Cuồng phong màu đen tràn ngập khắp thiên địa, không khí tựa như hóa đặc.
– Ô ô…
Tiếng quỷ kêu gào vang lên không ngừng, khiến người ta cảm thấy rung động tâm thần, tựa như có ngàn vạn lệ quỷ đang bay trong mây.
Trong mây đen, xuất hiện một cái quỷ ảnh to lớn, duỗi ra hai cái quỷ trảo, tựa như muốn đoạt lấy hai cái rương trên lưng lạc đà.
– Đầu quỷ ảnh kia muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn chọc vào đầu lạc đà huyết sắc kia? Muốn lấy đi hai cái rương trên lưng của nó?
Ngọc Ngưng Sanh nói.
Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên trở nên ngưng trọng, nói:
– Chiếc rương phải sử dụng đến sinh linh cường đại như vậy vậy chuyển, chắc chắn là trân quý không gì sánh được. Nếu như ta có tu vi Thiên Nhân cảnh, nói không chừng ta cũng sẽ mạo hiểm đi lấy, một khi thành công, nói không chừng còn đạt được bảo vật mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi. Rất hiển nhiên, quỷ ảnh kia đã động tâm, muốn mạo hiểm đoạt đi hai cái rương bảo tồn từ thời Viễn Cổ đến bây giờ.
Ngọc Ngưng Sanh nói:
– Rất có khả năng này, dù sao thì đầu lạc đà huyết sắc này cũng đã chết rất nhiều năm, cho dù khi còn sống rất cường đại thì bây giờ cũng không đủ chấn nhiếp nữa. Huống hồ, tu vi của quỷ ảnh này cũng đáng sợ tới cực điểm, nói không chừng thật sự có thể lấy được hai cái rương này.
– Không tốt.
Ninh Tiểu Xuyên trầm tư giây lát, đột nhiên trong lòng sinh ra dự cảm xấu, nguyên khí Võ Đạo trong cơ thể tràn ra, bao trùm lấy Ngọc Ngưng Sanh, nhanh chóng thi triển thân pháp bỏ chạy.
Ầm…
Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên, đại địa trực tiếp bị xé nứt, trên mặt đất xuất hiện hơn mười đạo vết nứt, tạo thành một hạp cốc dài dưới mặt đất.
Toàn bộ đại địa đều nứt vỡ, khiến người ta cảm thấy cảnh tượng này tựa như thiên địa hủy diệt tận thế.
Còn may là Ninh Tiểu Xuyên đã mang theo Ngọc Ngưng Sanh đào tẩu, bằng không vừa rồi đã bị lực lượng chấn động khủng bố kia đánh chết rồi.
Đầu quỷ ảnh cực lớn phát ra một tiếng hét thảm thiết, trên mặt đất xuất hiện hàng loạt máu tươi màu đen, sau đó liền hóa thành một trận quỷ phong bỏ trốn.
Ninh Tiểu Xuyên dẫn theo Ngọc Ngưng Sanh chạy xa hơn năm trăm dặm thì mới dừng lại, nhìn về phía lạc đà huyết sắc.
Tại đường chân trời, vẫn có thể nhìn thấy một đầu lạc đà huyết sắc đang chậm rãi hành tẩu, thế nhưng, quỷ ảnh to lớn kia thì đã biến mất vô ảnh vô tung rồi.
– Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quỷ ảnh to lớn kia đâu rồi?
Ngọc Ngưng Sanh nói.
Ninh Tiểu Xuyên thở dài một hơi, nói:
– Có lẽ đã đào tẩu rồi, trên thân lạc đà huyết sắc này nhất định mang thứ đồ vật cấm kỵ nào đó, quỷ ảnh to lớn đáng sợ như vậy cũng bị trọng thương. Còn may là chúng ta trốn nhanh, bằng không nhất định ngay cả hài cốt cũng không còn.
Ngọc Ngưng Sanh nhìn chằm chằm mặt đất bị nghiền nát dưới chân, trong lòng rung động vô cùng, quả thật giống như một khối tinh cầu từ thiên ngoại rơi xuống, tạo thành lực phá hoại khủng khiếp.
Mặt đất nứt ra, biến thành hạp cốc, bốc lên huyết khí mờ mịt.
Ngay lúc mọi người vừa thở dài thì bên tai chợt truyền đến thanh âm trườn đi trên mặt đất của động vật bò sát.
Ba đầu quái vật khổng lồ đang bò về phía Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh, thân thể của bọn chúng đều rất khổng lồ, nhỏ nhất cũng đạt tới mười trượng, thân hình thô to bằng cái thùng nước. Mà đầu lớn nhất thì thậm chí dài hơn hai mươi trượng, toàn thân đỏ như máu, lộ ra hai con mắt cực lớn.
Ba đầu thi trùng.
Ngọc Ngưng Sanh vừa rồi đã được chứng kiến sự lợi hại của thi trùng, cho dù chỉ là một đầu thì cũng suýt nữa lấy mạng của hai người bọn họ.
Bây giờ, không ngờ lại xuất hiện đến ba đầu.
– Làm sao chúng có thể xuất hiện sau lưng chúng ta?:
Ngọc Ngưng Sanh cầm Vân Túc Kiếm trong tay, kiếm quang phun ra nuốt vào.
Trong mắt của nàng tràn ngập thần sắc đề phòng, dùng kiếm khí bảo vệ khắp toàn thân.
Dầu thắp của cổ đăng thanh đồng đã sử dụng hết, cho nên Ninh Tiểu Xuyên cũng thu nó vào trong cơ thể.
Hắn lấy ra Ma kiếm, nhìn về phía ba đầu thi trung với vẻ cảnh giác, nói:
– Chúng là thi trùng hút huyết dịch của lạc đà huyết sắc mà sống, chiến lực của mỗi một đầu có thể sánh ngang với Huyền thú cửu phẩm, trong đó, đầu khổng lồ nhất, e rằng chiến lực có thể sánh ngang với Huyền thú cửu phẩm trung đẳng. Có lẽ vừa rồi chúng đã bị sóng công kích cường đại đánh trúng, cho nên mới văng ra khỏi thi hài của lạc đà huyết sắc, bị ném bay đi mấy trăm dặm, vì vậy mới xuất hiện sau lưng chúng ta.
Grào…
Trong đó, có một đầu thi trùng mở miệng ra thật lớn, cắn về phía Ngọc Ngưng Sanh, trong miệng thổ ra khí vụ hủ hóa huyết sắc.
Nếu xét về lực lượng chỉnh thể thì Ngọc Ngưng Sanh tuyệt đối không thể chống lại một đầu thi trùng, cho nên tất nhiên sẽ không liều mạng với bọn chúng.
Nàng phóng nguyên khí Võ Đạo ra khỏi cơ thể, bao trùm khắp người, tránh bị khí vụ huyết sắc dính vào người.
Vụt vụt vụt…
Nàng thi triển một loại thân pháp Thần Thông, trong không khí ngưng tụ ra vô số mảnh tuyết, thân thể mềm mại yêu kiều biến thành chín đạo quang ảnh bạch sắc u nhã, tránh thoát công kích của một đầu thi trùng.
Hai đầu thi trùng khác thì đồng loạt phát động công kích với Ninh Tiểu Xuyên, quả thực tựa như hai đầu Huyết Long mạnh mẽ, mỗi một kích đều đánh cho đất rung núi chuyển.
Nếu Ninh Tiểu Xuyên không phục dụng sáu viên Thiết Cốt Đan, lực lượng một cánh tay tăng thêm 54 vạn cân thì căn bản không có khả năng đối phó được với hai đầu thi trùng này.
– Tốc độ khôi phục của chúng quá nhanh, Ma kiếm chém lên người chỉ lưu lại một vết thương rất nông, gần như chỉ trong nháy mắt thì thương thế đã khỏi hẳn. Không thể tiếp tục chiến đấu với chúng, chúng ta mau chạy thôi.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Lúc này Ngọc Ngưng Sanh cũng cực kỳ hung hiểm, bị một đầu thi trùng bức vào hiểm cảnh, nhiều lần thiếu chút nữa là bị thi trùng nuốt vào bụng.
Nàng muốn rút đi, thế nhưng thi trùng căn bản không để cho nàng có cơ hội.
Thân hình dài hơn mười trượng bao vây nàng tại trung tâm.
Trong cơ thể thi trùng phóng ra một cái gai sắc nhọn, tùy thời có thể khiến nàng hương tiêu ngọc vẫn.
Vụt…
Ninh Tiểu Xuyên hóa thành một đạo lưu quang bảy màu, lướt tới đánh ra một chưởng, vỗ lên người Ngọc Ngưng Sanh, lợi dụng chưởng lực đánh nàng bay ra ngoài hai mươi trượng.
– Ngươi đi trước, ta sẽ ngăn chặn chúng, sau đó sẽ tới hội họp với ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Ngọc Ngưng Sanh liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên thật sâu, khẽ cắn răng một cái, liền quay người bỏ chạy, hóa thành một đạo bạch quang, phóng về phía nam đồng cỏ hoang.
Trong lòng nàng rất áy náy, nếu không phải Ninh Tiểu Xuyên giúp nàng tìm kiếm kỳ dược thì cũng không cần mạo hiểm tính mạng đến Bắc Cương Đại Hoang này.
Nàng từ nhỏ đã là thiên tư kiêu nữ ưu tú nhất, là Thánh Nữ Ma Môn, trong lòng có sự kiêu ngạo của riêng mình, tuyệt đối không cho phép bản thân trở thành nữ tử yếu nhược chỉ có thể để cho nam nhân che chở.
Đợi sau khi trị liệu xong thương thế trên người, nhất định phải cố gắng tu luyện, trở nên cường đại, như vậy mới có thể đuổi kịp bước chân của hắn.
Nàng tin rằng mình nhất định có thể làm được, tín niệm trong lòng kiên định không gì sánh nổi.
Ninh Tiểu Xuyên một mình đấu với ba đầu thi trùng, ngăn chặn bọn chúng nửa canh giờ, để cho Ngọc Ngưng Sanh có thể tranh thủ đào tẩu.
Đương nhiên, muốn ngăn chặn ba đầu thi trùng này cũng không phải là chuyện dễ dàng, trên người của hắn tràn ngập vết thương, tất cả đều là nhờ vào năng lực khôi phục thân thể cường đại, cho nên mới có thể kiên trì đến tận bây giờ.
Hắn cũng có thu hoạch không nhỏ, thông qua đại chiến cùng ba đầu thi trùng, kích phát toàn bộ tiềm lực của bản thân, tăng cường kinh nghiệm so chiêu với cường giả, đồng thời lĩnh ngộ ra loại kiếm ý thứ hai của Diệt Thế Kiếm Ngục – Lao Lung kiếm ý.
Ma kiếm vung động, kiếm khí tung hoành, nhốt ba đầu thi trùng trong vòng kiếm khí, khiến cho chúng không thể đuổi theo Ngọc Ngưng Sanh.
Nếu đổi lại là bình thường, với tu vi của hắn hiện nay, căn bản không có khả năng ngăn được công kích của ba đầu Huyền thú cửu phẩm.
Nếu không phải vào thời khắc sinh tử quan đầu, tiềm lực trong cơ thể được kích phát ra, có lẽ phải mất một năm mới lĩnh ngộ được “Lao Lung kiếm ý”.
– Có lẽ Ngưng Sanh đã trốn tới nơi an toàn, ta cũng nên rút lui thôi. Nếu tiếp tục chiến đấu, e rằng sẽ bị vẫn lạc mất. Đan Luân Tinh Thần Cầu.
Ninh Tiểu Xuyên bỏ ra cái giá là thiêu đốt thọ nguyên, đánh ra Huyền Khí cửu phẩm Đan Luân Tinh Thần Cầu, hóa thành một đạo tinh cầu có đường kính ba trượng, đánh bay ba đầu thi trùng ra ngoài, khiến bọn chúng biến thành một đống hỗn độn, huyết nhục mơ hồ.
Chỉ một kích này, đã thiêu đốt mất một năm thọ nguyên của hắn.
Thọ nguyên tiêu hao cũng tạo thành tổn thương nhất định đối với thân thể của hắn, trong thời gian ngắn sẽ trở nên cực kỳ suy yếu.
Không chút do dự, hắn lập tức thi triển Thất Thải Na Di, nhanh chóng bỏ chạy.
Ba đầu thi trùng mặc dù bị đánh cho huyết nhục mơ hồ, thế nhưng chúng chính là do huyết nhục của lạc đà huyết sắc sinh ra, có tốc độ khôi phục cực nhanh, những thi trùng khác còn lâu mới có thể so sánh.
Sau khi thương thế của bọn chúng khỏi hẳn, liền liên tiếp phát ra tiếng kêu gào phẫn nộ, điên cuồng đuổi theo Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên dùng tốc độ nhanh nhất, bỏ chạy suốt ba ngày ba đêm, ít nhất đã chạy xa hơn năm vạn dặm.
Hai lần nguy hiểm nhất, hắn đều xuất ra Huyền Thạch Nhân Ngẫu, tạm thời ngăn cản ba đầu thi trùng trong chốc lát, cho nên mới tránh được một kiếp.
Một trận cảm giác suy yếu truyền đến, khiến hai chân của Ninh Tiểu Xuyên bắt đầu nhũn ra, thiếu chút nữa đã ngã ra đất.
– Sau khi sử dụng Huyền Khí cửu phẩm, nhất định sẽ suy yếu mất mấy ngày. Đây chính là tác dụng phụ của việc thiêu đốt thọ nguyên.
Ninh Tiểu Xuyên cắn chặt răng, cố gắng chạy về phía trước, không ngừng kiên trì.
Ba ngày trước, hắn đã phục dụng Huyền dược để áp chế tác dụng phụ của việc thiêu đốt thọ nguyên xuống, cho rằng có thể nhân cơ hội này mà thoát khỏi ba đầu thi trùng truy sát.
Thế nhưng, ba đầu thi trùng vẫn đuổi giết hắn không buông, bất luận hắn sử dụng phương pháp gì cũng không thể cắt đuôi được bọn chúng.
Đây mới thực sự là “như dòi trong xương”.
Lại chạy trốn hơn ngàn dặm, Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng cũng không kiên trì nổi nữa, liền gọi Song Đầu Thạch Thú từ trong Huyền Thú Giám ra, để Song Đầu Thạch Thú chở hắn tiếp tục chạy trốn.
Hắn ngồi xếp bằng trên lưng Song Đầu Thạch Thú, phục dụng một bình Huyết Mạch Chi Linh của Huyền thú thất phẩm, cố gắng vận chuyển “Thiên Địa Huyền Khí”, tranh thủ nhanh chóng khôi phục nguyên khí.
Tốc độ của Song Đầu Thạch Thú tất nhiên không nhanh bằng tốc độ của hắn, ba đầu thi trùng dần đuổi kịp, trên đường truy đuổi đụng nát rất nhiều cây cối, cự thạch vạn cân bị nghiền nát dễ dàng, lộ ra nanh vuốt hung lệ, thổ ra một trận huyết vụ.
Chúng đuổi đến càng lúc càng gần rồi, 500 mét, 400 mét, 300 mét…
Không đến một phút, bọn chúng đã thu hẹp khoảng cách còn trong trăm mét.
Ninh Tiểu Xuyên mở to mắt, có thể nhìn thấy rõ ràng cái miệng rộng đầy máu của thi trùng, bên trong tản mát ra mùi hôi tanh tưởng, hơn nữa, khoảng cách giữa chúng và Ninh Tiểu Xuyên cũng không ngừng rút ngắn.
– Xem ra chỉ có thể tiếp tục thiêu đốt thọ nguyên, thi triển Huyền Khí cửu phẩm để liều mạng với bọn chúng.
Ninh Tiểu Xuyên biết rõ, một khi thọ nguyên bị thiêu đốt quá độ, nhất định sẽ càng suy yếu hơn, mà ở trong Đại Hoang hung hiểm này, rơi vào tình huống như vậy thì chỉ có một con đường chết.
Thế nhưng, hắn lại không còn lựa chọn nào khác.
Nếu như không thi triển lực lượng Huyền Khí cửu phẩm, nhất định sẽ trở thành thức ăn trong bụng thi trùng.
Rầm rầm rầm…
Trên đồng cỏ màu đen, chợt xuất hiện một dòng sông cực lớn.
Dòng sông này rộng hơn 1000 mét, đưa mắt nhìn chỉ thấy một mảnh sông nước ngập trời.