Quang Minh Thánh Nữ nhìn về phía sau Ninh Tiểu Xuyên, cười:
– Xuân Thu công tử, lệnh muội đâu rồi?
– Nó ư? Nó có việc của nó nên đi trước rồi, tạm thời không tới Quang Minh Thánh Thổ được.
Ninh Tiểu Xuyên đáp.
Nếu đem Tiểu Hồng tới Quang Minh Thánh Thổ thì con ấu thần long của Thiên Hoàng thái tử chắc chắn sẽ cảm ứng được khí tức của Tiểu Hồng. Như vậy thân phận của Ninh Tiểu Xuyên cũng sẽ nhanh chóng bị bại lộ.
Vì thế hắn để Tiểu Hồng đợi ở ngoại vi Quang Minh Thánh Thổ.
Đồng thời, nếu ở Quang Minh Thánh Thổ mà Ninh Tiểu Xuyên xảy ra chuyện gì thì Tiểu Hồng có thể tiếp ứng ngay lập tức.
Thấy Ninh Tiểu Xuyên, Vương Hư và Kỷ Càn Khôn đều rời ánh mắt khỏi Đường Thư Dao, lạnh lùng nhìn Ninh Tiểu Xuyên, sắc mặt không tốt lắm.
– Xuân Thu công tử, mời theo Nguyệt Cơ tới Quang Minh Thánh Thổ.
Quang Minh Thánh Nữ khí chất ưu nhã, tay ngọc đưa ra chỉ về hướng thánh môn. Đích thân nàng mời Ninh Tiểu Xuyên vào Quang Minh Thánh Thổ, điều này khiến những tu sĩ ở bên ngoài vô cùng ngưỡng mộ, đều suy đoán thân phận của hắn.
Đến khi mấy ngời Vương Hư, Kỷ Càn Khôn, Đường Thư Dao tất cả đã vào trong thánh môn, hai vị đệ tử nội môn nhìn nhau một cái. Nữ đệ tử nội môn vẫn có phần chưa tỉnh lại:
– Hắn lại là bằng hữu của Thánh Nữ điện hạ thật, hơn nữa điện hạ còn đích thân mời hắn vào thánh môn. Hai vị Thánh Tử của Trung Thổ cũng không được đãi ngộ như vậy.
Nam đệ tử nội môn thì quệt mồ hôi trán, có chút run run nói:
– Cũng may…may mà hắn không nói chuyện lúc trước với Thánh Nữ điện hạ, nếu không thì ta toi rồi.
– Hừ, người ta là khách quý của Thánh Nữ điện hạ, chắc chắn cũng là tuyệt đỉnh thiên kiêu trong lớp người trẻ tuổi. Có lẽ người ta căn bản không để mắt tới ngươi.
Nữ đệ tử nội môn nói.
Nàng nhận ra Ninh Tiểu Xuyên bất phàm, vì tất cả những nam tu sĩ khác đều bị mị thuật của Cửu Thiên Linh Nữ mê hoặc, chỉ có vị Xuân Thu công tử này vẫn giữ được tỉnh táo, mắt chỉ nhìn Quang Minh Thánh Nữ.
Chỉ dựa vào tâm cảnh này cũng hơn hẳn người thường rồi.
Quang Minh Thánh Thổ là vùng cương thổ cổ xưa, tiên sơn sừng sững, linh hồ xanh biếc, trên không trung là vô số những chiếc cầu bằng khói, trên núi trồng bạt ngàn các loài cây thuốc, tỏa ra hương dược mê người.
Cường giả Quang Minh Thánh Thổ đã hàng phục rất nhiều huyền thú và yêu thú cường đại, nhốt trong Vạn Thú Cốc, trong đó thậm chí có cả đại yêu và yêu vương.
Khi Ninh Tiểu Xuyên và Quang Minh Thánh Nữ đi qua Vạn Thú Cốc thì thấy rất nhiều con hung thú khổng lồ đang gầm rú, âm thanh kinh thiên động địa.
Nhìn ra xa thì thấy một nam tử tuấn dật phi phàm, biến thành một đạo lưu quang chầm chậm đi ra khỏi Vạn Thú Cốc. Chỉ giậm một chân xuống đất cũng chấn động khiến yêu thú trong Vạn Thú Cốc đều yên lặng, nằm phủ phục dưới đất với vẻ kinh hoàng.
Nam tử đứng trong Vạn Thú Cốc đó giống một nữ tử thanh lệ hơn. Dáng người thon thả, môi đỏ răng trắng, làn da trắng mịn mềm mại phát ra thần quang ngũ sắc, đúng là còn xinh đẹp hơn cả nữ tử.
Nếu hắn mặc đồ của nữ thậm chí còn đẹp hơn Quang Minh Thánh Nữ và Đường Thư Dao vài phần, hơn nữa còn có khí chất hơn, giống như nữ thần hạ phàm vậy.
Quang Minh Thánh Nữ thấy Ninh Tiểu Xuyên nhìn về Vạn Thú Cốc thì cũng nhìn theo. Thấy một nam tử đứng trong đó thì nói:
– Đó là Thần Tử của Quang Minh Thánh Thổ bọn ta. Là một vị thần linh chuyển thân, tu vi cao thâm khó đoán. Gần như không tìm được nhân kiệt nào ưu tú hơn hắn nữa.
– Hắn…hắn là Thần Tử của Quang Minh Thánh Thổ sao?
Ninh Tiểu Xuyên vô cùng kinh ngạc, mắt trợn tròn.
Ninh Tiểu Xuyên không kinh ngạc mới là lạ, vì nam tử đó chính là Hoa Thanh Liên.
Quang Minh Thánh Nữ nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:
– Ngươi biết hắn?
Ninh Tiểu Xuyên ý thức được mình vừa thất thố, sợ Quang Minh Thánh Nữ sẽ nhận ra sơ hở gì, vội lấy lại bình tĩnh, nói:
– Ta không quen. Chỉ là…chỉ là hắn cũng quá “đẹp” đi. Ta còn tưởng hắn là Thần Nữ của Quang Minh Thánh Thổ.
Quang Minh Thánh Nữ nói:
– Xuân Thu công tử hiểu nhầm cũng là chuyện dễ hiểu. Quang Minh Thần Tử đúng là anh tuấn phi phàm, gọi là đệ nhất mỹ nam tử cũng không quá. Vẻ đẹp đó đúng là khiến nữ tử cũng phải đố kỵ.
Ninh Tiểu Xuyên trêu chọc:
– Không phải ngươi thương hắn rồi chứ?
Ninh Tiểu Xuyên coi Hoa Thanh Liên là bằng hữu thật sự, dù sao khi Ninh Tiểu Xuyên bốn bề đều là địch, chỉ có Hoa Thanh Liên đứng về phía hắn. Tình bằng hữu chân thành này thật khiến người ta cảm động.
Nếu Quang Minh Thánh Nữ và Hoa Thanh Liên thật sự là một đôi, Ninh Tiểu Xuyên lập tức sẽ vạch rõ quan hệ với Quang Minh Thánh Nữ.
Ánh mắt Quang Minh Thánh Nữ lộ chút dị quang, lắc đầu cười:
– Hắn không giống ngươi, hắn căn bản không thích nữ nhân.
Đương nhiên Ninh Tiểu Xuyên nghe ra ý của Quang Minh Thánh Nữ, trong lòng sinh cảm giác cổ quái, suýt nữa thì trượt chân rơi xuống khỏi mây.
Trời ạ.
Nếu Hoa Thanh Liên thích nam nhân thì sao?
– Xuân Thu công tử sao vậy?
Quang Minh Thánh Nữ thấy sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên tái nhợt, tò mò hỏi.
– Không, không có gì.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức lấy lại bình tĩnh, không nghĩ tới chuyện của Hoa Thanh Liên nữa.
Đúng là càng nghĩ càng đáng sợ!
Quang Minh Thánh Nữ đưa Ninh Tiểu Xuyên tới nơi ở của truyền nhân của các đại Thánh Thổ rồi cáo từ.
Nàng muốn bẩm báo ngay cho các trưởng bối Quang Minh Thánh Thổ về tin tức mà Ninh Tiểu Xuyên đem tới.
Tin hắn mang tới thực sự quá kinh người. Nếu để Thiên Mộng Yêu Hoàng luyện ra được nhục thân Thứ Thần thì cả Bắc Cương, cả Thiên Hư Đại Lực sẽ trở thành Tu La Trường, nhân loại sẽ không có đường thoát.
Đó mới thực sự là đại kiếp nạn!
Quang Minh Thánh Nữ bay lên rồi hạ xuống lưng một con bạch hạc, giống như một vị tiên tử trong tranh, bay về phía đỉnh một ngọn tiên sơn phía xa.
Trên đỉnh ngọn tiên sơn đó có cả quần thể cung điện, mây mù giăng khắp chốn, vô số đạo thần quang từ đỉnh núi bắn xuống, mở ra một cánh cửa lớn bọc lấy Quang Minh Thánh Nữ vào trong.
– Không hổ là Quang Minh Thánh Thổ, dưới lòng đất có hai mươi lăm đường địa mạch. Nếu được tu luyện ở đây, tốc độ sẽ nhanh gấp đôi, gấp ba lần ở bên ngoài.
Ninh Tiểu Xuyên nhắm mắt, cảm nhận địa mạch dưới lòng đất, hấp thụ đại địa chi khí vào trong Thiên Địa Đạo Nguyên, ngưng tụ thành Đại Địa Quy Tắc.
Khi hắn đang hấp thụ đại địa chi khí thì phía sau hắn có một người tiến lại, vỗ vai:
– Này, huynh đệ, ngươi là truyền nhân của Thánh Thổ nào?
Ninh Tiểu Xuyên lập tức dừng hấp thụ đại địa chi khí, quay lại thì thấy một gương mặt vô cùng thiếu đứng đắn.
Ngoài Nhạc Minh Tùng ra thì còn có thể là ai!
Nhạc Minh Tùng nặn ra nụ cười thân thiện, vuốt vuốt hai chòm râu, cung tay cúi chào rồi cười nói:
– Tại hạ đệ tử hạch tâm của Thiên Đế Sơn, Nhạc Minh Tùng. Vừa thấy các hạ là biết không phải người thường, chắc chắn là truyền nhân của Thánh Thổ nào đó?
– Cái này ngươi cũng nhìn ra được?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Nhạc Minh Tùng tự tin nói:
– Nếu ta đoán không nhầm thì mỹ nữ vừa rồi chính là Quang Minh Thánh Nữ? Được đồng hành cùng Quang Minh Thánh Nữ có thể là người thường sao?
Hắn hạ thấp giọng nói:
– Nói xem ngươi và Quang Minh Thánh Nữ rốt cuộc là quan hệ gì? Ta cũng rất muốn làm quen với nàng, ngắm nhìn tiên nhan tuyệt lệ của nàng. Huynh đệ, hay là ngươi giới thiệu giúp đi.
– Nhạc trưởng lão, ngươi không hổ là trưởng lão đức cao vọng trọng của Dương Giáo. Lẽ nào chuẩn bị ra tay với Quang Minh Thánh Nữ?
Ninh Tiểu Xuyên muốn thăm dò Nhạc Minh Tùng, luôn nhìn vào mắt hắn, chỉ cần Nhạc Minh Tùng có chút thay đổi trong ánh mắt thôi cũng không thể qua mắt được Ninh Tiểu Xuyên.
– Nhạc trưởng lão? Dương Giáo? Đại ca, ngươi nhận nhầm người rồi thì phải?
Nhạc Minh Tùng lùi một bước quan sát Ninh Tiểu Xuyên, chỉnh lại trang phục nói:
– Ta là đệ tử Thánh Thổ nghiêm chỉnh, không có bất cứ quan hệ gì với Dương Giáo, ngươi đừng có gài bẫy ta!
– Vậy sao? Nhưng ta nghe nói ngươi chính là trưởng lão của Dương Giáo, hơn nữa còn là một vị luyện khí đại tông sư.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
– Ta là luyện khí đại tông sư, nhưng tuyệt đối không phải trưởng lão Dương Giáo. Ta dùng nhân phẩm của ta mà thề. Ta là chính nghĩa nam nhân, sao có thể dính dáng tới Dương Giáo?
Nhạc Minh Tùng nghiến răng, nghiêm nghị nói.
Ninh Tiểu Xuyên vẫn còn định ép hỏi tiếp, nhưng phía xa có một thân ảnh nhỏ nhắn tiến lại.
Hắn liền không hỏi nữa, nhìn về thân ảnh kia.
Nhiếp Lan Chi giẫm lên lá khô, tiến tới trước mặt hai người, đôi mắt trong veo nhìn Nhạc Minh Tùng rồi lại nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:
– Nhạc sư huynh, huynh lại gây chuyện rồi?
Nhạc Minh Tùng trợn mắt:
– Ta gây chuyện? Sao ta có thể gây chuyện? Đều là hắn ta cứ muốn đổ vấy cho ta nói ta là trưởng lão Dương Giáo. Mẹ kiếp, nếu lão tử là trưởng lão Dương Giáo thì đâu có thảm thế này?
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, quay người rời đi.
Giờ hắn không muốn bị bại lộ thân phận, nếu để Nhạc Minh Tùng và Nhiếp Lan Chi biết hắn chính là Ninh Tiểu Xuyên thì với họ cũng chưa chắc là chuyện tốt.
– Vị công tử đây xin hãy dừng bước!
Nhiếp Lan Chi chớp mắt, đôi mắt vô cùng trong sáng, nhìn bóng lưng của thư sinh mặt trắng cách đó không xa, trong lòng có chút cảm giác kỳ lạ.
Nàng cảm giác như quen nam tử này.
Ninh Tiểu Xuyên dừng lại, nhưng không quay người.
– Cô nương có gì chỉ giáo?
– Ngươi là…tiểu hầu gia đúng không?
Nhiếp Lan Chi thận trọng hỏi dò.
Nghe thế, Nhạc Minh Tùng ở bên cạnh giật mình:
– Nhiếp sư muội, muội hồ đồ rồi à? Hắn lại là Ninh Tiểu Xuyên sao? Chẳng giống chút nào cả, chiều cao không giống, đến khí tức cũng khác.
Nhiếp Lan Chi tay khẽ nghịch lọn tóc, mím môi, có chút chờ đợi nhìn thư sinh mặt trắng kia, hỏi lại:
– Ngươi là tiểu hầu gia?
Ninh Tiểu Xuyên hơi nhếch môi:
– Lan Chi, Cửu Cung Toán và Cửu Cung Chiêm của muội đã tu luyện tới trình độ này rồi, đến ta cũng không qua mắt được muội.
Nghe vậy, Nhiếp Lan Chi vô cùng phấn kích, toàn thân run lên, rất muốn lao vào lòng hắn.
Nhưng sau khi nhớ tới quan hệ của Ninh Tiểu Xuyên và tỷ tỷ thì chân như mọc rễ, không thể bước đi.
– Hắn là tỷ phu của ta. Là một đôi với tỷ tỷ đó Nhiếp Lan Chi! Nhiếp Lan Chi! Ngươi tuyệt đối không được giành nam nhân với tỷ tỷ… Hắn là tỷ phu của ngươi…Là tỷ phu của ngươi…
Nhiếp Lan Chi cắn môi khống chế bản thân.
Tuy nàng đã rất nhiều lần mơ thấy được Ninh Tiểu Xuyên ôm vào lòng. Nhưng lần nào cũng thấy tỷ tỷ đột nhiên xuất hiện khiến nàng giật mình tỉnh giấc.