Sau khi bò vào nơi tận cùng, Lâm Lăng phát hiện cuối con đường lại là một gian mật thất, chỗ lối vào đầy những mảnh đá vụn, hiển nhiên trước đó, cửa đá mật thất vốn đóng chặt đã bị hai người của học viện Võ Lăng trực tiếp phá vỡ.
Lúc này, Kinh Kha đã bay tới cửa, quét mắt vào bên trong. Chỉ thấy trong mật thất cũng không âm u, mà ngược lại còn cực kỳ sáng chói.
Bóng dáng thon dài của một người đàn ông cũng đập vào mắt. Không nghi ngờ gì nữa, người này chính là người đàn ông mày kiếm kia – Mạnh Hậu. Lúc này, hắn ta đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, linh lực trên người kích động, không ngừng rót vào cái đài đá cổ xưa trước mặt.
“Hắn đang làm gì?”
Hành động quỷ dị này khiến Lâm Lăng cảm thấy khó hiểu, lập tức thao túng Kinh Kha đậu lên vách tường trong mật thất, tập trung quan sát.
Cả đài đá là một màu xám trắng, chỉ rộng mấy trượng, trên đó phủ kín phù văn phức tạp huyền ảo, giống như một trận pháp.
Bình thường Lâm Lăng vốn dốt đặc cán mai đối với trận pháp, càng đừng nói là loại phù văn trận viễn cổ này.
Nhưng làm hắn ngạc nhiên chính là, giữa trận pháp trên đài đá có cắm một cây gậy sắt, hình như để làm mắt trận.
Trong lúc mơ hồ, nó tràn ra một luồng dao động năng lượng khó hiểu.
Lâm Lăng hơi giật mình, dao động này chính là khí tức năng lượng mà hắn cảm ứng được ở bên ngoài khi đến di tích viễn cổ.
Lâm Lăng không khỏi tò mò đánh giá, cây gậy sắt này dài chừng năm thước, toàn thân có màu vàng ròng, tuy bên ngoài bao trùm một lớp tro bụi thật dày, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy hoa văn huyền bí trên thân gậy.
Những hoa văn đó giống như kiệt tác của trời đất, tự nhiên mà thần kỳ, hình như có tác dụng liên thông với trận pháp trên đài đá.
Nhưng trận pháp phù văn trên đài đá cứ như những con sông khô cạn, không còn chút dao động năng lượng nào nữa. Mà lúc này Mạnh Hậu đang không ngừng rót linh lực vào đài đá, hiển nhiên là muốn kích hoạt nguồn năng lượng trận pháp, sau đó rút cây gậy sắt này ra.
Để tránh linh lực trong cơ thể hao hết, Mạnh Hậu trực tiếp lấy ra số lượng lớn đá Linh Dương từ nhẫn không gian rồi rút năng lượng trong đó ra mà rót vào trận pháp.
Ong ong ong!!!
Được năng lượng điên cuồng rót vào, trận pháp phù văn đã sáng lên gần chín phần.
Nhìn câu gậy sắt huyền bí trước mặt, đôi mắt của Mạnh Hậu càng thêm nóng bỏng.
Chỉ cần kiên trì thêm một chút là có thể hoàn toàn mở ra nguồn năng lượng kích hoạt trận pháp. Đến lúc đó, hắn ta có thể dễ dàng rút ra Thần Binh bị khóa cứng tại đây!!
Trong mật thất, Mạnh Hậu không bận tâm về số lượng khổng lồ đá Linh Dương đã dùng, hắn ta liên tục rút ra năng lượng rồi rót vào trận pháp trên đài đá.
Nhìn ra được, tài phú của tên này cực kỳ hùng hậu, hoặc là rất khát khao có được cây gậy sắt huyền bí này. Dù phải bỏ ra tất cả đá Linh Dương, hắn ta cũng muốn giành được!
Mà những gì hắn ta bỏ ra cũng đã có hiệu quả, chỉ thấy phần diện tích trận pháp phù văn được rót vào năng lượng đã rất lớn, chỉ còn một phù văn cuối cùng là có thể mở ra.
“Sắp thành công rồi!” Thấy thế, ánh mắt Mạnh Hậu chớp động, trên mặt tràn ngập phấn khởi.
Hắn lập tức đưa tay ra nắm một cái, trực tiếp biến đổi hơn vạn viên đá Linh Dương thành một dòng lũ năng lượng, để nó tràn vào đài đá.
Chỉ thoáng chốc, phù văn ảm đạm cuối cùng cũng sáng lên.
Ong ——!