Thiên Đế Mộ Lâm ở tại trung tâm Quỷ Mộng Hoang Lâm, là một nơi tử linh địa cực, âm lãnh vô cùng, đã có lịch sử mấy ngàn năm.
Trong tay Nhạc Minh Tùng cầm một cái mâm tròn màu xám đen, tiến hành xác định phương vị, đi ở phía trước mở đường, trong miệng lại lẩm bẩm:
– Lòng của nữ nhân quả thật như kim đáy biển! Thật sự không ngờ bà nương Kim Tước Hi kia lại có thể nhịn ngươi như vậy! Xem ra câu cổ danh ngôn kia nói rất đúng a! Nữ nhân nên sờ nhiều một chút, sờ nàng càng nhiều, nàng càng biết nghe lời!
– Có câu cổ danh ngôn này nữa sao?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Nhạc Minh Tùng nghiêm trang nói:
– Tại sao không có? Kim Tước Hi không phải là ví dụ tốt nhất hay sao? Nam nhân khác, đừng nói là sờ ngực nàng, coi như là sờ phải một ngón tay nàng, nàng cũng dám đem toàn bộ bàn tay người đó chặt đi! Duy chỉ có mình ngươi, đều sờ cả toàn thân nàng, còn đòi nàng trả tiền… Chậc chậc… không ngờ nàng cũng chẳng hề phát hỏa với ngươi! Có thể thấy được, cổ danh ngôn quả thật đều là chân lý a!
Ninh Tiểu Xuyên chỉ cười mà không nói. Vóc người của Kim Tước Hi quả thật là rất tốt, thế nhưng cái hắn nhìn thấy tựa hồ cũng chỉ là một người bị thương, trong lòng cũng không có bất cứ tạp niệm nào khác.
Có thể trong đầu cũng có một chút ý niệm kiều diễm, thế nhưng đã tập mãi thành thói quen, có thể khắc chế lý trí bản thân.
Nhạc Minh Tùng kích động nói:
– Hay là, ngươi dạy ta dưỡng tâm luyện dược đi? Ta cũng muốn làm Dưỡng Tâm Sư a! Ngay cả quần của nữ nhân cũng có thể lột xuống! Ai bảo ta là Dưỡng Tâm Sư chứ? Cái gì là tiết tháo? Đây chính là tiết tháo! Tiết tháo của Dưỡng Tâm Sư đều nằm trong váy của nữ nhân cả!
– Suỵt!
Ninh Tiểu Xuyên làm ra thủ thế chớ có lên tiếng.
Bàn chân Ninh Tiểu Xuyên điểm một cái lên mặt đất, thân thể phóng vọt lên, nhảy lên một chạc cây cao hai mươi thước. Ánh mắt xuyên qua tầng tầng cành lá, nhìn thấy xa xa có một tấm bia đá to lớn mà cũ nát, bên trên tấm bia đá đang có một gã Võ giả đứng.
Đó là một tấm bia đá màu đen cao tới mười trượng, bên trên có khắc cổ văn mơ hồ không rõ, tản mát ra một cỗ khí tức tang thương cổ lão, tựa như một món cổ vật trong thư tịch lịch sử, đã từ trong thư tịch bay ra, tọa lạc tại nơi đây.
Nhạc Minh Tùng cũng leo lên cây, miết miết hai chòm râu, khẽ nói:
– Đã đến biên giới Thiên Đế Mộ Lâm! Trong mộ lâm có rất nhiều tấm bia đá như vậy. Nghe đồn dưới mỗi một tấm bia đá đều mai táng một vị cường giả Võ Đạo!
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên nhìn về phía gã Võ giả đứng trên tấm bia đá kia, nói:
– Đó là người bản thổ Đế Hư! Tu vi hẳn là Thần Thể tầng thứ tư!
– Làm sao ngươi biết?
– Tâm thần cảm ứng!
– Không phải nói chỉ có Võ Tôn mới có thể nắm giữ năng lực tâm thần cảm ứng sao? Này… Ngươi… ngươi đi đâu vậy?
Thời điểm Nhạc Minh Tùng quay đầu lại, Ninh Tiểu Xuyên đã nhảy xuống đất, hóa thành một đạo cầu vồng bảy màu, hướng về phía tấm bia đá kia chạy tới.
Nhạc Minh Tùng lập tức đuổi theo. Đến khi hắn đuổi tới dưới tấm bia đá, gã Võ giả bản thổ Thần Thể tầng thứ tư kia đã bị Ninh Tiểu Xuyên gi ết chết, vùi thi thể xuống bùn đất bên dưới.
Ninh Tiểu Xuyên thanh lý sạch sẽ tất cả vết tích phát sinh, sau đó liền nhanh chóng bước đi về phía Thiên Đế Mộ Lâm.
– Chờ một chút! Trong Thiên Đế Mộ Lâm có rất nhiều âm sát và uế khí! Nếu như dính lên trên người, nhẹ thì vận rủi quấn thân, nặng thì thân tử đạo tiêu!
Nhạc Minh Tùng nghiêm túc nói.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Trên đời này thật sự có uế khí sao?
Hắn vốn dĩ không tin những thứ huyền diệu khó giải thích. Thế nhưng ngay một khắc tiến vào mộ lâm, hắn quả thật cảm giác được có một cỗ lực lượng âm hàn xâm nhập vào thân thể.
Đó cũng không phải là một loại lực lượng thực chất, chỉ có thể dùng tâm thần mới có thể cảm ứng được. Thế nhưng cỗ lực lượng kia lại quả thật tồn tại!
Nhạc Minh Tùng thận trọng gật đầu, lấy từ trong lòng ngực ra hai hạt châu xích hồng sắc, đưa cho Ninh Tiểu Xuyên một viên, nói:
– Đây là Cửu Dương Ích Tà Châu! Đeo nó ở trên cổ liền có thể trừ tà, phòng sát, khu hàn, trừ uế… thuộc về Huyền khí Nhất phẩm!
Ninh Tiểu Xuyên vẫn luôn cảm thấy Nhạc Minh Tùng này không phải là một kẻ đáng tin tưởng, nửa tin nửa ngờ nhận lấy Cửu Dương Ích Tà Châu.
Thế nhưng, ngay lập tức hắn liền cảm giác được một cỗ lực lượng ấm áp bao phủ toàn thân, đem cỗ hàn khí vô hình kia khu trục đi.
– Hửm? Chẳng lẽ hạt châu này thật sự có thể trừ tà sao?
Ninh Tiểu Xuyên có chút kinh ngạc, cảm thấy không thể tin nổi.
Ngữ khí Nhạc Minh Tùng có chút không vui, nói:
– Đâu chỉ có trừ tà? Nếu như nghiền nát thành bụi phấn pha với nước uống, còn có thể tráng dương ích khí! Bất quá đây là Huyền khí Nhất phẩm, nếu như dùng để pha nước uống thì quá lãng phí rồi! Nếu như ngươi muốn tráng dương ích khí, chỗ này ta còn có một gốc Hổ Tiên Tu 600 năm, lần trước đào được ở Bắc Nhai Lĩnh. Vừa lúc ngươi là Dưỡng Tâm Sư, hay là ngươi dùng gốc Huyền dược Lục phẩm này giúp ta luyện chế một lò Thôi Tình Tráng Dương Đan, ta trả tiền công cho ngươi, như thế nào?
Ninh Tiểu Xuyên đeo Cửu Dương Ích Tà Châu lên trên cổ, không thèm để ý tới Nhạc Minh Tùng nữa.
Nhạc Minh Tùng vội vã đuổi theo, nói:
– Ninh huynh đệ, mọi chuyện còn có thể thương lượng! Bằng không sau khi luyện thành đan dược, ta chia cho ngươi một viên?
Ninh Tiểu Xuyên cũng không dừng bước, nói:
– Hai viên Cửu Dương Ích Tà Châu này là do ai luyện chế?
– Nếu như ngươi giúp ta luyện chế một lò Thôi Tình Tráng Dương Đan, ta sẽ nói cho ngươi biết!
Nhạc Minh Tùng thật sự lấy ra một gốc Hổ Tiên Tu, hình dáng trụ dài, đường kính đạt tới cỡ cánh tay thanh niên, chiều dài đến bốn mươi phân, toàn thân đều là xích hồng sắc, phần đuôi mọc ra không ít sợi rễ màu trắng.
Gốc Hổ Tiên Tu này quả thật đã có 600 năm, thuộc về Huyền dược Lục phẩm, xem như là bảo dược tương đối hiếm thấy, vậy mà lại bị hắn đào được, thật đúng là kỳ tích!
Phẩm cấp của Huyền dược, có quan hệ trực tiếp với số năm sinh trưởng của nó.
Nói như vậy, dược liệu sinh trưởng từ 100 năm trở xuống, đều chỉ có thể xem như là thảo dược phổ thông.
Dược liệu sinh trưởng trên 100 năm, mới có thể xưng là Huyền dược.
Huyền dược sinh trưởng từ 100 năm đến 200 năm, đều được xưng là Huyền dược Nhất phẩm.
Huyền dược sinh trưởng từ hai trăm năm đến ba trăm năm, được xưng là Huyền dược Nhị phẩm.
Cứ như vậy, Huyền dược sinh trưởng từ 900 năm đến 1000 năm, được xưng là Huyền dược Cửu phẩm.
Dược liệu sinh trưởng từ 1000 năm trở lên, cũng đã hiếm thấy tới cực điểm, đã siêu việt phạm trù Huyền dược, có dược lực khôi phục sinh tử, mọc lại thịt từ xương cốt.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn một chút gốc Hổ Tiên Tu trong tay Nhạc Minh Tùng, chỉ do dự chốc lát, sau đó nhận lấy gốc Huyền dược Lục phẩm này, nói:
– Được rồi! Ta đáp ứng giúp ngươi luyện chế một lò Trung Cấp Đan!
– Nhất định phải có hiệu quả thôi tình!
Nhạc Minh Tùng nhấn mạnh.
Ninh Tiểu Xuyên cười khổ một cái, gật đầu.
– Nhất định phải có thể tráng dương ích khí!
Nhạc Minh Tùng lại nói.
Ninh Tiểu Xuyên một lần nữa gật đầu:
– Chẳng qua ngươi phải trả công cho ta!
– Bao nhiêu? Tùy ngươi ra giá!
Nhạc Minh Tùng cực kỳ hưng phấn. Hắn vẫn luôn nghĩ muốn luyện chế một lò Thôi Tình Tráng Dương Đan, nhưng bởi vì Dưỡng Tâm Sư có thể luyện chế ra Trung Cấp Đan rất khó tìm, hơn nữa cho dù tìm được Dưỡng Tâm Sư Trung cấp, cũng không nhất định sẽ giúp hắn luyện chế loại đan dược này, cho nên vẫn luôn không thể luyện thành. Hiện tại rốt cuộc đã có người nguyện ý giúp hắn luyện chế, làm sao có thể không hưng phấn cho được.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Ta chỉ cần một viên Cửu Dương Ích Tà Châu này là đủ rồi!
– Tốt! Quả nhiên là hảo huynh đệ! Đến lúc đó luyện thành đan dược, ta khẳng định sẽ tặng cho ngươi một viên!
Nhạc Minh Tùng có vẻ rất hào sảng.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Cửu Dương Ích Tà Châu này rốt cuộc là do ai luyện chế?
– Là ta!
Nhạc Minh Tùng nói.
– Ngươi?
– Không sai! Chính là ta! Không phải ta đã từng nói với ngươi, ta là hàng xóm của đệ tử của Thiên hạ đệ nhất Luyện Khí Sư sao? Suỵt! Khiêm tốn! Khiêm tốn! Đừng để cho ngoại nhân biết được a!
Nhạc Minh Tùng ra vẻ bí mật nói.
Ninh Tiểu Xuyên thu Hổ Tiên Tu vào túi Càn Khôn túi, liền không cùng Nhạc Minh Tùng dây dưa nữa, hướng về phía sâu trong Thiên Đế Mộ Lâm xuất phát.
o0o
Trước mắt khắp nơi đều là phần mộ. Có phần mộ vẫn còn đang mở ra, lộ ra nửa cỗ quan tài, khiến cho người ta nhìn thấy, trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi vu vơ.
Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ trong mộ lâm đều tràn ngập quỷ hỏa u lam sắc, trong mộ huyệt thậm chí còn phát ra thanh âm kỳ quái, giống như có sinh vật nào đó đang tru lên.
Phịch!
Một con quạ màu đen, trong miệng ngậm một khúc xương vẫn còn chảy máu tươi dầm dề, bay lên trên một cành cây héo rũ.
Trên đầu quạ đen mọc một cặp mắt người, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng đi qua bên dưới.
Đây là Nhân Nhãn Nha (*), nghe đồn là quạ đen do tử linh trong mộ hóa thành, chuyên ăn thịt người, còn có thể phát ra tiếng kêu giống như tiếng tiểu hài tử khóc vậy.
(*) quạ
Nhìn thấy Nhân Nhãn Nha, là dấu hiệu bất tường!
– Hay là, chúng ta đừng đi tới nữa! Phía trước được xưng là Thiên Đế Mộ Lâm, nhất định là địa phương không tốt lành gì, không phải bằng vào tu vi chúng ta là có thể xông loạn a!
Trong tay Nhạc Minh Tùng cầm một mâm tròn bằng sắt, dùng để xác định phương hướng.
Thế nhưng, hắn phát hiện sau khi đi vào Thiên Đế Mộ Lâm, toàn bộ phương vị đều rối loạn, cái mâm sắt đã hoàn toàn mất đi tác dụng.
Điều này chứng tỏ trong Thiên Đế Mộ Lâm có một cỗ lực lượng thần bí, đang tiến hành nhiễu loạn phương vị không gian.
Ninh Tiểu Xuyên tiến hành tâm thần cảm ứng, cũng phát hiện càng đi về phía trước sẽ càng lành ít dữ nhiều, liền quyết định trước tiên rời khỏi Thiên Đế Mộ Lâm, miễn cho triệt để bị lạc trong mộ địa.
– A!
Nhạc Minh Tùng vừa xoay người, liền phát hiện ở phía sau chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một gã kỵ sĩ cưỡi chiến câu (*) khô lâu bạch sắc.
(*) ngựa chiến
Trên người kỵ sĩ chỉ mặc một kiện khôi giáp màu đen, thế nhưng bên trong áo giáp chỉ có một đoàn quỷ hỏa, cũng không có thân thể. Một đoàn quỷ hỏa, chống đỡ bộ áo giáp!
– U Minh Kỵ sĩ, người thủ hộ Thiên Đế Mộ Lâm!
Toàn thân Nhạc Minh Tùng run lên một cái, mâm sắt trong tay liền rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng loảng xoảng.
Gã U Minh Kỵ sĩ kia rút chiến kiếm ra, chém ra một mảnh kiếm khí dày đặc, chém một kiếm về phía cổ của Nhạc Minh Tùng.
Thình thịch!
Lòng bàn tay Ninh Tiểu Xuyên đánh ra một đạo thiểm điện cầu, đánh bay gã U Minh Kỵ sĩ kia ra ngoài.
– Chạy mau! U Minh Kỵ sĩ vốn là thân thể bất tử, nếu như làm kinh động, khiến các U Minh Kỵ sĩ khác kéo tới, chúng ta nhất định sẽ chết!
Nhạc Minh Tùng vội vã cởi đôi giày dưới chân ra, đeo lên trên cổ, đi chân không, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, chạy trốn so với chó hoang còn nhanh hơn không ít.
Thình thịch!
Gã U Minh Kỵ sĩ bị đánh bay ra ngoài kia lại đứng lên, ngồi lên trên lưng chiến câu khô lâu bạch sắc, hướng về phía Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng truy sát tới.
– Tiểu Song, đi ra!
Ninh Tiểu Xuyên lấy Huyền Thú Giám, triệu hồi Song Đầu Thạch Thú.
Hắn cưỡi trên lưng Song Đầu Thạch Thú, trực tiếp nắm cổ ảo Nhạc Minh Tùng, lôi hắn lên trên lưng Song Đầu Thạch Thú, nhanh chóng đào tẩu.
Đầu U Minh Kỵ sĩ kia gắt gao đuổi sát phía sau hai người, trong miệng phát ra một tiếng rống to kỳ quái, triệu tập các U Minh Kỵ sĩ khác.
Nhạc Minh Tùng ngồi trên lưng Song Đầu Thạch Thú, cuối cùng cũng thở dài một hơi. Đột nhiên, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào Huyền Thú Giám trong tay Ninh Tiểu Xuyên, trong mắt lộ ra một đạo kỳ quang, thần tình kích động nói:
– Đưa khối xương trong tay ngươi cho ta mượn xem một chút!
Ninh Tiểu Xuyên tự nhiên không giao Huyền Thú Giám cho hắn, ngữ khí đầy cảnh giác, nói:
– Ngươi muốn làm gì?
– Ta cảm thấy thủ pháp luyện khí trên khối xương này rất bất phàm, không giống như là thủ bút bình thường, ta muốn nghiên cứu một chút!
Nhạc Minh Tùng nói.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ bĩu môi một cái. Kiếm Các Hầu Phủ nhiều thiên tài tuấn kiệt như vậy, cũng không người nào có thể nhìn thấu chỗ đặc thù của Huyền Thú Giám. Nhạc Minh Tùng làm sao có thể liếc mắt liền nhìn ra chỗ bất phàm của nó?
Chẳng lẽ hắn thật là cường giả luyện khí thâm tàng bất lộ?