Ninh Tiểu Xuyên trở nên nghiêm túc, xem Nhiếp Lan Tâm là đại địch hàng đầu.
Mấy năm trước, Nhiếp Lan Tâm đã bước vào Thiên Nhân cảnh, tu vi bây giờ hiển nhiên lại càng đáng sợ hơn.
Nàng còn khủng bố hơn cả Lục Tí Bạo Long, bởi vì nàng có trí tuệ Cơ Lan như Ninh Tiểu Xuyên, cho nên không có bất kỳ người nào có thể tính kế nàng.
Nàng có Ngọc Tinh bảo thể, thân thể cường đại hơn hẳn Ninh Tiểu Xuyên.
Nàng có Song Thần tuệ, căn bản không sợ tâm thần công kích của Ninh Tiểu Xuyên.
Có thể nói, nàng căn bản không hề có bất kỳ sơ hở nào, tựa như tường đồng vách sắt, như núi cao biển cả, không người nào có thể đánh bại nàng, nếu như nàng sử dụng hết toàn bộ át chủ bài, e rằng cho dù là Tuyết Linh Hư, Thiên Hoàng Thái Tử, cũng chưa chắc có thể thắng được nàng.
Nếu Ninh Tiểu Xuyên muốn thắng nàng thì chỉ có một tia cơ hội, đó chính là tuyệt chiêu mạnh nhất của Diệt Thế Kiếm Quyết – “Diệt Thế Vô Kiếm”.
Không thấy kiếm ảnh thì người đã đứt tay.
Thế nhưng, nếu như một kiếm của Ninh Tiểu Xuyên không thể giết chết Nhiếp Lan Tâm, vậy thì người chết nhất định sẽ là hắn.
– Bất luận kẻ nào trong chúng ta giết được đối phương, cũng không được tiết lộ cho Lan Chi biết.
Ninh Tiểu Xuyên gọi Ma kiếm ra, cầm trong tay, cảm giác bản thân và Ma kiếm hòa hợp làm một thể.
Trên thân kiếm, 16 đạo Diệt Thế chi khí lưu động, giống như 16 tia huyết mạch của Ma kiếm.
Hắn bắt đầu ngưng tụ khí thế, điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất.
– Được, ta cũng đang muốn nói những lời này đây, đây chính là ân oán giữa chúng ta, không ai được nói cho Lan Chi biết.
Nhiếp Lan Tâm cũng xem Ninh Tiểu Xuyên là đại địch, không hề xem nhẹ Ninh Tiểu Xuyên chút nào, bởi vì nàng còn hiểu rõ Ninh Tiểu Xuyên hơn bất kỳ kẻ nào.
Một cái cổ cầm bay ra, lơ lửng trước người nàng.
Nàng ngồi xếp bằng trong hư không, mái tóc dài lõa xõa tung bay như bông liễu, mười ngón tay đặt nhẹ trên dây đàn nhảy múa, động tác ưu nhã mà tràn ngập sát cơ.
Trên mỗi sợi dây đàn đều lưu động một tầng hào quang đỏ thẫm, bao hàm Thiên võ nguyên khí cường đại, lúc khí thế của nàng ngưng tụ đến đỉnh phong, ngón tay như ngọc nhanh chóng búng ra, bắn ra từng đạo quang điểm bạch sắc.
Một đạo sóng âm phát ra, hóa thành một thanh kiếm ảnh nhàn nhạt.
Vụt…
Ninh Tiểu Xuyên thi triển Thần Thông Võ Đạo, khoảnh khắc ngón tay của Nhiếp Lan Tâm búng ra, thân thể liền cấp tốc di chuyển.
Kiếm ảnh lướt qua lọn tóc của hắn, chém lên một ngọn núi cách ngoài mười dặm.
Ầm ầm ầm…
Đỉnh núi bị chém vỡ, vết nứt từ trung tâm lan rộng, phát ra thanh âm sụp đổ, đá tảng lăn xuống, cây cối bị nghiền nát, chôn vùi quá nửa thân núi.
Ngay cả một tòa núi cao còn bị chém vỡ, nếu như chém lên người hắn, hắn há có thể sống sót được?
Một đạo sóng âm đã khủng bố như vậy, thì tu vi của nàng lại càng cao thâm khó lường hơn.
Tưng tưng…
Ngón tay Nhiếp Lan Tâm búng ra càng lúc càng nhanh, hơn mười đạo sóng âm đồng loạt bay ra, kín không một kẽ hở.
– Vạn Kiếm Hóa Vũ.
Chín thanh chiến kiếm từ trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên bay ra, tạo thành một tòa kiếm trận, trong đó có ba thanh là chiến kiếm cấp bậc Huyền Khí cửu phẩm, đồng loạt phóng tới.
Huyền Khí cửu phẩm bị kích hoạt, lực lượng của Cụ Tượng Thần Thông cũng bị bạo phát hoàn toàn.
Tiếng nổ liên tiếp vang lên.
Chín thanh kiếm nghiền nát hơn mười đạo sóng âm, với khí thế không thể ngăn cản đâm về phía Nhiếp Lan Tâm.
Ngón tay của Nhiếp Lan Tâm gảy đàn càng lúc càng nhanh, khóe môi khẽ thốt lên bốn chữ:
– Long Phượng Bảo luân.
Một vòng bảo luân cực lớn, lấy cổ cầm làm trung tâm mà ngưng tụ ra, bao phủ bản thân nàng ở chính giữa.
Phía trên bảo luân hiện ra một cái đồ án Long Phượng, xoay tròn nối đuôi nhau, phát ra tiếng long ngâm phượng khiếu.
Chính thanh chiến kiếm khí thế hung mãnh bị Long Phượng bảo luân ngăn cản, tựa như bất động tại giữa hư không.
Vụt…
Âm thanh chói tai vang lên.
Hàng lông mày của Nhiếp Lan Tâm thoáng nhướng lên, ngón tay ngọc mảnh khảnh ấn xuống dây đàn, một Long một Phượng giống như sống lại, phát ra tiếng rít gào bén nhọn, đánh bật chín thanh chiến kiếm trở về.
Nguyên khí sóng âm trùng kích tới, giống như thiên sát lệ phong, thổi bay cả tòa núi cao.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức lui về phía sau, không dám ngạnh kháng với lực lượng của Long Phượng Bảo Luân, thân thể xoay tròn bay ra ngoài, đáp xuống cách ngoài mấy trăm mét.
– Tu vi của Nhiếp Lan Tâm quả nhiên đáng sợ, không ngờ có thể đánh bay chín thanh kiếm Cụ Tượng Thần Thông của ta. E rằng nàng ta không chỉ đơn giản là Sơ Cảnh Thiên mà thôi.
Trong đầu Ninh Tiểu Xuyên chỉ trong chớp mắt đã xẹt qua vô số suy nghĩ, phân tích đại khái tu vi của Nhiếp Lan Tâm.
– Ninh Tiểu Xuyên, một chiêu vừa rồi của ngươi đã có thể giết chết Thiên Nhân bình thường, nếu ngươi đột phá đến Thiên Nhân cảnh, có lẽ ta không giết nổi ngươi rồi. Thế nhưng, ngươi hiện tại còn chưa đạt tới Thiên Nhân cảnh, hôm nay, mọi chuyện nhất định sẽ chấm dứt.
Nhiếp Lan Tâm đã cảm thấy nguy cơ uy hiếp.
Chỉ có thiếu niên Thần Linh mới có thể có được lực lượng giết chết Thiên Nhân khi tu vi còn chưa đạt tới Thiên Nhân cảnh.
Bây giờ Ninh Tiểu Xuyên đã có được lực lượng như vậy, nếu đợi Ninh Tiểu Xuyên đạt tới Thiên Nhân cảnh, nàng lại càng không có cơ hội để trấn áp Ninh Tiểu Xuyên.
Phành…
Nhiếp Lan Tâm vỗ tay một cái, cổ cầm liền bay thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Đây không phải là cổ cầm bình thường, mà là một kiện Huyền Khí cửu phẩm.
Một kiện Huyền Khí cửu phẩm bị Thiên Nhân ném ra, có thể thấy được uy lực đáng sợ như thế nào.
Ninh Tiểu Xuyên hoàn toàn bị Thần tuệ của Nhiếp Lan Tâm tập trung khóa chặt, giống như chìm vào vũng bùn, ngay cả bước chân cũng không nhấc nổi, căn bản không thể đào tẩu, chỉ có thể chống đỡ.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm vào cổ cầm đang bay tới, cảm giác có một luồng áp lực khổng lồ đang ép tới, cơ bắp toàn thân co rút, trái tim giống như ngừng đập.
Không được.
Lúc này, nếu còn không sử dụng “Diệt Thế Vô Kiếm”, nhất định sẽ bị lực trùng kích của cổ cầm khiến cho suy yếu, đến lúc đó, e rằng chưa chắc có thể giết được Nhiếp Lan Tâm.
Muốn xuất kỳ bất ý giết chết cường giả như Nhiếp Lan Tâm, vậy thì phải nắm bắt thời cơ thật chuẩn.
Ninh Tiểu Xuyên cắn chặt răng, điều động toàn bộ Thiên võ nguyên khí tới vị trí mi tâm, thúc giục cốt châu, từ giữa mi tâm phóng ra.
Vụt…
Một đạo bạch quang từ giữa mi tâm Ninh Tiểu Xuyên bay ra, hóa thành một đạo cột sáng, đánh về phía cổ cầm.
Bản thân cốt châu là bảo vật không rõ lai lịch, nhưng lại bị Ninh Tiểu Xuyên luyện hóa thành Cụ Tượng Thần Thông, hòa hợp thành một thể với Võ Hồn Thiên Tôn Ấn.
Uy lực của một chiêu này, tuyệt đối còn cường đại hơn so với lực lượng của chín thanh chiến kiếm Cụ Tượng Thần Thông.
Phành…
Cốt châu va chạm vào cổ cầm, không ngờ lại có thể đánh nát cổ cầm cấp bậc Huyền Khí cửu phẩm, từng sợi dây đàn đứt đoạn, cổ cầm biến thành mảnh vụn, bắn đi khắp bốn phương tám hướng.
Một kiện Huyền Khí cửu phẩm, không ngờ lại bị hủy đi như vậy.
Nhiếp Lan Tâm cũng kinh ngạc không thôi, gò má có chút tê rát.
Trên gương mặt tinh xảo trắng noãn bi một khối mảnh vỡ quẹt qua, để lại một vết máu đỏ rực.
Chính là lúc này, cơ hội đã tới.
– Diệt Thế Vô Kiếm.
Ninh Tiểu Xuyên nắm bắt cơ hội, thi triển ra một chiêu kiếm quyết cường đại nhất.
Không có bất kỳ người nào nhìn thấy hắn xuất kiếm, thậm chí ngay cả kiếm khí cũng không thấy, thế nhưng, trái tim của Nhiếp Lan Tâm lại bị xuyên thủng, để lại một cái lỗ kiếm đẫm máu, máu tươi không ngừng tràn ra, nhuộm đỏ cả chiếc áo bào đỏ thẫm.
Trái tim bị nghiền nát.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm vào Nhiếp Lan Tâm, trên ngực cũng bị ba khối mảnh vỡ của Huyền Khí cửu phẩm đục thủng, để lại ba cái lỗ máu lớn, nhưng may mắn là không đánh trúng trái tim.
– Làm thế nào… làm thế nào có thể?
Sắc mặt Nhiếp Lan Tâm trở nên tái nhợt, cúi đầu nhìn lên ngực của mình, vẫn không thể tin nổi là mình lại chết trong tay Ninh Tiểu Xuyên.
Từ ngực của nàng truyền đến cảm giác đau đớn, nói rõ cho nàng biết, trái tim của mình đã bị Ma kiếm đánh nát rồi.
Nàng rơi xuống đất, nhưng vẫn không tắt thở, lực lượng Võ Hồn đang chống đỡ cho ý chí của nàng.
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi cốt châu, cũng hạ xuống đất, ánh mắt có chút phức tạp, nói:
– Thật ra, từ lúc bắt đầu, chúng ta lẽ ra không nhất thiết phải đánh nhau sinh tử.
– A… a, Ninh… Ninh Tiểu Xuyên, từ lúc bắt đầu, ta chưa từng thật sự muốn giết ngươi. Nếu như ta thật sự muốn giết ngươi, sau khi ta đoạt xá Vạn Âm Tiên Hậu, ta có đến hơn mười vạn cơ hội để giết chết ngươi, làm sao có thể để ngươi sống sót đến tận bây giờ? Thế nhưng, ta lại không làm vậy, ngay cả một người của Kiếm Các Hầu Phủ cũng chưa từng giết… Ngươi cho rằng… ta không thể giết được ư?
Ánh mắt Nhiếp Lan Tâm vẫn lạnh băng như cũ, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, mặc dù tính mạng đã đi đến hồi kết, thế nhưng nàng vẫn không có ý chịu thua.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ chau mày, nói:
– Vì sao?
– Ta đang đợi ngươi cầu xin ta, ta bắt đi Tiểu Hồng và Tiểu Linh Nhi chính là muốn ngươi đến cầu xin ta, nếu ngươi cầu xin ta, ta sẽ trả lại cho ngươi. Ta đả thương Ngọc Ngưng Sanh, cũng là đợi ngươi đến cầu xin ta, chỉ cần ngươi cầu xin ta, ta sẽ có biện pháp chữa trị cho nàng ta. Ta muốn giết ngươi, cũng là đợi ngươi cầu xin ta, nếu như ngươi cầu xin ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi… Khục khục…
Nhiếp Lan Tâm cảm thấy bản thân càng lúc càng suy yếu, thân thể càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, hai chân mềm nhũn, ngã ra đất, bàn tay ôm chặt lấy ngực, mặc cho máu tươi không ngừng chảy xuống, cười thê thảm, nói:
– Đáng tiếc… đáng tiếc là ngươi chưa từng cầu xin ta, bởi vì tính cách của ngươi cũng kiên… cường… như ta…
Ninh Tiểu Xuyên dường như đã hiểu ra mọi chuyện, thở dài nói:
– Cho dù ngươi giết ta thì ta cũng sẽ không cầu xin ngươi.
– Ta… ta đã biết chuyện này từ lâu… Lần này giao thủ… Ta cũng không hề lưu thủ với ngươi, một khi ngươi thất bại thì chỉ có chết… Cho nên, ngươi không cần cảm thấy áy náy, mọi ân oán cuối cùng cũng phải kết thúc… Thay… thay ta chiếu cố… chiếu cố tốt cho… Lan Chi…
Nhiếp Lan Tâm ngã xuống bãi cỏ, máu trên ngực không ngừng tuôn trào, nhuộm đỏ cả bùn đất, đẹp đẽ mà thê lương không gì sánh được.
Mỗi người đều có cố sự của mình.
Tựa như Nhiếp Lan Tâm, nàng cũng có cố sự của mình, phương thức của nàng là cho rằng mọi chuyện mình làm đều chính xác.
Lúc nàng và Nhiếp Lan Chi còn nhỏ, Vạn Âm Tiên Hậu chiến đấu với người khác, dư âm của trận chiến đã hủy diệt toàn bộ một tiểu trấn, khiến cho toàn bộ thân nhân của nàng và Nhiếp Lan Chi đều chết trong tay Vạn Âm Tiên Hậu, khiến cho nàng và muội muội sống mồ côi đơn độc, phải nương tựa lẫn nhau mà sống.
Cho nên, sau khi nàng giết Vạn Âm Tiên Hậu, đoạt xá Vạn Âm Tiên Hậu. Nàng cũng không cho rằng mình làm sai.
Ví dụ như nàng hạ độc, giết chết vị hôn phu của mình. Đó là bởi vì nàng đã thất trinh với Ninh Tiểu Xuyên, một khi bái đường thành thân, bí mật bản thân không phải là tấm thân xử nữ cũng sẽ bại lộ, như vậy thì nàng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Cho nên, nàng cảm thấy giết chết vị hôn phu mà mình không hề có bất kỳ tình cảm nào, cũng không phải là việc làm sai trái.
Ninh Tiểu Xuyên liếc nhìn Nhiếp Lan Tâm một cái thật sâu, thở dài một hơi, hắn cũng không hối hận vì đã giết Nhiếp Lan Tâm, dưới tình huống vừa rồi, hắn không thể không toàn lực ứng phó.
Chẳng qua, hắn đột nhiên hiểu ra một chuyện, có một số cừu hận, vốn dĩ vẫn có thể hóa giải, không nhất định là phải ngươi chết ta sống với nhau.
Sau khi giết chết đối phương, chính mình cũng chưa chắc sẽ cảm thấy vui vẻ.