng ở trong hành lang.
Đợi một lúc lâu, Lâm Vân Huyên mới đi ra, đứng trước bồn rửa mặt nhìn bản thân trong gương
Cô ta cảm thấy bình tĩnh, chuyện bị tố cáo cô, ta không thể nào giải thích cho bản thân, chỉ có thể tùy bọn họ “đoán bừa”
Nhưng chuyện Hạ Tiểu Ngư, Lâm Vân Huyện rất hiểu ý người khác nên chỉ nở một nụ cười ôn hòa, chuyện không phải như bọn họ nghĩ
Lâm Vân Huyến chậm rãi thoa thêm son, lần đầu tiên cảm thấy biết ơn vì sự tồn tại của Hạ Tiểu Ngư, cảm ơn cô đã đưa đến một “tài liệu” tốt như vậy
Lâm Vân Huyên nho nhã xoay người, tâm trạng vui vẻ đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Ngày thứ hai, một tin tức lan truyền nhanh chóng
Hạ Vũ căn bản chẳng phải con nhà giàu gì6cả, điều kiện gia đình nhà cậu ta rất không tốt, có thể nói là rất nghèo, suýt nữa thì không dược học cấp ba, ngày ngày ăn rau dại cơm thừa, chuyện này còn từng lên báo
Lúc học đại học cậu vẫn luôn nhận trợ cấp sinh viên nghèo, mấy năm gần đây bởi vì cậu ta và chị gái đã đi làm nên mới có thể thoát khỏi hoàn cảnh đó.
Em gái cậu ta là một người ham hư vinh, tự cho mình xinh đẹp nên câu dẫn rất nhiều đàn ông, định nhờ nhan sắc để thoát khỏi cuộc sống nghèo khó này
Giang Hồng Triết không phải là mục tiêu đầu tiên của cô, cô từng cởi hết quần áo định dụ dỗ một bạn cùng phòng của Hạ Vũ, nhưng mà đối phương lại không trúng kế gạo nấu thành cơm này, nên0mới chuyển qua Giang Hồng Triết
Giang Hồng Triết cũng không phải dễ lừa gạt như vậy, nhưng Giang Hồng Triết vì nể mặt tiền bối Hạ, nên vẫn luôn ngại khiến em gái của cậu ta mất mặt
Lần này cô tìm đến công ty, anh ta cũng ngại không nói gì, bởi vì tiền bối Hạ cũng làm việc ở đây
Anh ta sợ làm quá đáng quá sẽ khiến cho tiền bối Hạ mà anh ta vẫn luôn tôn trọng mất mặt, thực ra cô cũng chẳng phải loại phụ nữ đàng hoàng gì.
Nghe nói chỉ cần cho tiền, ngủ với ai cũng được
Hạ Vũ có thể học hết đại học không chừng là dùng tiền bán thân của em gái để sống
Tin tức này giống như quả bom hạng nặng nổ ở bộ phận thực tập sinh.
Thật sao?
Em gái của tiền bối Hạ vô liêm sỉ7như vậy?
Tiền bối Hạ là người như vậy?
“Sao có thể chứ, đều là nói bừa, tôi không tin những tin đồn liên quan đến nam thần của lòng tôi kia là thật.” Trái tim thiếu nữ dễ vỡ như pha lê.
“Tôi cũng không tin, thể chết bảo vệ danh dự của nam thần.” Fan Hạ Vũ một lòng một dạ
“Nam thần của chúng ta đẹp trai, tài giỏi như vậy, bình thường lại rất phong độ
Quan trọng nhất là, cái đồng hồ trên tay anh ấy cũng phải hai mươi mấy vạn, sao có thể nghèo khó như trong lời đồn được chứ.” Những cô gái kiên định đứng về phía nam thần của bọn họ
“Nhắc đến vị Tiền bối Hạ này, tính cách rất tốt, làm việc cũng chăm chỉ, mấy lần tôi thỉnh giáo anh ấy vài vấn đề đều được nhiệt tình giúp đỡ, cũng không giống người có vấn đề.” Nam thực tập sinh lý trí nói
“Tôi cũng từng tiếp xúc với Tiền bối Hạ, anh ấy không phải là một người làm cao.” “Nhưng mà cách dùng đồ lại chênh lệch rất lớn, lúc thì dùng đồ rất đắt tiền, có lúc lại dùng đồ giống như hàng vỉa hè.” Một câu đã nói trúng vấn đề: “Có thể là người ta khiêm tốn…” Nói vậy hợp lý không? Hoàng thượng ăn ngán sơn hào hải vị rồi thì cũng có lúc ăn cơm canh đạm bạc nha
Nhưng hình như..
có chút miễn cưỡng..
“Hạ Vũ chắc là rất nghèo, tôi thấy anh ta thường xuyên đi đóng vòi nước ở nhà vệ sinh.” “Anh ta còn nhận thẻ cơm hỗ trợ của công ty.” Trước đây họ không cảm thấy gì, bây giờ nghĩ lại, đây rõ ràng là chuyện lớn
Nếu không công ty vì sao lại đưa thẻ cơm hỗ trợ cho cậu ta? Những lời bàn tán thật thật giả giả, bởi vì nó liên quan đến vấn đề nhân phẩm của Hạ Tiểu Ngư, vì vậy cũng ít nhiều ảnh hưởng đến công việc của Hạ Vũ, ánh mắt xung quanh nhìn cậu ta cũng thêm vài phần cẩn thận do thám.
Vương Siêu không nhịn được trực tiếp hỏi Giang Hồng Triết: “Hồng Triết, hai người cùng một trường, gia cảnh nhà Tiền bối Hạ thế nào?”
Giang Hồng Triết nghe vậy thì cảm thấy kì lạ, nhưng lại lễ độ mỉm cười, thể hiện bản thân không quen thuộc lắm với học trường, như có như không mà tán đồng: “Tôi cũng không biết, anh ấy hơn tôi một khóa, hơn nữa bình thường anh ấy cũng không thích nói chuyện, nên tôi cũng không rõ
Học kì trước anh ấy đều đi cùng Thúc thiểu, cách làm người của Thúc thiểu bọn cậu cũng biết đấy, mắt nhìn người cao, người không vừa mắt hoặc thân phận thấp sẽ không thèm nhìn lần thứ hai.”
“Thúc thiểu? Đại thiếu gia nhà họ Thúc, đương gia Thúc thị một mình đảm nhận hợp tác bốn – một?”
Giang Hồng Triết chỉ cười mà không tiếp lời, vô hình thể hiện phong độ và nền tảng giáo dục tốt đẹp của anh ta
Nhưng trong lòng anh ta lại tính toán: Nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh ta cũng có cơ hội khiến Hạ Vũ mãi mãi không thể đứng dậy
Trước đây có Thúc thiểu chiểu cổ Hạ Vũ, hôm nay xem anh ta làm thế nào
Chỉ dựa vào cái xuất thân không đáng nói kia của Hạ Vũ mà cậu ta cũng dám nhảy lên đầu anh bao nhiêu năm nay.
Muốn lan rộng thì trước phải áp chế
Trước tiên phải truyền ra thông tin hai chiều, để cho người ta đi phân tích, khiến cho lòng hiếu kỳ của mọi người trỗi dậy, lại thêm các loại tin tức thật thật giả giả cho đám người hiểu kì truyền di.
Anh ta không sợ gặp phải đám người nói thay cho Hạ Vũ, càng nhiều người giải thích cho cậu càng tốt, như vậy lúc chân tướng được công bố không phải cùng thú vị hơn sao? Giang Hồng Triết hiểu rõ tính cách của Hạ Vũ, cũng không khó đoán được việc sau này sẽ phát triển thế nào.
Hạ Vũ không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần cậu nói thì đều là sự thật, đáng tiếc người muốn tin không nhiều
“Nhà tôi quả thật không giàu có gì cả, mẹ tối nằm liệt trên giường hai mươi năm rồi.” Cậu không hề giấu giếm, bởi vì không cần thiết
Trước đây chị Hai vì muốn được nhiều tiền trợ cấp, từng bảo bên báo chí tận lực tuyên truyền, nếu không phải trường học muốn kêu gọi các bạn học có điều kiện quyên góp cho bọn họ, chị Hai còn định làm lớn hơn, khiến cho những người đọc báo đều phải rơi nước mắt
Việc tất cả mọi người đều biết vì sao phải giấu, chỉ là gần đây những người dò hỏi hình như đột nhiên nhiều hơn trước
Nhưng mà bốn năm đại học cậu đã sớm quen với việc này, đối với những lời đồn này, cậu không cần thiết phải quan tâm, nghe thấy thi giải thích vài câu, không nghe thấy thì không quan tâm
Miệng của người khác, cậu có cách gì chứ, hà tất phải giữ trong lòng để đi cãi nhau với bọn họ
“Tiền bối Hạ sao có thể không phải là hoàng tử?” Dáng vẻ bình tĩnh ung dung của tiền bối Hạ quả thực đẹp trai chết mất
“Đúng vậy, các người nói khó nghe như vậy mà tiền bối Hạ cũng chẳng thèm nhìn các người một cái, biết đó là cái gì không, là phong độ, là khoan dung đó.” Thà tin vào điều mình nghĩ trong lòng, cũng tuyệt đối không thừa nhận, nam thần là ếch xanh nghèo túng.
Mái tóc dài đen mượt, thân hình nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp, kỹ năng nghề nghiệp thành thục, Phó Khánh Nhi chói mắt như một bông hoa mẫu đơn, lúc cô bước vào nhà ăn thu hút vô số ánh nhìn
Cô đã quen với những ánh mắt như vậy, lấy cơm xong, cô cầm hộp cơm đi đến vị trí bên cạnh Hạ Vũ, mỉm cười: “Sao không giải thích?” Hạ Vũ bình thản trước những ánh mắt nhìn theo cô mà hướng về phía này, cậu mặc đồng phục vừa người lại tăng thêm vài phần anh tuấn cũng như vẻ nghiêm túc cầm dục: “Tôi giải thích rồi.” Phó Khánh Nhi cười, xinh đẹp đến mức thu hút vô số ánh nhìn xung quanh, cô làm như vô tình mà nhìn xung quanh, lại từ từ thu ánh mắt lại nhìn vào hộp cơm, bất đắc dĩ lắc đầu, không dám nói gì với tính cách của cậu: “Cậu đấy, sớm muộn gì cũng chịu thiệt vì cái tính cách này, làm việc hơn một năm rồi mà vẫn ăn cơm một mình.”
“Lý Tăng Tẩn hôm nay nghỉ.” Lời này coi như là giải thích cậu cũng có bạn
Cậu cũng không biết vì sao, cậu cũng không phải là người khó tiếp xúc mà lại rất ít bạn bè
Hồi đại học cũng vậy, cậu có thể miễn cưỡng giải thích rằng Tống Cảnh không dễ gần, không ai muốn tiếp cận bọn họ
Nhưng không ngờ đi làm rồi, tình hình này cũng không cải thiện, có thể là do cậu trời sinh nhân duyên không tốt, chỉ là cũng chẳng sao
Phó Khánh Nhi nghe vậy trừng cậu một cái, ngón tay ngọc ngà chầm chậm lựa hành trong đồ ăn: “Cậu đẩy, chết thế nào cũng không biết, cậu có thấy việc này là có người cố tình nhằm vào cậu?” Hạ Vũ ngẩng đầu, biết chị Khánh Nhi quan tâm mình, nhỏ giọng: “Sao lại có người rảnh rỗi vậy chứ?” “Người rảnh rỗi rất nhiều, ví dụ như bởi vì em gái cậu?” Phó Khánh Nhi dùng đôi mắt mê người mang thâm ý khác nhìn cậu
Hạ Vũ nghe vậy, nét mặt trầm xuống, lúc sau lại không muốn nói nhiều mà cúi đầu xuống
Phó Khánh Nhi lắc đầu: “Cậu muốn bảo vệ em gái, đó là tâm ý của cậu, nhưng không phải ai cũng nghĩ như vậy, hơn nữa em ấy còn đang cản đường của người ta.” Hạ Vũ biết chị Phó nói tới ai: “Hai người bọn họ trước đây từng có mâu thuẫn, không cần quan tâm, cũng không phải chưa từng náo loạn.” Phó Khánh Nhi lập tức bị làm tức đến mức bật cười: “Cậu cũng rất rộng lượng
Trước đây là trước đây, bây giờ không giống vậy, tôi không biết vì sao cậu không quản, hay là cậu cảm thấy sẽ không xảy ra vấn đề, bây giờ rõ ràng đang có người nhằm vào em gái cậu.” “Nếu như hậu quả của việc bị nhắm vào giúp Tiểu Ngư nhìn rõ người đó thì cũng không có gì không tốt.” Chỉ thiếu người mắng cho cô tỉnh ra thối
“Nhưng cậu thì sao? Cậu chưa từng nghĩ việc này sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào đến danh dự của cậu ở công ty à? Chẳng lẽ cậu không biết những người đó đang nói gì về cậu? Cậu bây giờ đã kí hợp đồng với công ty, mặc dù bền trên sẽ không dễ dàng đuổi việc cậu, nhưng nếu như việc này ầm ĩ quá lớn, điều cậu sang một bộ phận không có tương lai vẫn là việc dễ như trở bàn tay
Cậu không cần tương lai nữa? Nhà cậu không cần tiền lương sau khi cậu thăng chức?”