– Bước vào Thiên Môn sau, nhưng lại ra khỏi Thiên Môn đầu tiên…
Ninh Tiểu Xuyên không khỏi nảy sinh hứng thú với Quang Minh Thánh Nữ.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Thế nhưng, Quang Minh Thánh Nữ chỉ mời những cao thủ trẻ tuổi tiến vào trận chung kết, ta cũng không nhận được thiệp mời a.
Nhạc Minh Tùng cười nói:
– Hiện nay tại Thiên Đế Sơn, có ai là không biết tên ngươi chứ? Lan tiên tử mỗi đêm đều đến ở chỗ ngươi, không biết đã khiến bao nhiêu người đố kỵ tới phát điên. Nếu như ngươi đến cùng Lan tiên tử, nhất định sẽ khiến cho tất cả mọi người phải rơi mắt… Khục khục, Quang Minh Thánh Nữ nhất định sẽ hoan nghênh các ngươi a.
Tư Đồ Cảnh nói:
– Đừng nghe hắn nói bừa, Ninh sư huynh, mọi người đều biết rằng, cho dù ngươi không tham gia trận đấu tuyển chọn đệ tử hạch tâm thì cũng nhất định sẽ trở thành đệ tử hạch tâm. Nếu ngươi đến đó, tuyệt đối sẽ không có người nào phản đối.
Ninh Tiểu Xuyên lại nhìn về phía Vạn Âm Tiên Hậu, nói:
– Ngươi có đi không?
Ninh Tiểu Xuyên vốn cho rằng Vạn Âm Tiên Hậu chắc chắn sẽ không đi, thế nhưng, không ngờ Vạn Âm Tiên Hậu lại đồng ý, cùng đến tham gia đại hội luận đạo do Quang Minh Thánh Nữ tổ chức.
– Ha ha, nếu Lan tiên tử đã muốn đi thì tốt quá rồi, vậy bây giờ chúng ta xuất phát thôi, đám người Vũ sư tỷ và Hàn sư huynh đang chờ ở bên ngoài.
Nhạc Minh Tùng cười nói.
Đi ra khỏi đại môn của đạo tràng Vạn Kiếm Cung, quả nhiên nhìn thấy đám người Lạc Vũ, Hàn Lực, Hạ Minh Viên đang chờ ở bên ngoài.
Ngoại trừ Tử Hàm Yên và Ninh Hinh Nhi đang bế quan tu luyện ra, những tài tuấn thế hệ trẻ của Vạn Kiếm Cung tiến vào trận chung kết, đều có mặt đông đủ.
Địa điểm Quang Minh Thánh Nữ tổ chức đại hội luận đạo, nằm ở một quảng trường cực lớn bên ngoài Thiên Môn.
Nơi này đã bị Quang Minh Thánh Nữ cho người vây quanh, chỉ có những người được mời tới, mới có thể tiến vào.
Phía trên quảng trường có một tòa Bạch Ngọc Thần Cung treo lơ lửng, tòa cung điện này dùng bạch ngọc làm vách tường, mái ngói, cột trụ, hòn non bộ, linh tuyền chảy quanh, trong đó trồng đủ các loại kỳ hoa dị thảo, quả thật giống như một tòa Tiên Cung giữa chốn nhân gian.
Trước đây không có tòa Bạch Ngọc Thần Cung này, đêm nay mới đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên là bút tích của Quang Minh Thánh Nữ rồi.
– Đây là Tiểu Quang Minh Điện của Quang Minh Thánh Thổ, có thể phóng to, có thể thu nhỏ, hơn nữa tốc độ phi hành lại cực nhanh, trong truyền thuyết, mỗi ngày nó có thể đi được vạn dặm.
Nhạc Minh Tùng nhìn chằm chằm tòa Bạch Ngọc Thần Cung lơ lửng trên trời, không ngừng xoa tay, hai mắt tỏa sáng. Tựa như Thiên Cẩu đang nhìn mặt trăng, rất muốn nuốt chửng cả mặt trăng.
Đại hội luận đạo đã bắt đầu, đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên, cũng có thể nhìn thấy Bạch Ngọc Thần Cung tụ tập rất nhiều tài tuấn trẻ tuổi.
Hai lão giả mặc áo bào trắng, đứng dưới Bạch Ngọc Thần Cung, thẩm tra những tu sĩ trẻ tuổi muốn tiến vào Tiểu Quang Minh Điện, người không có thiếp mời, đều sẽ bị trục xuất.
Đám người Nhạc Minh Tùng, Lạc Vũ, Tư Đồ Cảnh đưa thiếp mời ra, chỉ có Ninh Tiểu Xuyên và Nhiếp Lan Tâm là không có thiếp mời, bị hai vị lão giả áo bào trắng ngăn lại.
– Thực xin lỗi, chỉ có người có thiếp mời mới có tư cách tiến nhập Tiểu Quang Minh Điện.
Một lão giả trong đó nhíu mày, xem Ninh Tiểu Xuyên và Nhiếp Lan Tâm giống như đệ tử bình thường muốn trà trộn vào trong Tiểu Quang Minh Điện.
Trên thực tế, đêm nay quả thật có rất nhiều người không tiến vào trận chung kết, nhưng vẫn muốn trà trộn vào trong, tuy nhiên, tất cả đều bị ngăn cản lại.
– Vậy thì bỏ đi.
Ninh Tiểu Xuyên cũng là người hào sảng, cũng không nhất định muốn tham gia đại hội luận đạo.
Vụt…
Ninh Tiểu Xuyên và Nhiếp Lan Tâm vừa mới đi ra, liền có một đạo lưu quang bạch sắc từ trong Tiểu Quang Minh Điện bay ra, tốc độ nhanh như lưu quang, quả thực giống như lưu tinh vạch phá bầu trời.
– Lan tiên tử, Ninh tiên sinh, xin dừng bước.
Nháy mắt sau, đạo lưu quang đó đã hạ xuống trước mặt Ninh Tiểu Xuyên và Nhiếp Lan Tâm, hóa thành một nữ tử xinh đẹp được bạch quang bao phủ.
Thân thể của nàng mềm mại thướt tha, da thịt óng ánh, ngực nở mông vểnh, thế nhưng không có người nào có thể nhìn rõ chân dung của nàng ta, chỉ có thể cảm thấy khí tức thánh khiết trên người nàng phát ra, tựa như trích tiên không nhiễm khói lửa nhân gian.
Mặc dù gương mặt của nàng được giấu trong sương mù, thế nhưng đôi mắt lại đặc biệt nhu hòa, có thể tinh lọc tâm linh của người khác. Cho dù chỉ là một ánh mắt, cũng có thể khiến cho ma đầu giết người không chớp mắt buông bỏ đồ đao.
– Bái kiến Thánh Nữ.
Hai lão giả của Quang Minh Thánh Thổ vội vàng khom người cúi đầu.
Trong lòng hai người đều thoáng kinh hãi, không ngờ chân thân của Thánh Nữ điện hạ lại giáng lâm chỉ vì mời hai người trẻ tuổi trước mắt, xem ra, vừa rồi mình đã nhìn lầm rồi, không biết Thánh Nữ điện hạ có trách phạt hay không?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Quang Minh Thánh Nữ điện hạ biết chúng ta sao?
Quang Minh Thánh Nữ khẽ cười, đáp:
– Xứng đi cùng với Lan tiên tử, hơn nữa lại là tài tuấn trẻ tuổi mà ta chưa từng gặp qua, ngoại trừ thiên tài Dưỡng Tâm Sư Ninh Tiểu Xuyên ra, ta thật sự không nghĩ ra còn người thứ hai. Hai vị đều là khách nhân tôn quý của ta, không đưa thiếp mời đến tận tay hai vị, quả thật là lỗi của ta. Hi vọng hai vị đừng nên trách cứ.
Dưới sự dẫn đường của Quang Minh Thánh Nữ, đám người Ninh Tiểu Xuyên, Lạc Vũ, Vạn Âm Tiên Hậu, Nhạc Minh Tùng, Tư Đồ Cảnh cũng đi vào trong Tiểu Quang Minh Điện lơ lửng giữa không trung, quả nhiên khiến rất nhiều người chú ý.
Phần lớn ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Quang Minh Thánh Nữ, Lạc Vũ, Vạn Âm Tiên Hậu. Các nàng đều là những tuyệt đỉnh thiên tài trong số các nữ tu sĩ, bất kỳ một người nào xuất hiện, cũng sẽ tạo thành chấn động rất lớn, huống chi là ba người đi cùng nhau, quả thực tựa như tiên cơ mỹ quyến, khiến cho rất nhiều thiên tài tuấn kiệt đều nhìn đến ngây dại.
Sau khi sắp xếp cho đám người Ninh Tiểu Xuyên xong, Quang Minh Thánh Nữ liền rời đi, đón tiếp những thiên tài tuấn kiệt khác.
Sau khi Ninh Tiểu Xuyên ngồi xuống, liền nhắm mắt lại, lợi dụng Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung để cảm ứng, quả nhiên phát hiện ra trong Tiểu Quang Minh Điện có rất nhiều lực lượng cấp bậc Thiên Nhân, mỗi luồng lực lượng đều cực kỳ cường hoành, Thiên Nhân bình thường thật sự không thể so sánh.
Xem ra, phần lớn tài tuấn trẻ tuổi của Thiên Đế Sơn đều tụ tập đến Tiểu Quang Minh Điện, thể diện của Quang Minh Thánh Thổ quả thật không đơn giản.
Ninh Tiểu Xuyên cảm ứng được một luồng địch ý mãnh liệt, vừa nhìn sang, liền bắt gặp thân ảnh của Đông Phương Thắng trong đám người.
Đông Phương Thắng đang dùng ánh mắt oán độc nhìn Ninh Tiểu Xuyên, lúc trước, ở trước mặt mọi người, hắn đã bị Ninh Tiểu Xuyên làm nhục, đến bây giờ, tất cả mọi người vẫn cho rằng hắn ngấp nghé Lan tiên tử, nên mới ra tay đánh lén Lan tiên tử, có thể nói là triệt để thân bại danh liệt.
Lúc ấy, hắn còn chưa nghĩ rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi trở về, hắn mới cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng đã hiểu ra.
Nhất định là tên cẩu tặc Ninh Tiểu Xuyên kia thu lấy một đạo hồn phách của Lan tiên tử, để uy hiếp nàng.
Lan tiên tử đáng thương, chỉ có thể khuất phục dưới dâm uy của Ninh Tiểu Xuyên, mỗi đêm đều phải đến chỗ Ninh Tiểu Xuyên, cũng không biết là đã gặp phải những tra tấn và chà đạp gì của tên ác tặc Ninh Tiểu Xuyên kia.
Hắn cảm thấy, mình đã nhìn thấu diện mục thật sự của Ninh Tiểu Xuyên, nhất định phải vạch trần bộ mặt thật đáng ghê tởm của hắn ngay trước mặt mọi người.
Chỉ có như vậy, mới có thể vãn hồi lại thanh danh của hắn.
– Hôm nay chính là ngày Quang Minh Thánh Nữ tổ chức đại hội luận đạo, vốn dĩ không nên nhắc lại chuyện cũ, thế nhưng, có một việc nếu như ta không nói ra, e rằng mọi người sẽ vĩnh viễn không biết được chân tướng.
Đông Phương Thắng sử dụng Thiên võ nguyên khí, thanh âm lập tức truyền khắp toàn bộ Tiểu Quang Minh Điện.
Toàn bộ Tiểu Quang Minh Điện đều trở nên yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía Đông Phương Thắng.
Đông Phương Thắng chính là một trong mười đại vương giả thế hệ trẻ của Thiên Đế Sơn, tất nhiên tất cả mọi người đều nhận ra hắn.
Trong đó, có không ít người lộ ra nụ cười trào phúng, nói:
– Đông Phương sư huynh, lúc nói chuyện, nhất định phải nói cho rõ ràng, tránh cho người ta hiểu nhầm a… Ha ha…
– Đông Phương sư huynh, bây giờ ngươi nói chuyện, còn có người tin ư?
Lại có người cười nói.
– Ta nhớ ra rồi, Đông Phương sư huynh hình như đã nói Ninh sư đệ giết chết Lan tiên tử, thế nhưng, kết quả thực sự là như thế nào? Dù sao thì ta thấy quan hệ giữa Ninh sư đệ và Lan tiên tử cũng không phải bình thường a.
Sắc mặt của Đông Phương Thắng thoáng cái trở nên tái nhợt.
Bị người ta cười nhạo một thời gian dài như vậy, hắn đã chịu đủ rồi, hôm nay nhất định phải lấy lại thể diện, phải khiến cho Ninh Tiểu Xuyên mất sạch danh dự, tốt nhất là tu vi bị phế sạch, bị trục xuất khỏi Thiên Đế Sơn.
Đông Phương Thắng nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, lạnh lùng nói:
– Hôm nay ta chính là muốn nói chuyện này, Ninh Tiểu Xuyên, tên âm hiểm tiểu nhân nhà ngươi, còn không cút ra đây cho ta, hôm nay ta nhất định phải vạch trần bộ mặt giả dối của ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi yên tại chỗ, nâng chén trà lưu ly bạch ngọc lên, nhấp một ngụm linh tuyền, thản nhiên nói:
– Đông Phương sư huynh, ngươi nói gì ta nghe không hiểu?
– Nghe không hiểu ư? Vậy thì ta chỉ có thể nói ra bí mật của ngươi, khiến ngươi trở thành con chuột chạy ngang qua đường, để mọi người tránh ngươi thật xa.
Đông Phương Thắng nói.
Rất nhiều người đều cười nhạo Đông Phương Thắng, cảm thấy Đông Phương Thắng đang tự rước lấy nhục.
Thế nhưng, cũng có vài người lộ ra thần sắc suy tư, dù sao thì Đông Phương Thắng cũng là một trong mười địa vương giả thế hệ trẻ, cũng không phải hạng ngu ngốc, nếu như hắn không nắm chắc mười phần thì sao dám nói càn trước mặt mọi người? Trong đó, hiển nhiên có cả đám người Quang Minh Thánh Nữ và Thiên Hoàng Thái Tử.
Ninh Tiểu Xuyên vẫn bình tĩnh như trước, nói:
– Cây ngay không sợ chết đứng, vậy thì mời Đông Phương huynh nói một câu, xem xem ta rốt cuộc có bí mật gì?
Đông Phương Thắng từng bước đi về phía Ninh Tiểu Xuyên, tràn đầy tự tin mà nói:
– Mọi người đều biết thương thế của Lan tiên tử đã khỏi hẳn, tại sao mỗi đêm phải tới chỗ Ninh Tiểu Xuyên ở? Mọi người thật sự cho rằng Ninh Tiểu Xuyên đang trị thương cho Lan tiên tử ư? Thực ra, Ninh Tiểu Xuyên tinh thông Dưỡng Quỷ thuật, thu lấy một đạo hồn phách của Lan tiên tử, dùng để uy hiếp Lan tiên tử. Lúc trước, hắn đã sử dụng biện pháp này, để khiến cho ta thân bại danh liệt.
Sau khi Đông Phương Thắng nói ra chuyện này, Tiểu Quang Minh Điện càng trở nên yên tĩnh, rất nhiều người đều lộ ra ánh mắt khiếp sợ, đưa mắt nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên và Lan tiên tử.
Đông Phương Thắng nói năng hùng hồn lý lẽ như vậy, chẳng lẽ là sự thật?
Lạc Vũ khẽ cau mày, trầm giọng nói:
– Đông Phương Thắng, ngươi có biết những lời mà ngươi nói, có hậu quả nghiêm trọng như thế nào không? Lời nói của ngươi không chỉ ảnh hưởng tới danh dự của Ninh sư đệ và Lan tiên tử, mà còn ảnh hưởng tới danh dự của Thiên Đế Sơn.
Đông Phương Thắng tất nhiên cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề, thế nhưng vẫn nghiêm túc nói:
– Vũ sư tỷ, nếu ta không nắm chắc mười phần, sao lại nói năng bừa bãi được?
– Nếu ngươi thật sự ăn nói bừa bãi, tạo thành ảnh hưởng xấu, sẽ do ai đứng ra gánh trách nhiệm đây?
Lạc Vũ nói.
Đông Phương Thắng nói:
– Tất nhiên là do một mình ta gánh chịu.
Lạc Vũ nói:
– Ngươi gánh chịu nổi không?
Ảnh hưởng của chuyện này, Lạc Vũ cũng biết được đôi chút. Bất luận lời nói của Đông Phương Thắng là thật hay giả, chỉ cần khiến cho lời đồn này truyền đi, sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đối với danh dự của Thiên Đế Sơn.
Hơn nữa, chuyện này còn không thể phong tỏa che giấu được.
Bởi vì, Thánh Nữ của Quang Minh Thánh Thổ và Tam thiếu gia của Dưỡng Quỷ thế gia đều đang ở đây, bọn họ tất nhiên rất hi vọng chứng kiến nội bộ của Thiên Đế Sơn xảy ra chuyện gièm pha như vậy.
Ngay cả Thiên Hoàng Thái Tử cũng thoáng cau mày, cảm thấy Đông Phương Thắng hành sự không có chừng mực, cho dù muốn đối phó với Ninh Tiểu Xuyên, cũng không nên nói ra chuyện này trước mặt người của Dưỡng Quỷ thế gia và Quang Minh Thánh Thổ.
Thiên Hoàng Thái Tử trầm giọng thét dài một tiếng, giống như Thần Long ngâm khiếu:
– Đông Phương Thắng, lúc nói chuyện, phải lựa chọn tình huống, địa điểm, còn không mau lui xuống!
Thiên Hoàng Thái Tử quát lớn một tiếng, liền khiến cho Đông Phương Thắng sắc mặt trắng bệch, trong đầu vang “ong ong”, thiếu chút nữa toàn thân mềm nhũn mà ngã ra đất.
Cùng là mười đại vương giả thế hệ trẻ của Thiên Đế Sơn, thế nhưng, Thiên Hoàng Thái Tử lại xếp thứ nhất, chỉ cần quát lớn một tiếng, đã thiếu chút nữa đánh gục Đông Phương Thắng, thể hiện ra thực lực tu vi khủng bố.