Trấn Bắc Hầu tất nhiên cũng biết nhân tâm nội thành bất ổn, rung chuyển không yên, tùy thời có thể nhìn thấy sự kiện cướp giết đốt hiếp. Thế nhưng, tất cả tinh lực của triều đình đều đặt tại chiến sự ngoại thành, cho nên cũng không quản lý nghiêm khắc nội thành.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên nhắc tới chuyện này, hắn cũng xem trọng hơn vài phần.
Thật ra, nếu nhất định phải làm ra lựa chọn, Trấn Bắc Hầu há có thể muốn anh dũng đi đầu xông lên tiền tuyến được, nếu có thể thì hắn vẫn muốn ở lại nội thành để trấn áp những kẻ gây loạn, như vậy thì ít nhiều cũng bớt nguy hiểm đến tính mạng hơn.
– Thế nhưng… Đây là ý tứ của Vương gia…
Trấn Bắc Hầu vẫn có chút do dự.
Ninh Tiểu Xuyên biết trong lòng Trấn Bắc Hầu vẫn còn băn khoăn, vì vậy mới nói tiếp:
– Bây giờ ta lấy thân phận của Đại thống lĩnh Long Tượng Thần Võ doanh, lệnh cho Trấn Bắc Hầu ở lại nội t hành, trấn áp những tặc tử dám nhiễu loạn nhân tâm Hoàng thành. Nếu như không thể duy trì được yên ổn nội thành, sẽ xử trí theo quân pháp.
– Thuộc hạ tiếp lệnh.
Trong lòng Trấn Bắc Hầu mừng thầm, cam nguyện tự xưng “thuộc hạ” trước mặt Ninh Tiểu Xuyên.
Đây là do Đại thống lĩnh của Long Tượng Thần Võ doanh lệnh cho ta ở lại nội thành, cũng không phải bản thân ta muốn ở lại Hoàng thành a, cho dù Khổng Tước Minh Vương truy cứu thì cũng không thể trách được lên đầu ta.
Trong lòng Trấn Bắc Hầu nghĩ vậy.
Ninh Tiểu Xuyên muốn di chuyển tộc nhân của Kiếm Các Hầu Phủ ra khỏi Hoàng thành, tất nhiên không thể để cho Trấn Bắc Hầu đi theo bên cạnh, vì vậy mới thuận nước đẩy thuyền cho hắn ở lại.
Chẳng qua, trị an nội thành quả thật rất cần quản lý, nếu như Trấn Bắc Hầu có thể làm yên ổn nhân tâm trong nội thành thì đối với Hoàng thành mà nói, đây tuyệt đối là một chuyện rất tốt.
Sau khi để Trấn Bắc Hầu lưu lại, Ninh Tiểu Xuyên liền mang theo Trần Cửu Huyên và bốn vị lão tổ, lập tức chạy đến đại môn nội thành.
Tất cả quân sĩ của Long Tượng Thần Võ doanh đều tập kết tại quảng trường, tổng cộng có hơn 1200 người, phân thành tám phương trận, mỗi phương trận lại chia làm mười tiểu đội tác chiến.
Long Tượng Thần Võ doanh là vương bài chi sư chính thức của triều đình, mỗi người đều là cao thủ Võ Đạo thân kinh bách chiến, có sức chiến đấu lấy một địch ngàn. Hơn nữa, bọn họ còn tinh thông tác chiến đoàn đội, tác chiến trận pháp, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của chủ soái, không biết sợ hãi, không biết chần chờ, cũng không biết thối lui.
Quân sĩ đỉnh phong như vậy, tuyệt đối có thể khiến bất kỳ địch nhân nào cũng đều cảm thấy sợ hãi, chính là vương bài chính thức của triều đình.
Cơ Hàn Tinh trước kia cũng chỉ là một đội trưởng của một tiểu đội tác chiến trong Long Tượng Thần Võ doanh mà thôi.
Đương nhiên, số lượng quân sĩ Long Tượng Thần Võ cũng rất ít, mỗi năm triều đình đều tuyển chọn khắp toàn bộ Đế quốc, tất cả các đại quân doanh đều có không ít người báo danh tham gia tuyển chọn, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ cso vài chục người có thể trở thành Long Tượng Thần Võ chính thức.
Dưới thân mỗi người đều cưỡi một đầu Long Tượng như một tòa núi nhỏ, mình voi, đầu Thần Long, toàn bộ thân hình đều bị lân phiến bao trùm, mặt ngoài lân phiến còn phủ một tầng thiết giáp, bảo vệ thân hình của Long Tượng, cho dù có đâm vào trường thành thì cũng sẽ không tổn hại thân thể.
Đứng trước mặt một con rồng, Võ giả bình thường đều sẽ cảm thấy kinh hồn táng đởm.
Hơn một ngàn đầu Long Tượng tụ tập cùng một chỗ, một luồng khí thế bạo phát ra ngoài, quả thực khiến cho Võ giả Địa Tôn cảnh đều phải sợ hãi.
Thùng thùng…
Âm thanh trống trận vang lên.
Ninh Tiểu Xuyên mặc Ác Long lân giáp, từng bước một đi đến đài cao, quay mắt lại nhìn tám phương trận Long Tượng cực lớn bên dưới, trong mắt bắn ra tinh quang sắc bén, nói:
– Ta là Đại thống lĩnh tân nhiệm của các ngươi, Ninh Tiểu Xuyên. Bắt đầu từ giờ khắc này, tất cả các ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta vô điều kiện. Cửa thành của Hoàng thành đã bị công phá, phản quân đã tràn vào Hoàng thành, đang giết chóc con dân của Đế quốc, tàn sát thân nhân của chúng ta, ức hiếp vợ con chúng ta, cướp đoạt tài sản của chúng ta, thiêu hủy gia viên của chúng ta. Có một đạo lý là “nuôi binh ngàn ngày, dùng binh nhất thời”. Hôm nay, giang sơn của Đế quốc lâm vào tình cảnh chỉ treo mành chuông, đây là lúc để những hảo nam nhân chúng ta có thể đầu rơi máu chảy vì Đế quốc.
– Long Tượng Thần Võ doanh là một trong ba đại binh chủng cường đại nhất Đế quốc, lúc Đế quốc nguy hiểm nhất, là lúc cần đến chúng ta nhất, cũng là lúc chúng ta anh dũng tiến lên, xông pha giết địch. Những quân đội khác của triều đình đều bị phản quân đánh cho không còn lực hoàn thủ, đây là lúc để chúng ta biểu hiện ra lực lượng của mình, khiến cho phản quân biết rõ sự lợi hại của Long Tượng Thần Võ doanh chúng ta. Cùng hô theo ta: Vì vinh quang mà chiến đấu.
Bên dưới quảng trường, vang lên thanh âm hò hét rung trời:
– Vì vinh quang mà chiến đấu.
– Vì vinh quang mà chiến đấu.
– Dùng máu trả máu, ăn miếng trả miếng.
Tiếng hô bên dưới càng lúc càng vang, kéo dài mãi không dứt.
Chiến ý của tất cả mọi người đều bị kích động, nắm tay siết chặt, nghiến răng nghiến lợi, lộ ra một luồng khí thế cuộn trào, thần cản giết thần, phật ngăn giết phật.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Không cần nói thêm lời thừa thải nữa, bổn Thống lĩnh cũng không muốn nói nhiều. Trước khi trời tối, thu lại đất đai bị chiếm mất, trục xuất phản tặc ra khỏi Hoàng thành, bộc lộ phong thái của Long Tượng Thần Võ doanh chúng ta, để cho đám tặc tử dám đồ sát người nhà của chúng ta có thể nhìn thấy sự lợi hại của chúng ta. Đến lúc đó, người nên phong Hầu thì phong Hầu, người nên phong Vương thì phong Vương.
Phía xa xa, Khổng Tước Minh Vương đứng trên tường thành nguy nga, nhìn chằm chằm đại quân Long Tượng Thần Võ doanh đang tuyên thệ, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói:
– Ninh Tiểu Xuyên thật sự chưa bao giờ lên chiến trường ư? Ta thấy hắn kích động sĩ khí quân sĩ vẫn rất chuyên nghiệp a.
– Vương gia, thế lực phản quân quá khổng lồ, chỉ dựa vào Long Tượng Thần Võ doanh thì e rằng rất khó đẩy lui được phản quân, không bằng hãy để cho Huyền Thú Đồ Thần Doanh cùng xuất binh đi.
Một vị đại tướng lên tiếng.
Khổng Tước Minh Vương khẽ nhíu mày, nói:
– Từ sau khi Long tộc rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc, Thần Long Chiến Sĩ doan cũng đã giải thể. Ba đại binh chủng của Đế quốc, trên thực tế chỉ còn lại hai đại binh chủng. Nếu như Long Tượng Thần Võ doanh và Huyền Thú Đồ Thần Doanh doanh đều toàn quân bị diệt, như vậy thì ai sẽ trấn thủ nội thành? Bây giờ, chúng ta chỉ có thể đem hi vọng ký thác lên người Ninh Tiểu Xuyên. Nếu như hắn có thể đánh lui phản quân ra khỏi ngoại thành, xây dựng lại tường thành ngoại thành, một lần nữa mở ra trận pháp, nhất định sẽ giúp Hoàng thành tranh thủ được càng nhiều thời gian hơn. Quân đội của Lan Linh Hầu ở Thiên Tâm vực, Đại La Vương ở La Sinh vực, Tần Xuyên Hầu ở Mộc vực, đến bao giờ mới có thể trở về Hoàng thành?
Một vị Đại tướng nói:
– Không lạc quan lắm. Sớm nhất thì cũng phải bảy ngày sau thì bọn họ mới có thể đuổi tới Hoàng thành, nếu như không thể thu phục lại đất đai ngoại thành mà chỉ dựa vào trận pháp thủ hộ nội thành, e rằng không thể đợi được đến lúc đó.
Khổng Tước Minh Vương nhíu mày càng chặt.
Ầm ầm ầm…
Tiếng trống trận khích lệ vang lên, đại môn nội thành mở ra, Ninh Tiểu Xuyên cưỡi trên lưng Song Đầu Thạch Thú, dẫn theo Long Tượng Thần Võ doanh xông ra khỏi thành.
Ngoại thành có tổng cộng 72 cái thành vực, mỗi một tòa thành vực đều có đến mười vạn người, tổng nhân khẩu ngoại thành lên đến gần ngàn vạn. Đây là còn chưa tính đến mấy trăm vạn đại quân triều đình đang tác chiến với phản quân.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, ngoại thành đã từng phồn hoa huy hoàng, đã có sáu tòa thành vực đều bị phản quân công phá, biến thành phế tích chiến trường, khắp nơi đều là giết chóc và tàn thi.
Trận pháp trong thành đều mở ra, rất nhiều cột sáng phóng lên trời, tạo thành một cái lồng trận pháp.
Thế nhưng, dựa vào trận pháp bảo hộ thì vẫn không thể ngăn nổi phản quân công phạt, thành vực đã biến thành chiến trường, ánh lửa chiếu rọi cả bầu trời, tiếng hô chém giết vang lên không dứt.
Người đang chỉ huy tác chiến, chính là một trong bốn vị Vương gia thế tập của triều đình – “Thần Long Vương”.
Soái doanh của Thần Long Vương được xây dựng ở trong ngoại thành, không ngừng có người tiến vào soái danh bẩm báo quân tình.
– Bẩm báo Vương gia, trận pháp tại Địa Khôn thành vực đã bị công phá.
– Bẩm báo Vương gia, Đao Hoàng Hầu đã bị Vô Sinh Đạo chủ của Ma Môn giết chết.
– Bẩm báo Vương gia, toàn bộ quân đội của triều đình tại Địa Lam thành vực đã bị diệt sạch.
Lúc này, Thần Long Vương đã sứt đầu mẻ trán rồi, tung hoành trên chiến trường cả đời, chưa bao giờ bị thất bại như thế này.
Đây là lần đầu tiên trong vòng một ngày hắn gặp phải nhiều chiến báo bất lợi như vậy, so với kiếm quân lữ mấy chục năm của hắn cộng lại còn nhiều hơn.
Phành…
Thần Long Vương vỗ mạnh bàn một cái, lạnh lùng nói:
– Đều là một đám phế vật, triều đình hao tốn nhiều tài nguyên như vậy mới bồi dưỡng được một sư đoàn tinh nhuệ, vậy mà thậm chí ngay cả một đám quân ô hợp cũng không thể đánh lại.
Vị quân sĩ nửa quỳ trên mặt đất ấp úng nói:
– Vương gia, thật ra không thể trách các vị Hầu gia được, số lượng phản quân thực sự quá mức khổng lồ, hơn nữa trong đó còn có những Tông chủ và Gia chủ cấp bậc Võ Đạo bá chủ, mỗi người đều có đại Thần Thông…
– Xéo ngay cho ta…
Thần Long Vương nhấc một thanh trường thương hoàng kim trên chiến đài lên, dự định đích thân suất binh ra trận, thề nhất định phải đoạt lại những thành vực đã bị cướp đi.
Một hơi chịu nhiều thất bại như vậy, Thần Long Vương hắn thật sự không gánh nổi trách nhiệm.
Đúng lúc này, có tiếng chiến báo rơi vào trong soái doanh:
– Bẩm Vương gia, Long Tượng Thần Võ doanh xuất động rồi.
Thần Long Vương vốn cho rằng lại là chiến báo bất lợi, định tức giận mắng chửi, nhưng sau khi nghe thấy mấy chữ “Long Tượng Thần Võ doanh”, hàng lông mày lập tức giãn ra, đặt trường thương hoàng kim xuống, nói:
– Long Tượng Thần Võ doanh cuối cùng cũng xuất động rồi. Bây giờ sĩ khí quân đội triều đình đã suy sụp tới cực điểm, bị phản quân dọa cho bể mật, nếu như Long Tượng Thần Võ doanh không xuất động thì bổn Vương cũng phải đích thân chinh chiến rồi. Bằng không, để cho sĩ khí suy sụp thì quân sĩ sẽ tan tác, không đến hai ngày, ngoại thành sẽ hoàn toàn thất thủ. Không đúng, Long Tượng Hầu đã vẫn lạc rồi, bây giờ người nào là Đại thống lĩnh của Long Tượng Thần Võ doanh?
– Nghe nói là tiểu Hầu gia của Kiếm Các Hầu Phủ, Ninh Tiểu Xuyên.
Vị quân sĩ kia đáp.
– Ninh Tiểu Xuyên?
Thần Long Vương thoáng nhíu mày, nói:
– Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên có lực uy hiếp nhất định đối với phản quân, thế nhưng dù sao thì hắn vẫn còn quá trẻ tuổi, lại chưa từng lịch lãm rèn luyện trong quân đội, để hắn thống lĩnh Long Tượng Thần Võ doanh thì thật quá mạo hiểm rồi. Chẳng qua, Khổng Tước Minh Vương cũng không còn lựa chọn nào khác, bây giờ người có thể đảm nhận trọng trách trong triều đình cũng không nhiều nữa.
Sắc mặt Thần Long Vương trở nên nghiêm túc, nói:
– Truyền lệnh cho Ninh Tiểu Xuyên, không cần hắn thu phục lại thành vực bị mất, chỉ cần hắn có thể đánh cho phản quân trọng thương, để quân đội triều đình lấy lại lòng tin và sĩ khí là được. Đúng rồi, nhất định phải dặn dò hắn, không thể tự mình xâm nhập, không được tuổi trẻ khinh cuồng. Vạn nhất để cho Long Tượng Thần Võ doanh toàn quân bị diệt, như vậy sẽ trở thành đả kích trí mệnh đối với sĩ khí quân đội triều đình.
Vị quân sĩ kia lui xuống, liền đi truyền lệnh cho Ninh Tiểu Xuyên.
Thần Long Vương ngồi trên chiến đài, thở dài một hơi, cả đời cầm binh, chưa bao giờ chiến đấu lại gặp phải uất ức như vậy, bây giờ cũng chỉ có thể đem toàn bộ hi vọng ký thác vào trên người Long Tượng Thần Võ doanh mà thôi.
– Truyền lệnh của ta, Thiên Ưng Hầu, Hồn Minh Hầu, Tĩnh Quốc Hầu, Hoàng Long Hầu dẫn quân đội tương ứng, toàn lực phối hợp với Long Tượng Thần Võ doanh, nhất định phải thu phục thành vực đã bị mất trở về, bức phản quân ra khỏi Hoàng thành.
Thần Long Vương liên tiếp hạ xuống vài đạo quân lệnh, điều động hơn mười vị Vương Hầu đóng quân tại ngoại thành, dự định lấy Long Tượng Thần Võ doanh làm một mũi đao nhọn mà mở ra một hồi đại phản kích.
Tuy nhiên, còn phải xem xem thanh đao nhọn Long Tượng Thần Võ doanh này có đủ sắc bén hay không nữa?