Chỉ khi tu luyện ra Đạo nguyên thì mới có thể xem là quá trình lĩnh ngộ Võ Đạo của ngươi đã tiến lên một bậc, Thiên Nhân hợp nhất, còn được gọi là “Thiên Nhân Tôn giả”.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên dùng 18 đạo Diệt Thế chi khí và lực lượng kiếm ý trong cơ thể, toàn lực ngưng tụ Đạo nguyên, tại vị trí mi tâm của hắn, đột nhiên có chút tê dại.
Vụt…
Một đạo ấn ký Thiên Tôn Ấn nhàn nhạt hiện ra giữa mi tâm, tản mát huỳnh quang sáng rực, không ngờ lại áp chế sự hình thành của Đạo nguyên.
Nên biết rằng, những tu sĩ khác chỉ tu luyện một loại võ kinh, tu luyện một cái Võ Hồn, thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên lại đồng thời tu luyện hai loại võ kinh.
Giống như hai vận động viên điền kinh cùng chạy bộ, một người chạy nhanh, sắp tới đích.
Còn một người thì chạy rất chậm, nhưng lại kéo người phía trước lại.
Người phía trước đã giẫm qua vạch kết thúc, thế nhưng lại bị người phía sau kéo ngã ra sau vạch kết thúc.
Lúc này, Ninh Tiểu Xuyên cũng gặp phải tình huống như vậy, Diệt Thế kinh mà hắn tu luyện trước, đã sắp ngưng tụ ra Đạo nguyên.
Thế nhưng, Thiên Địa kinh mà hắn tu luyện thì vẫn chỉ là cảnh giới Tam Bộ Thiên Thê, lúc này “nó” đang dùng sức kéo Ninh Tiểu Xuyên lại, ngăn không cho Ninh Tiểu Xuyên đạt tới Thiên Nhân cảnh.
Hắn đã sớm dự liệu được tình huống này, cho nên sau khi tu luyện hai loại võ kinh đến cực hạn, mới chính thức trùng kích Thiên Nhân cảnh.
Mặc dù tình huống lúc này không khả quan lắm, nhưng hắn vẫn quyết định không chịu từ bỏ, chuẩn bị liều một phen.
Ầm…
Ninh Tiểu Xuyên không ngừng điều động Thiên võ nguyên khí tập trung về phía Ma kiếm, cường hành đem 18 đạo Diệt Thế chi khí tập trung cùng một chỗ, ngưng tụ thành hình tròn, tương dung với Võ Hồn Kiếm Ấn.
Từng tia kiếm ý Võ Đạo cũng hội tụ về phía Võ Hồn Kiếm Ấn, khiến cho Võ Hồn Kiếm Ấn càng lúc càng trở nên ngưng tụ.
Kiếm ý, ma khí, Diệt Thế chi khí, Thiên võ nguyên khí, toàn bộ đều hội tụ về Võ Hồn Kiếm Ấn, bị hắn mạnh mẽ nén lại thành một điểm.
Trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên phát ra tiếng nổ trầm đục, trong lỗ chân lông không ngừng chảy ra máu tươi.
Lúc nguyên khí cuồng bạo trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên lắng xuống, bên ngoài làn da đã kết thành một tầng máu dày.
Lớp máu vỡ ra, trong cơ thể tản mát hào quang chói mắt, làn da giống như trở thành trong suốt, hào quang chiếu rọi.
– Tại sao lại như vậy?
Ninh Tiểu Xuyên triệu hoán Ma kiếm ra, để nó lơ lửng trong lòng bàn tay.
Bên trong Ma kiếm, Võ Hồn Kiếm Ấn quả thật đã phát sinh thay đổi, ngưng tụ thành một quả cầu huyết sắc, tản mát lưu quang nhàn nhạt.
Cẩn thận quan sát sẽ phát hiện bên trong khối cầu huyết sắc này lưu động 18 đường vân màu xám.
Ninh Tiểu Xuyên là một kiếm tu, tu luyện Đạo nguyên trong Ma kiếm cũng không có gì kỳ quái.
Khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là, Đạo nguyên mà bản thân tu luyện ra lại không hoàn chỉnh, hình dáng so với ghi chép trên điển tịch, có sự sai khác không nhỏ.
Đạo nguyên trong điển tịch là thực thể.
Còn Đạo nguyên mà Ninh Tiểu Xuyên ngưng tụ ra, chỉ là một quả cầu ánh sáng, còn lâu mới ngưng thực như Đạo nguyên chân chính.
Hơn nữa, một khi ngưng tụ ra Đạo nguyên, Thiên võ nguyên khí trong cơ thể sẽ tăng cường trên diện rộng, hóa thành một mảnh nguyên khí chi hải.
Thiên võ nguyên khí của Ninh Tiểu Xuyên, mặc dù đã tăng lên không ít, thế nhưng số lượng vẫn kém xa những Võ giả Thiên Nhân cảnh khác, tối đa cũng chỉ bằng một nửa Võ giả Thiên Nhân cảnh bình thường.
– Không ngờ chỉ tu luyện ra “Hư Đạo nguyên”, quả nhiên vẫn bị Võ Hồn Thiên Tôn Ấn cản trở, không thể chính thức đạt tới Thiên Nhân cảnh.
– Cảnh giới của ta hiện nay là gì? Đại khái có thể xem là một nửa Thiên Nhân chăng?
Ninh Tiểu Xuyên cũng không cảm thấy thất vọng lắm, bởi vì, kết quả hiện tại đã nằm ngoài dự liệu của hắn rồi.
Lúc hắn chưa tu luyện ra “Hư Đạo nguyên”, hắn đã có lực lượng giết chết Thiên Nhân. Hiện nay, hắn đã ngưng tụ ra Hư Đạo nguyên, đạt tới cảnh giới một nửa Thiên Nhân, hiển nhiên tu vi lại càng tiến thêm một bước.
Cho dù không dùng đến Diệt Thế Vô Kiếm, hắn vẫn tự tin có thể tranh phong với những vương giả trẻ tuổi của Thiên Đế Sơn một phen.
Mặc dù số lượng Thiên võ nguyên khí trong cơ thể hắn vẫn kém xa những Thiên Nhân khác. Nhưng hắn lại có tốc độ hấp thu Huyền Khí gấp 512 lần, cũng đủ để bù đắp nguyên khí hao hụt rồi.
Cho nên, nhược điểm của hắn cũng không tính là yếu hơn những Thiên Nhân khác.
– Không đạt tới Thiên Nhân cảnh cũng tốt, như vậy thì ta vẫn còn nhiều thời gian để tu luyện Chí Tôn Thể.
Muốn tu luyện thành Chí Tôn Thể thì nhất định phải tu luyện thành công trước khi đạt tới Thiên Nhân cảnh.
Một khi đột phá đến Thiên Nhân cảnh, thể chất cũng sẽ thành hình, không có khả năng tu luyện ra Chí Tôn Thể.
Vừa rồi Ninh Tiểu Xuyên tu luyện “Kiếm Đạo Chí Tôn Thể”, hắn đã thất bại.
Hắn phát hiện trong huyết mạch có ẩn chứa một luồng lực lượng Chí Tôn, không chỉ bao hàm lực lượng Kiếm đạo, lực lượng Ma đạo, mà dường như còn có một loại lực lượng khác, rất giống lực lượng sinh mệnh.
Lực lượng Chí Tôn chỉ có một loại thì càng dễ tu luyện thành công hơn.
Chỉ cần có thể nắm giữ một loại lực lượng Chí Tôn thì đã là rất tài ba rồi, có thể xem là vô địch trong cùng cảnh giới.
Thế nhưng, trong huyết mạch của Ninh Tiểu Xuyên lại có đến ba loại lực lượng Chí Tôn.
Muốn nắm giữ cả ba loại lực lượng Chí Tôn này, độ khó không chỉ gấp ba, mà là gấp ba mươi lần, ba trăm lần, trừ phi xuất hiện kỳ tích, bằng không thì gần như không thể tu luyện thành công được.
Lực lượng Chí Tôn chính là lực lượng thuần túy nhất, cao cấp nhất.
Càng nhiều loại lực lượng Chí Tôn thì ngược lại càng không phải chuyện tốt.
Khiến Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy ngoài dự liệu chính là, không ngờ Võ Hồn Thiên Tôn Ấn lại đạt tới Tứ Bộ Thiên Thê, ngưng tụ ra Võ Đạo Pháp Thân.
Chỉ cần thi triển lực lượng Võ Hồn Thiên Tôn Ấn, thân thể của hắn sẽ bị một tầng bạch quang bao phủ, hóa thành thân thể Thiên Tôn, vạn tà bất xâm, vạn ác tránh lui.
Rất hiển nhiên, sở dĩ Ninh Tiểu Xuyên không trùng kích đến Thiên Nhân cảnh, phần lớn nguyên nhân là vì lực lượng Võ Đạo đã bị Võ Hồn Thiên Tôn Ấn hấp thu, khiến cho Võ Hồn Thiên Tôn Ấn đột phá một cảnh giới, đạt tới Tứ Bộ Thiên Thê.
Ninh Tiểu Xuyên triệt hồi trận pháp, nhưng lại không thấy Củ cải đỏ và Lục Tí Bạo Long đâu.
– Bọn họ đi đâu rồi?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Thái Tuế thú, hỏi.
Trong miệng Thái Tuế thú phát ra tiếng người, nói:
– Kim sâm và Bạo Long thấy ngươi vẫn một mực tu luyện, liền lén trốn vào đại điện rồi.
Ninh Tiểu Xuyên nhướng mày, đã biết bọn chúng sẽ không chịu nghe lời, nhưng không ngờ lá gan của bọn chúng lại lớn như vậy, dám đơn độc xông vào đại điện hoang phế đó.
– Chúng tiến vào bao lâu rồi?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
– Năm ngày.
Thái Tuế thú nói.
– Trong khoảng thời gian đó vẫn chưa từng trở ra?
Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy tình huống cực kỳ bất ổn, cảm thấy bọn chúng có lẽ đã gặp phải bất trắc.
Thái Tuế thú lắc đầu.
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi Thái Tuế thú và Song Đầu Thạch Thú vào trong Huyền Thú Giám, ánh mắt trở nên vô cùng thâm thúy, nhìn đại điện hoang phế trước mắt, lợi dụng lực lượng Huyền Thú Giám để cảm nhận khí tức của Lục Tí Bạo Long.
Một luồng khí tức yếu ớt từ trong đại điện hoang phế truyền đến. Đồng thời, trong Huyền Thú Giám cũng tản mát ra hào quang nhàn nhạt.
– Vẫn còn sống.
Ninh Tiểu Xuyên nắm chặt Huyền Thú Giám trong tay, dựa theo khí tức mà Huyền Thú Giám cảm ứng được, tiến vào bên trong đại điện.
Trong đại điện rất có khả năng tồn tại thứ cấm kỵ nào đó, thế nhưng, giao điểm của phong ấn, cũng rất có thể bị ẩn giấu trong đại điện.
Muốn thoát ra ngoài thì nhất định phải tiến vào trong đại điện để tìm kiếm.
Ninh Tiểu Xuyên vừa mới bước vào đại điện, liền cảm thấy một luồng khí tức hung thần đập vào mặt, đâm vào da, có chút đau nhói.
Thiên Tôn Ấn giữa mi tâm hiện ra, tản mát bạch quang, bao trùm toàn thân hắn.
Luồng khí tức hung thần này vừa tiếp cận bạch quang, liền phát ra thanh âm “ô ô”, tự động thối lui.
Sau khi Ninh Tiểu Xuyên đi vào trong đại điện, toàn bộ thế giới đều biến thành một màu đen u ám, không gian trước mắt trở nên cực kỳ rộng rãi, giống như tiến vào vực sâu Địa Ngục.
Cách đó không xa, có một bức tượng Thần khổng lồ, đứng trên một bệ đá cao 90 trượng.
Tượng Thần này là một nam tử trẻ tuổi, mắt sáng như đuốc, một tay chỉ lên trời, một tay nắm một cái cổ thuyền, trên người tản mát một luồng khí tức thần thánh, tựa như một vị cự nhân đứng trong vũ trụ.
Chỉ là một bức tượng Thần, nhưng lại khiến Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy rung động không gì sánh nổi, tựa như đứng trước mặt Chân Thần, khiến hắn tự cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn lên tượng Thần, thấy trên bệ đá có khắc một hàng chữ:
– Tìm chân lý trong tạo hóa, người đưa đò vượt bờ khổ hải.
Đại điện hoang phế thoạt nhìn chỉ cao mấy chục mét, thế nhưng, ai mà ngờ được sau khi tiến vào đại điện, lại giống như tiến vào một thế giới khác, chỉ một bức tượng Thần cũng đã khiến người ta có cảm giác đỉnh thiên lập địa.
Ninh Tiểu Xuyên tiếp tục tiến về phía trước, trong bóng tối xuất hiện một bậc thang màu trắng lơ lửng, kéo dài lên không trung, ít nhất cũng có hơn vạn bậc thang.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên không trung có một tòa cung điện cổ xưa lơ lửng, ngói ngọc lưu ly, bạch ngọc khắc rồng, quả thực tựa như một tòa Thiên cung trong mây.
Lục Tí Bạo Long dường như cũng đang ở trong tòa Thiên cung đó.
Huyền Thú Giám đã cảm ứng được khí tức của nó.
Ninh Tiểu Xuyên gọi ra Ma kiếm, sau đó bay lên cầu thang, chậm rãi tiếp cận tòa cung điện đang lơ lửng trong không trung.
– Củ cải đỏ, Tiểu bánh bao, các ngươi có ở trong đó không?
Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy bên trong có một luồng khí tức bất thường truyền ra, cho nên mới thận trọng vô cùng, đồng thời xuất ra bảy đạo tâm thần.
Một khi phát sinh biến cố, hắn sẽ thi triển ra Thần Thông công kích cường đại nhất.
Thủy tổ của Thiên Đế Sơn đã bố trí phong ấn tại nơi này thì nhất định là có nguyên nhân nào đó, rất có thể có một sinh linh cực kỳ đáng sợ nào đó đang bị phong ấn trong này.
Đúng lúc này, bên trong cung điện chợt vang lên tiếng bước chân chậm chạp, còn có cả tiếng thở dài của một sinh linh nào đó.
Két…
Đại môn cung điện bị mở ra, bên trong xuất hiện một cái đầu to bằng nắm tay, đưa mắt nhìn hắn, thanh âm khàn khàn, nói:
– Vào đi!
Cái đầu này thập phần quái dị, tựa như đầu của con rùa đen, thế nhưng miệng của nó lại rất dài. Tựa như con vịt, chỉ có điều là không có lông.
Ánh mắt của nó tang thương không gì sánh được, khiến người ta có cảm giác nó rất già nua.
– Nó chẳng lẽ chính là sinh linh bị phong ấn tại nơi này? Nhưng dường như nó cũng không hung tàn lắm a.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên dấy lên đề phòng, liền nói:
– Ngươi rốt cuộc là ai? Có nhìn thấy một gốc kim sâm và một đầu bạo long không?
– Ta là ai? Ngươi bị mù sao? Chẳng lẽ không nhìn ra được ta không phải là người?
Lão ô quy cố hết sức mở toàn bộ cánh cửa, cầm một cái quải trượng, lưng còng xuống, hàng râu trên cằm bạc trắng, đôi mắt rùa bằng hạt đậu trừng mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái.
– Thật sự lã một ô quy?
Ninh Tiểu Xuyên có chút kinh ngạc.
Nói là rùa đen thì có chút không giống. Bởi vì cổ của nó rất dài, giống như cổ đà điểu.
Hơn nữa, bốn chân của nó cũng rất dài, dài gấp nhiều lần rùa đen, nếu như không có cái mai rùa, người ta còn tưởng rằng nó là một con vịt rụng lông.
– Thật là không hiểu chuyện, sư phụ ngươi không dạy ngươi kính già yêu trẻ ư? Nhìn thấy một ô quy còn gọi là ô quy? Ô quy cũng có tên gọi, có quy cách, có tôn nghiêm, có ô quy thậm chí còn có địa vị…
Ninh Tiểu Xuyên cắt ngang lời nói của nó, nói:
– Ngươi rốt cuộc là rùa gì? Ở trước mặt ta giả thần giả quỷ, cẩn thận ta phế cái mai rùa của ngươi!
Con rùa đen liền vội vàng ngậm miệng, dùng móng vuốt ôm lấy mai rùa, bày ra tư thế phòng thủ, hét lên:
– Cháu gái, mau ra đây hỗ trợ, có tên đáng chém ngàn đao muốn lột mai rùa của gia gia ngươi. Nhanh lên, hắn sắp động thủ rồi!