Trên mặt hồ, gió rét lạnh thổi tới, đánh lên mặt Ninh Tiểu Xuyên.
Hàn khí kích thích, khiến hắn giật mình một cái.
– Mị thuật Thần Thông.
Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên bừng tỉnh, trên lưng ứa ra mồ hôi lạnh, quần áo ướt đẫm, trong lòng thập phần khiếp sợ. Mị thuật thật đáng sợ, không ngờ khiến cho hắn thiếu chút nữa đã mất đi phương hướng.
Nếu như Ninh Tiểu Xuyên không tu luyện ra kiếm đạo, không đạt tới cảnh giới Nhị Bộ Thiên Thê, khẳng định không thể ngăn cản nổi mị thuật Thần Thông của Đát Nguyệt công chúa.
Mị thuật Thần Thông cũng là một loại Thần Thông Võ Đạo, chuyên môn công kích tinh thần và ý chí của Võ giả.
Một khi Võ giả không thể ngăn cản nổi, ý chí Võ Đạo và tinh thần Võ Đạo đều sẽ sụp đổ, cuối cùng biến thành nô bộc của nàng ta, bị nàng nô dịch và lợi dụng.
Loại Thần Thông Võ Đạo này thập phần khó tu luyện, trong những Võ giả nhân loại, rất ít người có thể tu luyện đến đại thừa.
Thế nhưng, một vài chủng tộc Huyền thú thì lại dễ dàng tu luyện thành công, ví dụ như Hồ tộc và Xà tộc.
Ninh Tiểu Xuyên điều động lực lượng Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung, Tâm khiếu và Huyết khiếu bắt đầu vận chuyển, hình thành hai vòng xoáy trắng đỏ, xoay tròn quanh trái tim, hình thành một tấm Thái Cực đồ quyển thắng đỏ giao nhau.
– Phản kích cho ta!
Ninh Tiểu Xuyên thi triển ra một đạo lực lượng tinh thần, công kích về phía Đát Nguyệt công chúa.
Ninh Tiểu Xuyên có Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung, lực lượng tâm thần cường đại nhất, thậm chí còn có thể lợi dụng tâm thần để khống chế Võ giả khác, biến đối phương thành tâm nô.
Đát Nguyệt công chúa muốn sử dụng mị thuật Thần Thông để đánh tan ý chí và tinh thần của Ninh Tiểu Xuyên, Ninh Tiểu Xuyên thì sử dụng lực lượng tâm thần để công kích tinh thần của nàng, muốn thu nàng làm nô lệ.
Hai người mặc dù đứng yên tại chỗ, thế nhưng lại bắt đầu triển khai đấu pháp hung hiểm.
Đát Nguyệt công chúa căn bản không ngờ Ninh Tiểu Xuyên có thể ngăn được mị thuật Thần Thông, càng không ngờ tâm thần của Ninh Tiểu Xuyên lại có thể phản kích nàng, đây là chuyện từ trước tới nay chưa từng phát sinh.
Thân hình của nàng đột nhiên vặn vẹo, thân thể mềm mại bị sương mù nhàn nhạt che kín, mông và ngực như ẩn như hiện, không ngờ bắt đầu nhảy múa, tựa như tiên cơ trong mây.
Đây là “Xá Nữ Tiên Tư Vũ”.
Là một loại mị thuật Thần Thông mà nàng tu luyện được, đối tượng công kích chủ yếu chính là Ninh Tiểu Xuyên. Thế nhưng, Thiền Thừ và Tư Đồ Cảnh thì lại lọt vào dư âm công kích của mị thuật, gần như chỉ trong nháy mắt đã biến thành ý loạn tình mê.
Bản thân Đát Nguyệt công chúa vốn dĩ vô cùng xinh đẹp, hơn nữa nàng còn có tu vi Ngũ Bộ Thiên Thê, thi triển là mị thuật Thần Thông mạnh nhất của nàng, cho dù là Thiên Nhân, chỉ cần không cẩn thận, e rằng cũng sẽ bị nàng mê hoặc, ý chí tinh thần bị nàng phá hủy.
Mặc dù Thiền Thừ và Tư Đồ Cảnh chỉ đối mặt với dư âm, thế nhưng vẫn lâm vào ảo cảnh hung hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút là bọn hắn sẽ rơi vào vực sâu không đáy.
Đát Nguyệt công chúa đối với Ninh Tiểu Xuyên mà nói, cũng là đại địch từ trước tới nay chưa từng gặp, khiến hắn phải dốc hết sức ứng phó.
Vụt…
Bên trong Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung bay ra bảy đạo ánh sáng, xoay tròn tại bảy phương vị trên trái tim, khảm lên Thái Cực đồ đỏ trắng.
Bên trong từng đạo ánh sáng đều phóng ra một đạo lực lượng tinh thần, đan xen cùng một chỗ, hóa thành một cây trường mâu tâm thần thực chất, đâm thẳng về phía Đát Nguyệt công chúa.
– Cái gì? Không ngờ lại có thể ngưng tụ lực lượng tinh thần thành thực chất? Tâm thần làm sao có thể cường đại đến mức này?
Đát Nguyệt công chúa cũng lập tức thi triển ra mị thuật Thần Thông mạnh nhất, điều động toàn bộ tinh thần khí trong cơ thể, hóa thành vô số đạo ánh sáng, vặn vẹo cùng một chỗ.
Phành…
Trường mâu nghiền nát bình chướng do ánh sáng ngưng tụ thành, chỉ có một phần mảnh vỡ đánh lên tâm thần của Đát Nguyệt công chúa.
Mảnh vỡ tâm thần mà Ninh Tiểu Xuyên đánh ra, cũng không phá tan được phòng ngự tâm thần của Đát Nguyệt công chúa, thế nhưng, lại có thể đánh cho tâm thần của Đát Nguyệt công chúa rung động từng trận.
Hai người gần như đồng thời thối lui mấy bước.
– Thật là lợi hại, thật không hổ là cường giả Ngũ Bộ Thiên Thê, tâm thần phòng thủ kiên cố, rất khó phá vỡ.
Ninh Tiểu Xuyên có thể cảm thấy tinh thần của mình tiêu hao rất lớn, trái tim thập phần đau đớn, nếu như tiếp tục đấu cùng nàng, nói không chừng hắn sẽ bị thua.
Thế nhưng, sự khiếp sợ trong lòng Đát Nguyệt công chúa, lại càng mạnh mẽ hơn Ninh Tiểu Xuyên. Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn được xem là kỳ tài bất thế của Thương Hồ tộc, chưa bao giờ gặp được địch thủ. Mị thuật Thần Thông mà nàng thi triển, cũng chưa từng thất thủ, thế nhưng, hôm nay nàng đã thất thủ, thậm chí còn bị đối phương phản kích, thiếu chút nữa đã đánh bại tinh thần của nàng.
Đát Nguyệt công chúa từ trên không trung rơi xuống, giống như một cánh phấn hoa màu hồng, hạ xuống mặt hồ, trên người ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt có chút u oán liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:
– Nam nhân như ngươi thật không biết thương hoa tiếc ngọc, người ta chẳng qua chỉ muốn trao đổi cùng ngươi một số chuyện có lợi cho cả hai, ngươi cần gì phải bày ra bộ dạng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm như vậy?
Đát Nguyệt công chúa một khi đã lạnh lùng, quả thực giống như một tòa băng sơn vạn năm không tan chảy. Bất cứ kẻ nào đụng vào, đều sẽ bị đông cứng thương tổn.
Thế nhưng, một khi nàng thể hiện ra vẻ điềm đạm đáng yêu, giống như bóng hoa trong nước, cành liễu trước gió, thì quả thực không khác gì một hoàng hoa khuê nữ, khiến lòng người rung động không nói nên lời.
Trái tim Ninh Tiểu Xuyên vẫn còn đau đớn, cũng không muốn tiếp tục đấu pháp cùng Đát Nguyệt công chúa, đành nói:
– Công chúa điện hạ rốt cuộc muốn thương lượng chuyện gì?
Đát Nguyệt công chúa cười nói:
– Có phải viên Huyền thạch địa phẩm trong khôi lỗi khô lâu của ngươi sắp tiêu hao hết rồi hay không?
Ninh Tiểu Xuyên liếc nhìn trước ngực của bộ khô lâu, quả nhiên thấy Huyền thạch địa phẩm đã tiêu hao quá nửa, chỉ còn lại không đến một phần năm.
Nửa tháng này, mặc dù bộ khô lâu không động thủ chiến đấu, nhưng vẫn đứng trên hòn đảo nhỏ để uy hiếp Đát Nguyệt công chúa và Ngư Tịnh Thư, Huyền thạch địa phẩm tất nhiên cũng bị tiêu hao rất nhiều.
Đát Nguyệt công chúa thấy sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên trở nên ngưng trọng, liền mỉm cười dịu dàng, nói:
– Thật ra, ngươi có thể hợp tác với ta, Thương Hồ tộc chúng ta và Thanh Tước Vương có giao hảo với nhau, căn bản không cần phải chiến đấu sinh tử làm gì.
– Hợp tác như thế nào?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Đát Nguyệt công chúa nói:
– Trận pháp chuyển dịch không gian trên hòn đảo nhỏ sắp mở ra, nhất định sẽ thông tới mảnh dược điền trồng thông linh kỳ dược. Các ngươi dẫn ta cùng tiến vào trận pháp, ta giúp các ngươi đối phó với Ngư Tịnh Thư, thế nào?
Ninh Tiểu Xuyên thoáng liếc nhìn Ngư Tịnh Thư, khóe miệng khẽ mỉm cười, nói:
– Ngươi và Tứ hoàng tử điện hạ, không phải là minh hữu sao?
Tiếng cười của Đát Nguyệt công chúa tựa như chuông bạc, nói:
– Thiên hạ không có minh hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn. Thương Hồ tộc chúng ta và Thánh Ngư tộc là quan hệ hợp tác, cũng là quan hệ tranh đấu. Ninh công tử, ngươi có thể cân nhắc cẩn thận, cùng hợp tác với ta, như vậy song phương đều có lợi.
– Không cần cân nhắc, kết minh là chuyện không thể, công chúa điện hạ, mời trở về đi!
Ninh Tiểu Xuyên quả quyết cự tuyệt.
Tu vi của Đát Nguyệt công chúa kỳ thật rất cao, đưa nàng vào phía bên kia của trận pháp thì Ninh Tiểu Xuyên căn bản không có khả năng khống chế được nàng. Nếu như thật sự tìm được thông linh kỳ dược, e rằng nàng ta sẽ không chút do dự mà hạ sát thủ với đám người Ninh Tiểu Xuyên.
Nếu như kết minh cùng nàng, vậy thì chẳng khác gì bảo hổ lột da (*).
(*) không thể bảo kẻ ác, kẻ xấu tự làm tổn hại tới lợi ích của bản thân.
Cùng ác ma giao dịch, chưa có người nào có thể chiếm được tiện nghi.
Đát Nguyệt công chúa cũng không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại kiên quyết cự tuyệt như vậy, nắm quyền khẽ siết chặt, nhưng cuối cùng vẫn tức giận rời đi, xoay lưng lại với Ninh Tiểu Xuyên, nói:
– Ninh Tiểu Xuyên, ngươi nhất định phải chết!
Ninh Tiểu Xuyên chỉ lắc đầu cười, cũng không để uy hiếp của Đát Nguyệt công chúa trong lòng.
Binh tới tướng ngăn, nước tới đắp đất chặn.
Trên hòn đảo, 359 cái mắt trận đã sáng lên, chỉ còn thiếu một cái mắt trận cuối cùng mà thôi.
Đàn Càn hòa thượng xoa mồ hôi trên trán, nói:
– Mọi người chuẩn bị đi, trận pháp sẽ lập tức chuyển dời chúng ta đến không gian không biết nào đó, căn cứ theo lão nạp suy đoán, có hai loại khả năng. Khả năng thứ nhất, chúng ta sẽ được chuyển dời đến mảnh dược điền trong truyền thuyết, có thể tìm được rất nhiều thông linh kỳ dược quý hiếm. Còn một khả năng khác, đó là nói không chừng, sẽ bị chuyển dời đến táng địa của Tử Kim Hoàng Chủ. Nếu là loại tình huống thứ hai, đừng nói là thông linh kỳ dược, cho dù là trốn thoát trở về thì tỉ lệ cũng rất thấp.
– Bắt đầu đi, bất luận là tình huống nào, cũng phải xông vào một lần.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
– Được rồi, vậy bần tăng khởi động trận pháp đây.
Đàn Càn hòa thượng lắp viên Huyền thạch cuối cùng vào trong lỗ khảm.
Vụt…
Trong hòn đảo nhỏ màu đen phóng lên cột sáng thứ 360, tạo thành từng vòng rung động, ngưng tụ thành hình vòng xoáy, tạo thành một màn ánh sáng hình tròn bên ngoài hòn đảo nhỏ.
Khoảnh khắc trận pháp bị kích phát, Đát Nguyệt công chúa và Ngư Tịnh Thư gần như đồng thời lấy ra Huyền Khí cửu phẩm, phá vỡ màn ánh sáng trận pháp, muốn cùng xông vào trận pháp.
Bọn hắn muốn đi kiếm một chén canh.
Ninh Tiểu Xuyên đã sớm đề phòng bọn hắn, cho nên lúc Ngư Tịnh Thư phá vỡ màn ánh sáng, bộ khô lâu liền mạnh mẽ xuất thủ, một quyền đánh bay Ngư Tịnh Thư ra ngoài.
Phía bên kia, Đát Nguyệt công chúa đã cường thế xông vào trong trận pháp, vừa mới đứng vững bước, cánh tay của bộ khô lâu đã chém về phía eo của nàng.
Trong tay Đát Nguyệt công chúa nắm một viên Yêu Nguyên Châu màu xanh, đem nguyên khí rót vào trong Yêu Nguyên Châu, sử dụng lực lượng của Huyền Khí cửu phẩm để ngăn cản công kích của bộ khô lâu màu đen.
Thế nhưng, nàng vẫn xem thường lực lượng của bộ khô lâu màu đen. Gần như chỉ một chiêu, bộ khô lâu đã đánh bay Yêu Nguyên Châu đi, thân thể yêu kiều mềm mại cũng bay ngược ra khỏi hòn đảo nhỏ, rơi vào trong hồ nước lạnh băng, bắn lên một mảng bọt nước.
Sau khi thi triển xong một chiêu này, Huyền thạch địa phẩm trên ngực bộ khô lâu cũng hoàn toàn hao hết.
Bộ khô lâu biến thành Huyền Thạch Nhân Ngẫu lớn bằng lòng bàn tay Ninh Tiểu Xuyên, bay trở về trong tay hắn.
Đát Nguyệt công chúa và Ngư Tịnh Thư nhìn thấy Huyền Thạch Nhân Ngẫu hao hết năng lượng, trên mặt liền lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng tập hợp lại, muốn phóng tới hòn đảo nhỏ màu đen một lần nữa.
Vụt…
Vầng sáng lóe lên, ba người một thú Ninh Tiểu Xuyên đã biến mất khỏi hòn đảo, hào quang trận pháp cũng từ từ ảm đạm.
Đát Nguyệt công chúa và Ngư Tịnh Thư đều đánh ra Huyền Khí cửu phẩm vồ hụt, chỉ có thể khiến cho hòn đảo nhỏ màu đen chấn động mãnh liệt, nhưng lại không thể đánh trúng đám người Ninh Tiểu Xuyên.
– Đáng hận, cuối cùng vẫn bị bọn chúng đào tẩu được.
Đát Nguyệt công chúa hạ xuống trên hòn đảo, thu hồi Yêu Nguyên Châu, hàm răng trắng tuyết khẽ cắn chặt, trên eo truyền đến cảm giác đau đớn, là do vừa rồi bị bộ khô lâu màu đen kích thương.
Trong lòng nàng hận Ninh Tiểu Xuyên thấu xương, nàng chưa bao giờ gặp nhân loại nào đáng giận như vậy.
Ngư Tịnh Thư đứng trên hồ nước màu đen, thu hào quang trên người lại, nói:
– Bọn chúng chưa chắc đã bị truyền tống đến mảnh dược điền, nói không chừng đã bị truyền tống tới táng địa của Tử Kim Hoàng Chủ cũng nên.