Toàn bộ huyết thủy bên trong đầm máu đều sôi trào lên, toát ra một đám bong bóng.
Đây là năng lượng của một giọt huyết dịch của Võ Tôn, có thể khiến cho cả đầm máu này trở nên sôi trào.
Thế nhưng, lúc một giọt huyết dịch từ trong cái tay chảy ra, Ma kiếm trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên giống như ngửi được mùi máu, lập tức trở nên chấn động, không ngừng phát ra tiếng vang, giống như đang muốn từ trong trái tim lao ra, hút hết máu tươi trong cánh tay này.
Ninh Tiểu Xuyên biết rõ trong cái tay này ẩn chứa huyết khí vô cùng khổng lồ, một khi để Ma kiếm hấp thu nó, căn bản sẽ không dừng lại được, đến lúc đó, mình nhất định sẽ bị huyết khí khổng lồ này khiến cho bạo thể mà chết.
Một giọt tinh huyết của Võ Tôn, còn ẩn chứa huyết khí nồng hậu hơn xa tổng số huyết khí trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên hiện tại.
Huống chi, trong cái tay này ẩn chứa trên trăm giọt huyết dịch, một khi để Ma kiếm hấp thu, như vậy thì Ninh Tiểu Xuyên sẽ bạo thể mà chết.
Ninh Tiểu Xuyên liền cất cái tay đi, ngồi xếp bằng tại chỗ, vận chuyển Huyền Khí, áp chế Ma kiếm xuống.
Liên tiếp hai ngày, Ninh Tiểu Xuyên đều không lấy cái tay ra, mà toàn tâm toàn lực khôi phục thương thế.
Vốn dĩ thương thế trên người Ninh Tiểu Xuyên phải mất năm sáu ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục, nhưng sau khi ăn Huyết Thiềm Đan và đan trị thương trung cấp, tốc độ khôi phục thương thế của Ninh Tiểu Xuyên lập tức tăng lên rất nhanh, gần như chỉ mất hai ngày đã tu luyện đến trạng thái toàn thịnh.
Sau khi thương thế của ba người khỏi hẳn, liền tiến về phía Huyết Sơn.
Lúc đám người Ninh Tiểu Xuyên leo lên Huyết Sơn được nửa ngày, trong thạch động trên vách đá dựng đứng, lại có một đạo nhân ảnh bay ra.
Đạo nhân ảnh rớt xuống đầm máu, mũi chân điểm nhẹ trên mặt nước một cái, giống như chim én lướt nước, thân thể bay lên cao, hạ xuống bên bờ đầm máu, sau đó thở ra một hơi thật dài, nhìn về phía thạch động trên vách đá dựng đứng mà lòng vẫn còn sợ hãi:
– Cái tử thi kia cuối cùng cũng yên tĩnh lại rồi. Nơi này là… Nơi này là sâu trong Hỏa Ma Sơn Mạch. Huyết Sơn, thác nước, Ma Cung…
Tam đầu lĩnh của Hắc Ám Đế Thành nhìn chằm chằm vào ngọn núi đỏ như máu và tòa Ma Cung u ám cổ xưa, trong lòng liền trở nên kích động.
Khu rừng chướng khí ngũ sắc không phải là sức người có thể vượt qua, nhưng trong Vẫn Long Cốc, không ngờ vẫn có một thông đạo nối thẳng tới nơi này.
Hai ngày trước đó, Tam đầu lĩnh mang theo người của Hắc Ám Đế Thành truy sát theo đám người Ninh Tiểu Xuyên, lúc tiến vào thạch động dưới mặt đất, đã làm cho cái tử thi kia thức tỉnh.
Cái tử thi kia liền trở nên điên cuồng, bắt đầu gi ết chết phần lớn Võ giả của Hắc Ám Đế Thành, Tam đầu lĩnh cũng may mắn mới có thể trốn thoát ra ngoài.
Đến khi thạch động yên tĩnh trở lại.
Tam đầu lĩnh một lần nữa tiến vào thạch động dưới mặt đất, lần này không khiến cho tử khi kia thức tỉnh, cho nên mới có thể bình yên vô sự xuyên qua thạch động, đi tới chỗ Huyết Sơn này.
– Trên mặt đất vẫn còn sót lại than nóng, xem ra Ninh Tiểu Xuyên và Thiến Thiến quận chúa đêm qua còn ở chỗ này, bây giờ nhất định đã đi lên đ ỉnh Ma Cung.
Tam đầu lĩnh nhìn lên ngọn núi Huyết Sắc, sau đó cũng bắt đầu lên đường.
Sau khi Tam đầu lĩnh rời khỏi, những cao thủ trẻ tuổi như Ngự Thiên Địch, Lan Phỉ công chúa, Ninh Hinh Nhi,… cũng từ trong thạch động lao ra, sau đó lần lượt trèo lên Huyết Sơn.
Cao thủ từ trong thạch động đi ra càng lúc càng nhiều, bắt đầu chém giết lẫn nhau, cướp đoạt Hắc Hỏa Mộc Châu, sau đó đồng loạt trèo lên đ ỉnh Huyết Sơn.
Thạch động an tĩnh lại, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, đã có mấy trăm Võ giả trẻ tuổi đi qua thạch động đó mà tiến sâu vào trong Hỏa Ma Sơn Mạch, khiến cho khu vực cổ xưa tĩnh lặng này bắt đầu trở nên ầm ĩ, không ngừng dấy lên từng trận sát phạt.
…
Ba người Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên không biết đã có Võ giả khác tiến sâu vào Hỏa Ma Sơn Mạch.
Bọn hắn dọc theo con đường núi mà tiền nhân mở ra, leo lên đ ỉnh núi, lúc đi tới đỉnh thác nước trên Huyết Sơn, phóng mắt nhìn lại, có thể nhìn thấy khu rừng chướng khí ngũ sắc mênh mông bên dưới, quả thực giống như một mảnh hải dương rực rỡ không màu sắc.
– Nếu như trèo lên đ ỉnh núi thêm một ngày nữa, có lẽ có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng Hỏa Ma Sơn Mạch. Nếu đi lên đ ỉnh núi, đứng trên đỉnh Ma Cung, e rằng còn có thể nhìn thấy Hoàng thành vạn dặm.
Mộ Dung Vô Song đứng trên đỉnh thác nước, rất muốn rống lớn một tiếng, nhưng vừa nhìn thấy tòa Ma Cung bên trên, hắn lập tức nhịn lại, sợ rằng sẽ quấy nhiễu Ma Quân trong Ma Cung.
Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thiến Thiến sóng vai mà đi, tiếp tục leo lên đ ỉnh núi.
Trên đường, hai người đều không nói gì, không biết qua bao lâu, Ninh Tiểu Xuyên mới chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, hỏi:
– Nghe gia gia nói, ngươi chủ động đi cầu Thánh Thượng hủy bỏ quan hệ thông gia của chúng ta?
Ngự Thiến Thiến nghe thấy Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên hỏi đến vấn đề này, trái tim đột nhiên giật thót, thế nhưng biểu hiện trên mặt lại vô cùng tự nhiên, giả vờ như không có việc gì, nói:
– Đây vốn là hôn nhân chính trị, đối với ngươi và ta, đều không công bằng.
– Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
– Ta còn tưởng rằng vì ngươi chán ghét ta, mới không muốn gả cho ta, ngươi đã nói như vậy thì ta cũng yên tâm rồi.
Ngự Thiến Thiến siết chặt nắm tay, có một loại cảm xúc giống như muốn đẩy Ninh Tiểu Xuyên từ trên vách núi xuống, nhưng cuối cùng vẫn cố giữ cho bản thân bình tĩnh, lộ ra một nụ cười sảng khoái, nói:
– Chán ghét thì chưa đến mức, chẳng qua ta cũng không muốn chia rẽ tình cảm giữa ngươi và Ngưng Sanh cô nương, bằng không sẽ có rất nhiều người mắng ta tranh đoạt một nam nhân với một nữ tử thanh lâu. Lại nói, Ngự Thiến Thiến ta dung mạo cho dù không sánh bằng Ngọc Ngưng Sanh, nhưng tuyệt đối không phải là xấu, với gia thế của Đại Kim Bằng Vương Phủ, muốn nam nhân nào mà không có?
Ninh Tiểu Xuyên thấy Ngự Thiến Thiến khai mở tâm tình như vậy, trong lòng cũng không còn lo lắng nữa, nói:
– Theo ta thấy, dung mạo của quận chúa điện hạ chính là khuynh quốc khuynh thành, tam đại mỹ nhân của Hoàng thành cũng chưa chắc vượt qua được quận chúa điện hạ, quận chúa muốn tìm một vị lang quân như ý, cũng là chuyện hết sức dễ dàng.
Ninh Tiểu Xuyên nói những lời này, vốn có chút khoa trương, nhưng vào trong tai Ngự Thiến Thiến thì lại hoàn toàn biến vị rồi.
Nàng bỗng nhiên dừng bước, có chút lãnh ngạo nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:
– Ninh Tiểu Xuyên, tại sao ngươi lại đến Vẫn Long Cốc để cứu ta?
Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên cảm thấy tốc độ trở mặt của Ngự Thiến Thiến rất nhanh, có chút không thích ứng kịp, liền hỏi ngược lại:
– Chúng ta có phải là bằng hữu hay không?
– Tất nhiên là bằng hữu rồi.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Vậy thì ta cứu ngươi, không phải là chuyện rất bình thường sao?
Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên cảm thấy tốc độ trở mặt của Ngự Thiến Thiến rất nhanh, có chút không thích ứng kịp, liền hỏi ngược lại:
– Chúng ta có phải là bằng hữu hay không?
– Tất nhiên là bằng hữu rồi.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Vậy thì ta cứu ngươi, không phải là chuyện rất bình thường sao?
Ngự Thiến Thiến nói:
– Bằng hữu bình thường cũng đáng để ngươi mạo hiểm tính mạng đi cứu? Chỉ là bằng hữu mà ngươi có thể chết vì người đó mà không tiếc?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Ta không biết xâm nhập Vẫn Long Cốc thì nhất định sẽ chết trong đó. Nhưng nếu ta không cứu ngươi, thấy ngươi chết trong Vẫn Long Cốc, thì ta nhất định sẽ rất hối hận. Đã biết sẽ hối hận, tại sao không buông tay đánh cược một lần?
Ngự Thiến Thiến nghe nói như thế, trong lòng lập tức vui sướng, đặc biệt là câu nói “Nếu ta không đi cứu ngươi, nhìn thấy ngươi chết trong Vẫn Long Cốc, thì ta nhất định sẽ rất hối hận” của Ninh Tiểu Xuyên. Lời nói này khiến nàng kích động đến mức trái tim đập “thình thịch”, nàng biết rõ giờ khắc này, trái tim của nàng đã bị Ninh Tiểu Xuyên bắt giữ.
Mặc dù hắn yêu Ngọc Ngưng Sanh, nhưng thì ra trong lòng hắn, ta cũng quan trọng như vậy.
Ninh Tiểu Xuyên thấy Ngự Thiến Thiến cúi đầu, trên mặt nổi hai rặng mây hồng, không khỏi tò mò hỏi:
– Ngươi làm sao vậy?
– Không có gì.
Ngự Thiến Thiến ngẩng đầu lên, kiêu ngạo như một con thiên nga, nói:
– Đừng tưởng rằng ngươi đã cứu ta một lần thì giỏi lắm, nhân tình này, ta sẽ trả cho ngươi.
Nói xong lời này, Ngự Thiến Thiến lập tức đi thẳng về phía trước.
Ninh Tiểu Xuyên thở ra một hơi thật dài, sau đó lắc đầu đuổi theo, nói:
– Ta cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi, với quyền thế của Đại Kim Bằng Vương Phủ, muốn để ngươi tiến vào Thiên Đế học cung tu luyện cũng là chuyện rất dễ dàng. Tại sao một Dưỡng Tâm Sư như ngươi, lại tham gia một khảo hạch hung hiểm như vậy?
– Ta muốn dùng thực lực của mình nói cho tất cả mọi người biết, ta có năng lực thi vào Thiên Đế học cung, không phải thông qua quyền thế của Vương Phủ để đi cửa sau. Bằng không, cho dù có tiến vào được Thiên Đế học cung, cũng sẽ bị người ta xem thường.
Ngự Thiến Thiến nói.
Mộ Dung Vô Song từ phía trước chạy trở về, sắc mặt ngưng trọng nói:
– Hai người các ngươi tạm thời khoan nói chuyện yêu đương được không? Ta ở phía trước phát hiện dấu vết Võ giả hoạt động, rất có thể có người còn đến sớm hơn chúng ta.
Những cây cối ở đây đều cứng rắn như kim thiết, đường kính thân cây đạt tới 2m, cho dù là với tu vi của Ninh Tiểu Xuyên hiện tại, cũng không nhất định có thể một kiếm chặt đứt thân cây thô to như vậy.
Càng không nói đến việc đối phương lại dùng một kiếm chặt đứt một mảng lớn đại thủ, kiếm khí này rốt cuộc đáng sợ tới mức nào?
– Thân cây đứt đoạn rất kỳ lạ, thời gian chặt đứt, hẳn là chỉ mới ba ngày.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn sâu vào trong rừng, trong lòng có chút buồn bực.
Cường giả của Thiên Đế học cung, sớm đã rời khỏi Hỏa Ma Sơn Mạch, điều này chứng tỏ, Võ giả mới đến đây, nhất định là một trong những Võ giả trẻ tuổi tham gia khảo hạch.
Người này dựa vào tu vi cường đại của mình, xuyên qua khu rừng chướng khí ngũ sắc, tiến vào Huyết Sơn trước một bước.
Trong đám cao thủ thế hệ trẻ, không ngờ lại có người mạnh đến mức này.
Tu vi ít nhất cũng đạt tới Thần Thể tầng thứ tư, thậm chí càng cao hơn.
Sau khi phát hiện kiếm khí lưu lại trong khu rừng, ba người Ninh Tiểu Xuyên lại càng trở nên cẩn thận từng li từng tí, cảnh giác phòng bị mỗi cành cây ngọn cỏ xung quanh.
Ninh Tiểu Xuyên lại lần nữa cảm thấy áp lực, vốn tưởng rằng bản thân đạt tới Thần Thể tầng thứ ba, đã có thể xem là tồn tại cao cấp trong đám đồng lứa, nhưng bây giờ xem ra, núi cao còn có núi cao hơn, vương giả thế hệ trẻ chính thức, có lẽ đang đi ở phía trước.
Đêm xuống, Huyết Sơn rất không bình yên, trong núi luôn có thể nghe thấy tiếng thú rống kh ủng bố, thậm chí có cả tiếng long ngâm, sâu trong mây mù dường như ẩn chứa hung hiểm cực lớn.
Ba người căn bản không dám tiếp tục lên đường nữa, tìm kiếm một huy3t động bên vách đá, dự định nghỉ lại một đêm trong sơn động này.
Ninh Tiểu Xuyên lại lần nữa lấy cái tay tử thi ra, sau đó trích ra một giọt huyết dịch.
Huyết dịch của Võ Tôn ẩn chứa huyết khí cực kỳ khổng lồ, giống như một cái biển lớn mênh mông.
Ma kiếm bên trong trái tim cảm nhận được huyết khí, liền tản mát ra một luồng lực lượng Ma tính, bắt đầu điên cuồng hút lấy giọt huyết dịch này, rất nhanh đã hoàn toàn nuốt chừng lấy nó.
Ầm…
Trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên phát ra một tiếng nổ tung, còn may là Võ Đạo Tâm Cung của Ninh Tiểu Xuyên đủ cường đại, bằng không nhất định đã bị luồng lực lượng này khiến cho nổ tung rồi.
Huyền Khí Võ Đạo nồng đậm, từ trong Ma kiếm phóng xuất ra, tràn ngập trong Võ Đạo Tâm Cung, khiến cho cảnh giới của Ninh Tiểu Xuyên cấp tốc tăng lên.
Loại cảm giác này, giống như ăn vào Trung Cấp đan, tu vi tăng lên vượt bậc.
Sau khi hấp thu một giọt máu, Ma kiếm dường như đã uống no máu tươi, liền bình thường trở lại.
Ninh Tiểu Xuyên trích máu tươi trong cái tay ra, cất vào trong một cái hộp Huyền Ngọc Hàn, màu sắc huyết dịch đỏ rực diễm lệ, không hề có chút khí tức thối rữa của xác chết, ngược lại càng giống như bảo thạch tinh khiết.
Đạt tới cảnh giới Võ Tôn, đã siêu phàm thoát tục, thân thể hóa thành bảo thể.
Máu tươi trong cơ thể giống như tuyệt thế Huyền dược, ẩn chứa Võ Nguyên khí và tinh hoa sinh mệnh vô cùng nồng hậu.
Tổng cộng có 136 giọt huyết dịch Võ Tôn.
Mỗi một giọt huyết dịch Võ Tôn ẩn chứa huyết khí còn nhiều hơn cả tổng số huyết khí trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên.
Sau khi huyết dịch từ trong cái tay chảy ra hết, liền trở nên khô quắt, dần tái nhợt, mất đi thần tính.
Ninh Tiểu Xuyên dễ dàng cạy năm ngón tay ra, không ngờ bên trong lại có một viên cốt châu được mài sáng bóng.
Một khối xương trắng mài thành hạt châu, lớn bằng con mắt, nắm trong tay có chút lạnh buốt, ngoài ra thì không có gì đặc biệt.
– Lúc một Võ Tôn sắp chết, lại không chịu buông thứ này ra, chẳng lẽ chỉ là một viên cốt châu không có gì đặc biệt?
Ninh Tiểu Xuyên không tin đây là một viên cốt châu bình thường, bắt đầu thử nghiên cứu về nó, hết dùng kiếm chém lại dùng lửa đốt, dùng máu giọt lên,… Nhưng tất cả đều không khiến cho viên cốt châu này biến hóa chút nào.
Điểm đặc biệt duy nhất của nó, chính là nó cực kỳ cứng rắn, với tu vi của Ninh Tiểu Xuyên hiện tại, cũng không thể làm nó hư tổn chút nào.