Trong Thiên Đế Mộ vốn u ám vô biên, sinh tồn rất nhiều sinh vật âm sát.
Ở phương Bắc Thiên Đế Mộ có một khu rừng cây dưới lòng đất, sinh trưởng thảm thực vật dày đặc. Giữa đám lá cây, cành cây đều phiêu phù từng tia từng tia âm sát khủng bố.
Hai lão giả Thoát Tục Cảnh ở trong rừng cây điên cuồng chạy trốn. Cốt y trên người bọn họ đã sớm nghiền nát, cả người đều ở đây đổ mồ hôi châu, tóc đã xõa xuống, chật vật giống như hai tên ăn mày.
Ùng ùng!
Sau lưng hai người bọn họ, một mảnh huyết vụ cũng điên cuồng lan tràn tới.
Từng đạo từng đạo bóng người thật lớn thân cao năm thước xuất hiện bên trong huyết vụ, thân mặc áo giáp, tay cầm chiến kiếm. Gương mặt giấu trong khải giáp thập phần dữ tợn, mở miệng to như chậu máu, mặt mũi khủng bố.
Hơn 200 đầu Huyết Sát Tướng nhanh chóng truy sát tới.
Hai lão giả Thoát Tục Cảnh rất nhanh đã bị Huyết Sát Tướng bao vây tại trung tâm.
Một lão giả trong đó, thân thể hóa thành đại thụ che trời, cành như thanh đao, phiến lá như lưỡi kiếm, hướng về phía những Huyết Sát Tướng kia điên cuồng chém tới.
Lão giả còn lại, xung quanh thân thể xuất hiện rất nhiều đạo thiểm điện, sấm sét đan xen, phát ra khí thế cường thịnh.
– Grào…
Tu vi của hai lão giả này thâm sâu không thể đo lường, thế nhưng cuối cùng vẫn bị Huyết Sát Tướng vây khốn, khó có thể trốn thoát.
Ninh Tiểu Xuyên, Cơ Hàn Tinh, Ngự Thiến Thiến, Nhạc Minh Tùng đứng trên một móng vuốt của Huyết Sát Long, đi tới bên trên hai vị lão giả kia, quan sát chiến đấu kịch liệt bên dưới.
Một lão giả Thoát Tục Cảnh trong đó bay vọt lên, thân thể biến thành một đạo thiểm điện, đánh ra một đạo thủ ấn khổng lồ, trợn mắt nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên:
– Tiểu tử, chết đi cho ta!
Trong cơ thể lão giả tuôn ra một mảnh Huyền Khí vân, thân thể xông thẳng trời cao, có một cỗ khí thế khủng bố trước giờ chưa từng có.
– Grào…
Huyết Sát Long rít gào một tiếng, một cái móng vuốt hướng về phía đỉnh đầu lão giả đè ép xuống, đem toàn bộ thần thông của lão giả đều đánh nát, lại đem thân thể của lão giả gắt gao đánh thẳng xuống mặt đất.
Lão giả Thoát Tục Cảnh kia lại một lần nữa rơi vào trong vòng vây của Huyết Sát Tướng. Hắn bị móng vuốt của Huyết Sát Long đánh thành trọng thương, toàn thân đều là vết thương. Nếu không phải có tu vi cường đại, thân thể đã sớm bị chia năm xẻ bảy.
Lão giả Thoát Tục Cảnh còn lại, toàn thân hóa thành một gốc Huyền Linh Mộc, đánh ra một cành cây, mang theo từng tia từng tia điện tỏa, hướng về phía bốn người đứng trên long trảo mạnh mẽ chém tới.
Huyết Sát Long lại đánh ra một móng vuốt, đem toàn bộ gốc Huyền Linh Mộc kia nhổ tận gốc, sau đó quật thẳng xuống mặt đất.
Gốc Huyền Linh Mộc kêu thảm một tiếng, lập tức hóa thành hình người, điên cuồng hướng phía bên cạnh chạy trốn.
– Phốc!
Lão giả bản thổ Thoát Tục Cảnh lúc trước bị Huyết Sát Long kích thương kia, cuối cùng cũng bị loạn kiếm giết chết, ngã xuống trong vũng máu.
Cho dù tu vi của ngươi có cao tới đâu, tao ngộ trên trăm đầu Huyết Sát Tướng, kết cục cũng chỉ có thể là máu văng năm bước.
– Chỉ còn một người cuối cùng! Đuổi theo!
Ninh Tiểu Xuyên không muốn buông tha cho bất kỳ một tên địch nhân nào, miễn cho tương lai bị đối phương trả thù.
o0o
Trong một sơn cốc cách khu rừng cây dưới lòng đất chừng mấy trăm dặm, cũng đang phát sinh một hồi đại chiến.
Mấy trăm học viên Thiên Đế Học Cung đang bị đại lượng Huyết Sát Tướng bao vây. Bọn họ kết thành Trận pháp, chỉ có thể đau khổ phòng thủ.
Năm đại cao thủ của Thiên Đế Học Cung: Minh chủ Vân Trung Minh Tiêu Thành, Đội trưởng Chấp Pháp Đội Hàn Phú, Hội trưởng Thiên Lý Hội Trác Ngọc Phàm, Hội trưởng Xá Tử Hội Lăng Thanh Vũ, Hội trưởng Quỷ Thư Hội Triệu Vi Từ đang chia ra trấn thủ năm đại phương vị, phát ra năm đạo quang trụ, thủ hộ mấy trăm vị học viên Học cung ở trung tâm.
Năm người này đều là nhân vật thiên tư tuyệt đại, chính là một nhóm người có tu vi cường đại nhất trong học viên Thiên Đế Học Cung hiện tại. Chỉ cần bọn họ tốt nghiệp Thiên Đế Học Cung, nhất định sẽ được rất nhiều thế lực lớn mượn sức, có thể được sắc phong làm Đại Tướng quân, Đại Tư mã…
Bất kỳ một kẻ nào xuất hiện trong Hoàng thành, đều sẽ tạo thành oanh động dữ dội.
Tuy rằng bọn họ vẫn còn ở trong Thiên Đế Học Cung, nhưng cũng sớm đã vang danh thiên hạ.
Thế nhưng ai có thể ngờ tới, năm anh kiệt cường đại như vậy, lúc này đều đã tiếp cận sát bờ vực sụp đổ! Huyền Khí trong cơ thể tiêu hao thật lớn, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bởi vì Huyền Khí hao tận mà ngã xuống.
– Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp! Số lượng Huyết Sát Tướng càng ngày càng nhiều, mà Huyền Khí trong cơ thể chúng ta càng ngày càng ít! Ta cảm giác chỉ thêm một khắc đồng hồ nữa, Huyền Khí trong cơ thể ta sẽ hao hết!
Sắc mặt Triệu Vi Từ trắng bệch, nhưng vẫn như trước cắn răng kiên trì.
Một năm trước, Triệu Vi Từ ở biên cảnh Ngọc Lam Đế quốc, dùng lực một người giết lui 8000 đại quân của Vương triều Hải Nhạc, cứu vớt bách tính của một trấn nhỏ, lưu lại uy danh cái thế ở biên cảnh Ngọc Lam Đế quốc.
Thế nhưng, hắn thật sự không ngờ, chỉ một năm sau, lại bị một đám Huyết Sát Tướng khiến cho cùng đường.
– Huyền Khí trong cơ thể ta cũng chỉ có thể chống đỡ thêm một khắc đồng hồ! Nếu như trưởng bối Học cung vẫn không thể phá vỡ lối vào Thiên Đế Mộ, sợ rằng ở đây liền sẽ trở thành nơi chôn xương của mọi người chúng ta!
Lăng Thanh Vũ nói.
– Ta còn có thể kiên trì thêm nửa canh giờ nữa! Sau nửa canh giờ, cũng chỉ nghe theo mệnh trời mà thôi!
Hàn Phú nói.
– Không bằng, tranh thủ hiện tại chúng ta còn có khí lực chiến đấu, triệt tiêu Trận pháp, mạo hiểm liều mạng?
Tiêu Thành nói.
Trác Ngọc Phàm nói:
– Không được! Một khi triệt tiêu Trận pháp, các đệ tử Học cung bên trong khẳng định toàn bộ sẽ chết trong tay Huyết Sát Tướng! Chúng ta trở về làm sao báo cáo kết quả công tác với trưởng bối Học cung? Lẽ nào mang theo một đống thi cốt trở về?
– Lòng dạ đàn bà!
Tiêu Thành nói:
– Những học viên này đại đa số đều trúng thi độc, cho dù Huyết Sát Tướng không giết bọn họ, bọn họ cũng khó qua khỏi đêm nay!
– Ninh Tiểu Xuyên đang luyện chế đan dược hóa giải thi độc, chỉ cần các trưởng bối Học cung có thể kịp thời chạy tới, bọn họ như trước vẫn còn có thể cứu!
Trác Ngọc Phàm kiên trì nói.
– Ninh Tiểu Xuyên thì tính là cái gì? Ở trước mặt Huyết Sát Tướng, hắn chỉ là một con kiến hôi, chỉ sợ sớm đã thân tử nhân vong rồi!
Tiêu Thành nói.
Đúng lúc này, 12 gã Võ giả bản thổ chợt tiến vào sơn cốc.
Mười hai gã Võ giả bản thổ này đều cường đại đến dị thường. Trong đó, gã nam tử đi đầu tiên có dáng người mạnh mẽ uy vũ, long hành hổ bộ, lông mày rậm rạp, mắt sáng quắc hữu thần, khiến cho người ta cảm giác một cỗ lực áp bách cường đại.
Trên người của hắn mặc áo bào Vu Vương, trên lưng khoác một tấm áo choàng ô kim, theo gió lay động, mang theo một loại cảm giác không giận tự uy.
Nhìn thấy nam tử mặc áo bào Vu Vương này, trên mặt Hàn Phú lộ ra kinh sắc, nói:
– Loạn Thế Vu Vương!
Loạn Thế Vu Vương chính là một trong Tứ Đại Vu Vương bản thổ, tu vi Địa Tôn Cảnh, là nhân vật trong mười hạng đầu trên Võ Tôn Thông Tập Bảng của Thiên Đế Học Cung!. Truyện Đoản Văn
Hàn Phú thân là Đội trưởng Chấp Pháp Đội Thiên Đế Học Cung, mặc dù chưa từng gặp qua Loạn Thế Vu Vương, nhưng lại từng ở trên Võ Tôn Thông Tập Bảng nhìn thấy qua bức họa của Loạn Thế Vu Vương, ký ức tương đối khắc sâu, liếc mắt liền nhận ra nam tử này.
Những học viên Thiên Đế Học Cung kia đại đa số đều từng nghe qua danh tiếng của Loạn Thế Vu Vương, lúc này nhìn thấy đầu Ma Thần này đứng trước mắt mình, sắc mặt mỗi người đều đại biến, trong lòng sinh ra tâm tình tuyệt vọng.
Loạn Thế Vu Vương chắp tay sau lưng, nói:
– Tốt! Thiên tài tinh anh Thiên Đế Học Cung lại có thể tới đây hơn phân nửa! Nếu khiến cho các ngươi đều chết ở chỗ này, chắc chắc sẽ khiến Thiên Đế Học Cung nguyên khí đại thương! Thật là trời cũng giúp ta!
Trác Ngọc Phàm không kiêu căng không siểm nịnh nói:
– Loạn Thế Vu Vương, ngươi thật cho rằng với lực lượng của Thiên Đế Học Cung, không thể đem đám người bản thổ bọn ngươi chém tận giết tuyệt sao? Thiên Đế Học Cung chỉ là để các ngươi lại cho các học viên lịch lãm mà thôi! Nếu như ngươi thật dám đối địch cùng Thiên Đế Học Cung, bất cứ lúc nào cường giả Học cung cũng đều có thể lấy tính mạng của ngươi!
Loạn Thế Vu Vương cất giọng cười mỉa mai, nói:
– Sợ rằng các ngươi còn không biết tình thế bây giờ a! Hiện tại ta đã nắm giữ trong tay hơn một vạn Huyết Sát Tướng! Một khi đánh vào Thiên Đế Thành, chính là thời điểm Thiên Đế Học Cung các ngươi bị hủy diệt!
– Trời ạ! Hơn một vạn Huyết Sát Tướng!
– Đám người bản thổ chính là muốn phản kích Thiên Đế Học Cung! Bọn họ khẳng định đã mưu tính thật lâu rồi!
Đám học viên trong chiến trận, mỗi người đều phi thường sợ hãi.
Có thể tưởng tượng, hơn một vạn Huyết Sát Tướng đồng thời khởi xướng công kích, chính là chiến lực kinh khủng đến mức nào?
Đúng lúc này, một lão giả bản thổ Thoát Tục Cảnh đột nhiên chạy vào sơn cốc. Bản thân hắn đã bị trọng thương, trực tiếp ngã xuống trước mặt Loạn Thế Vu Vương:
– Vu Vương, đại sự… không… không xong…
Ánh mắt Loạn Thế Vu Vương trầm xuống, dường như cảm ứng được cái gì, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía cửa sơn cốc.
Nơi đó chính là một mảnh huyết vân tuôn trào vào!
Ầm!
Một đầu Huyết Sát Long mạnh mẽ đem cửa sơn cốc đụng văng, đứng ở trước mặt Loạn Thế Vu Vương, trong miệng phát ra một tiếng long ngâm tức giận, đem hơn mười Võ giả bản thổ bên người Loạn Thế Vu Vương đều đánh bay ra ngoài.
Loạn Thế Vu Vương lại giống như một cây thần thiết mọc rễ xuống lòng đất, không chút cử động, ánh mắt lợi hại, nhìn chằm chằm đầu Huyết Sát Long trước mắt này.
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Cơ Hàn Tinh đứng trên móng vuốt Huyết Sát Long, cất cao giọng nói:
– Loạn Thế Vu Vương, âm mưu mà đám người bản thổ các ngươi bố trí hơn mười năm đã bị chúng ta phá tan, ngươi còn không chịu nhận mệnh?
Ninh Tiểu Xuyên nâng cao Âm Dương Lô, đánh ra mấy trăm đạo âm khí, rơi vào trong thân thể đám Huyết Sát Tướng bên dưới.
Rất nhanh, mấy trăm đầu Huyết Sát Tướng trong sơn cốc cũng bị hắn chưởng khống.
Không còn Huyết Sát Tướng vây công, năm đại cao thủ Thiên Đế Học Cung cũng đều triệt tiêu đi Trận pháp.
– Là bọn họ! Bọn họ lại có thể đứng trên móng vuốt một đầu cự long do huyết sát tụ tập! Vì sao đầu cự long huyết sát kia cũng không công kích bọn họ?
Toàn bộ học viên Học cung đều nhìn thấy bốn người Ninh Tiểu Xuyên, Cơ Hàn Tinh, Ngự Thiến Thiến, Nhạc Minh Tùng.
– Ta mới vừa nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên đánh ra một đám âm khí, sau đó đám Huyết Sát Tướng kia liền không công kích chúng ta nữa! Lẽ nào Ninh Tiểu Xuyên có thể chưởng khống Huyết Sát Tướng?
– Rất có thể! Các ngươi xem, trong tay Ninh Tiểu Xuyên đang nâng một cái thần lô, rất giống với chí bảo Âm Dương Lô trong truyền thuyết a!
– Bọn họ lại có thể đánh tan đại âm mưu của đám người bản thổ, lần này chắc chắc sẽ trở thành anh hùng của toàn bộ Thiên Đế Học Cung!
– …
Rất nhiều học viên Thiên Đế Học Cung đều có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Nghĩ đến bốn người Ninh Tiểu Xuyên đã cứu vớt bọn họ, trong lòng tràn ngập cảm kích. Thế nhưng cũng không có ít học viên, trong mắt mang theo quang mang ghen tỵ, nhãn thần thập phần oán hận.
Lúc này, bên ngoài sơn cốc lại xông vào thêm hơn 200 Huyết Sát Tướng, cộng thêm hơn bốn trăm Huyết Sát Tướng trong sơn cốc ban đầu, cộng lại chính là gần 700 Huyết Sát Tướng, cấu thành một tòa chiến trận, đem Loạn Thế Vu Vương bao vây tại trung tâm.
Đây chính là một gã Võ giả Địa Tôn Cảnh, cho dù Ninh Tiểu Xuyên chưởng khống Âm Dương Lô, thì tối đa cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, căn bản không bảo vệ được các học viên Thiên Đế Học Cung khác.
Ninh Tiểu Xuyên đứng trên móng vuốt Huyết Sát Long, thân mặc học bào bạch sắc, ngạo khí lăng nhân nói:
– Loạn Thế Vu Vương, các ngươi khổ công trù bị hơn mười năm, tiêu hao vô số nhân lực cùng vật lực, muốn phản công Thiên Đế Học Cung. Thế nhưng ngươi nằm mơ cũng không ngờ rằng, các ngươi bất quá chỉ là dọn cỗ cho ta mà thôi! Hiện tại hết thảy đều đã thuộc về ta!
Ninh Tiểu Xuyên cố ý muốn chọc giận Loạn Thế Vu Vương. Chỉ khi nào khiến cho Loạn Thế Vu Vương nhận định hắn chính là cừu địch, mới có thể dốc hết tâm trí đi giết hắn, như vậy các học viên Thiên Đế Học Cung khác mới có cơ hội sống sót.
Tuy rằng, đám người như Tiêu Thành và Hàn Phú căn bản không đáng cứu. Thế nhưng trong đám học viên như trước vẫn có rất nhiều người đáng cho hắn cứu trợ, những người này trong tương lai có lẽ sẽ trở thành trợ lực to lớn của mình.
So với giết người, Ninh Tiểu Xuyên càng muốn cứu người hơn!