Trong sảnh đấu giá, sau khi Lâm Lăng lên tiếng ra giá cao đã làm các đối thủ kinh sợ lần nữa!
Thần Kim có giá khởi điểm chỉ có năm vạn, giờ lập tức tăng vọt đến mười lăm vạn, biên độ tăng lên này vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Mà loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ này cũng dọa lui đông đảo người muốn nhấc tay đấu giá.
Bầu không khí vốn nóng bỏng trong sảnh lập tức yên lặng hẳn đi.
Mọi người nhìn nhau, cảm xúc lúc nãy bị Đường Diệp Đồng kích động trào dâng đều bình tĩnh lại không ít.
Dù sao dựa theo giá thị trường thì con số kếch xù mười lăm vạn đá Linh Dương đã hơi cao hơn giá trị của năm ký Thần Kim, nếu tăng lên nữa thì chỉ lỗ vốn mà thôi!
“Vị khách số 056 ra giá mười lăm vạn, còn ai ra giá cao hơn không?”
Đường Diệp Đồng khẽ cắn đôi môi đỏ, vẻ mặt ướŧ áŧ quyến rũ kia vẫn rất có sức hút, nhưng mọi người vừa thấy dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Lăng thì không ai dám lên tiếng.
Bọn họ không dám xác định, rốt cục người thần bí này có phải do buổi đấu giá mời đến để cố ý nâng giá cả lên khiến người ta rơi vào bẫy hay không?
Cho nên, sắc đẹp rất tuyệt, nhưng chẳng ai muốn coi tiền như rác mà làm vụ mua bán thâm hụt tiền vốn thế này.
Trong nhất thời, Đường Diệp Đồng chờ mong thế nào cũng không có ai nóng đầu mà lên tiếng kêu giá nữa.
“Hừ, thật mất hứng.” Nhìn thấy lần đấu giá này lại bị Lâm Lăng làm rối, Đường Diệp Đồng nhìn chằm chằm vào hắn, thầm hừ lạnh một tiếng.
Ông lão áo bào trắng bên cạnh cười ôn hòa.
Đại tiểu thư đã làm chủ trì ở giới đấu giá mấy năm, luôn tạo ra lợi nhuận thật lớn, nhưng lần này xem như gặp phải đối thủ thật sự rồi.
“Chúc mừng vị khách số 056, lại đạt được vật đấu giá lần nữa, xin hoàn thành quy trình giao dịch kế tiếp.” Tuy trong lòng Đường Diệp Đồng có chút không vui, nhưng lời ăn tiếng nói vẫn rất hào phóng lễ phép.
Sau đó nữ phục vụ nâng Thần Kim, uyển chuyển đi về hướng Lâm Lăng.
Sau khi hai bên hoàn thành giao dịch, Lâm Lăng cũng thành công lấy được Thần Kim.
Bỏ Thần Kim vào nhẫn không gian xong thì Lâm Lăng cũng xem xét số dư tài sản.
“Lại sạch túi nữa rồi.” Lâm Lăng không khỏi âm thầm cảm khái một tiếng.
Hắn đấu giá võ học Sưu Hồn Thuật và Thần Kim xong thì đã tốn hết mười bảy vạn!
Hiện giờ số lượng đá Linh Dương trong nhẫn không gian đã không còn lại mấy viên.
“Vật thứ sáu, Băng Linh Bảo Giáp, giáp này là do Trần đại sư của Vạn Long Các chúng ta tự mình luyện chế…” Lúc này, giọng nói du dương của Đường Diệp Đồng lại vang lên lần nữa.
Nhưng Lâm Lăng lại không có hứng thú xem tiếp, hắn đứng lên, lập tức đi đến lối ra của sảnh đấu giá, Tiểu Bạch lập tức theo sát phía sau.
“Cuối cùng tiểu tử này cũng đi rồi.”
Nhìn thấy Lâm Lăng rời đi, đám người xung quanh lập tức thở phào một hơi.
Nếu không ai chịu cho nổi cách đấu giá điên cuồng giống như nhà giàu mới nổi của Lâm Lăng?!
Đường Diệp Đồng nói xong về bảo giáp phòng hộ thì đôi mắt đẹp của nàng ta cũng để ý đến bóng Lâm Lăng rời đi.
“Thật là một tên kỳ quái.” Ngóng nhìn bóng dáng trẻ tuổi kia, nàng nói thầm một tiếng trong lòng.
Khi Lâm Lăng đi ra cánh cửa sảnh đấu giá, Viêm Hoằng Nghị ngồi ở hàng sau cũng lặng lẽ đứng dậy, rời đi theo.
Bên ngoài sảnh đấu giá là một con đường thật dài, ở cuối là đầu cầu thang.
Có lẽ do buổi đấu giá đang được tiến hành nên đám tay đấm vốn canh giữ ở nơi này đều bị phái đến phòng đấu giá.
Cho nên lúc này trên đường có vẻ cực kỳ quạnh quẽ, tiếng bước chân vang lên rõ mồn một.
Khi đi được nửa đường thì bước chân của Lâm Lăng đột nhiên ngừng lại.
“Lão đại, làm sao vậy?” Tiểu Bạch cũng dừng lại theo, nghi hoặc hỏi.
Lâm Lăng cũng không trả lời, chỉ xoay người, nhìn vào bóng đen đang đi đến từ đằng sau.
“Đường đường là Tam hoàng tử mà lại lưu lạc đến mức theo dõi người khác.” Lâm Lăng cười lạnh một tiếng, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Viêm Hoằng Nghị.
“Ha hả, vội vã rời đi như vậy là lo lắng bị ta phát hiện à?” Viêm Hoằng Nghị đi đến gần đó, cười lạnh và nói: “Lâm Lăng.”
Lâm Lăng nhếch khóe miệng lên: “Thực lực của ngươi còn chưa xứng làm ta lo lắng.”
“À? Vậy sao?” Nghe vậy, trong mắt Viêm Hoằng Nghị lóe lên ánh sắc lạnh, sát khí tràn ngập trên người càng nồng đậm hơn.
“Không có con hổ cấp 9 kia đi theo bên cạnh, ta cũng muốn xem rốt cục ngươi có gì để tự tin như vậy.”
Viêm Hoằng Nghị lạnh nhạt liếc nhìn Tiểu Bạch bên cạnh một cái.
Hắn có thể cảm nhận được một khí tức hung ác cực đoan từ trên người Tiểu Bạch, nhưng khí tức ở mức độ này hoàn toàn không đáng sợ đối với hắn.
Viêm Hoằng Nghị có tự tin tuyệt đối, dù Lâm Lăng và Tiểu Bạch có liên thủ cũng khó chống lại một chiêu khi hắn dùng hết sức.
Không ngờ ở phía sau cách nơi này mấy trượng, ‘Kinh Kha’ đang im lặng nằm sấp trên vách tường như một bức tượng.
“Ta đã không tính can thiệp vào chuyện của hoàng quyền, ngươi tiếp tục dây dưa ta cũng không làm được gì.” Lâm Lăng lạnh nhạt nói.
Viêm Hoằng Nghị cười lạnh lùng: “Ngươi là người thông minh, biết lần này ta tìm ngươi là vì nguyên nhân gì.”
“Trả lại hết mọi thứ cho ta, sau đó tự chặt đứt một tay, có lẽ ta có thể tha cho ngươi một con đường sống, thế nào?” Hắn dùng ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, trong mắt có sự nhạo báng như mèo vờn chuột.
“Nằm mơ.”
Nhưng câu trả lời kế tiếp của Lâm Lăng lại làm sắc mặt Viêm Hoằng Nghị lập tức âm trầm tới cực điểm.
“Nếu đã thế thì như ngươi mong muốn!”
Viêm Hoằng Nghị híp hai mắt lại, nhìn chằm chằm Lâm Lăng với ánh mắt ác độc, một trường kiếm màu đen chợt thoáng hiện trong tay!
Xẹt ——!
Ngay khi vừa dứt lời, thân thể hắn đột nhiên lao nhanh về phía trước, trường kiếm trong tay lóe lên tia sắc lạnh màu đen, bổ thẳng về phía Lâm Lăng.
Nhưng Lâm Lăng vẫn đứng tại chỗ, không tránh né chút nào, trên khóe miệng cũng hiện lên một độ cong trào phúng.
“Vèo!”
Ánh mắt Viêm Hoằng Nghị hơi trầm xuống, còn chưa kịp suy tư hàm ý trào phúng trên khóe miệng Lâm Lăng thì một cái bóng đen thật nhỏ đột nhiên thoáng hiện từ phía sau.
Ngay sau đó, Viêm Hoằng Nghị chỉ cảm thấy ngực tê rần, bước chân vọt tới trước đột nhiên khựng lại.
Hắn cúi đầu nhìn, trong mắt lập tức dâng lên một tia kinh hãi.
Bởi vì hắn phát hiện, một cái đuôi màu đen phủ đầy gai ngược chi chít đã đâm xuyên qua đến ngực.
Tuy vết thương mảnh như kim châm này không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đáng sợ là có một kịch độc đang lan tràn khắp cơ thể, tùy ý phá hủy mạch máu, gân mạch.
Chỉ thoáng chốc, cả trái tim hắn đã bị tơ đen chi chít bao trùm.
Viêm Hoằng Nghị cũng không xa lạ gì với loại kịch độc này, lúc trước hắn bị Lang Chu cắn trúng, để ngăn cản nọc độc lan tràn trong cơ thể nên hắn đã chặt đứt cánh tay phải.
Nhưng hiện tại, vị trí trúng độc lại ở ngực, hơn nữa khuếch tán cả trái tim, căn bản không thể áp dụng bất cứ cách cứu chữa nào.
“Đáng giận!!”
Viêm Hoằng Nghị hoảng sợ tột độ, lại tức giận tới cực điểm.
Nhưng lửa giận này lại càng tăng nhanh tốc độ độc tố lan tràn.
Linh lực trong thân thể hắn lập tức ngừng lại, thân thể như bị hút sạch, xụi lơ trên mặt đất.
Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện những mao mạch dưới da hắn đã hiện ra một màu đen nhánh, hình dạng này nhìn rất giống mạng nhện màu đen.
Kinh Kha vỗ đôi cánh màu đen, bay lơ lửng từ phía sau đến trước mặt Viêm Hoằng Nghị.
“Cái này…”
Đồng tử của Viêm Hoằng Nghị hơi co rút lại, hiển nhiên hắn cũng không ngờ vừa rồi khi mình tập trung chú ý đến Lâm Lăng, phía sau lại có một con động vật sát thủ đang ẩn nấp.
Nhưng trong quá trình tập kích này, hắn lại không hề hay biết!