Long Thái Nhất khoanh tay trước ngực, nhìn những thiên kiêu kia phì cười, nói:
– Một đám người ngu ngốc. Các ngươi tưởng đám Chí Tôn kia có thể giết được Thiên Mộng Yêu Hoàng đại nhân sao? Tưởng với sức mạnh của các ngươi là giết được Diệt Nhân Vương? Đúng là một lũ ếch ngồi đáy giếng.
– Ngươi là cái thá gì mà coi thường tu sĩ nhân tộc bọn ta? Diệt Nhân Vương cho dù có mạnh nữa thì cũng có thể là đối thủ của số đông bọn ta sao?
Thanh Mộc Thần Tử cười khinh miệt nhìn Long Thái Nhất, căn bản không coi hắn ta ra gì.
Hắn có thể nhận ra Long Thái Nhất không phải sinh linh lão bối trong yêu tộc.
Đều là tu sĩ lớp trẻ, Thanh Mộc Thần Tử căn bản không sợ bất cứ ai, cho dù tu vi có yếu hơn đối phương một chút, nếu tất cả cùng ra tay thì đối phương chỉ có đường chết.
– Ngươi là cái thá gì?
Long Thái Nhất mắt loé sát cơ, gườm gườm nhìn Thanh Mộc Thần Tử.
Là thái tử của Long tộc, hắn cao ngạo đến mức nào chứ. Cho dù ngay cả Diệt Nhân Vương từng đánh bại hắn cũng không dám coi thường hắn, kẻ trước mắt còn cuồng ngạo hơn hắn? Chẳng lẽ trong mắt không có ai bằng mình ư?
Thanh Mộc Thần Tử xoa xoa mũi, cười:
– Thế nào? Như vậy đã nổi giận rồi? Với tâm tính đó của ngươi mà cũng tu luyện tới hoá hình? Xem ra yêu tộc các ngươi ngoài Thiên Mộng Yêu Hoàng ra thì chẳng còn ai là cường giả nữa rồi. Chẳng trách mà ngay Ninh Tiểu Xuyên cũng được phong vương.
– Không biết sống chết!
Long Thái Nhất trước giờ chưa từng bị ai sỉ nhục, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn, nộ hoả khiến long huyết trên người bùng cháy.
Long khí toàn thân bùng lên, hắn bước một bước ra, tốc độ nhanh như chớp giật, di chuyển được mấy chục trượng, xông tới trước mặt Thanh Mộc Thần Tử, năm ngón tay mở rộng bọc trong long khí đem theo uy thế cường đại.
Tốc độ nhanh thật!
Thanh Mộc Thần Tử căn bản không ngờ tu vi Long Thái Nhất lại cường đại như vậy, chưởng ấn trong mắt càng ngày càng lớn, hắn đại kinh thất sắc, lập tức thi triển thần thông tật tốc nhanh chóng lùi về sau.
Nhưng rất tiếc vẫn muộn!
Bùm!
Long Thái Nhất đánh một chưởng xuống, bụp một tiếng, đầu Thanh Mộc Thần Tử lún theo hướng xuống dưới chui vào cổ. Máu tươi không ngừng tuôn trào, tạo cảm giác vô cùng quỷ dị khủng bố.
Thi thể của Thanh Mộc Thần Tử cứng đơ đổ rầm xuống.
Long Thái Nhất thu tay về, phẩy phẩy vết máu trên gấu áo, nói:
– Đây là thiên kiêu của nhân tộc? Chẳng chịu nổi một đòn.
Toàn bộ thiên kiêu đều thất kinh, nhìn thi thể dưới đất mà bất giác lùi về sau. Phải biết là Thanh Mộc Thần Tử là Chân Nhân cảnh tầng thứ nhất đỉnh phong rồi, là nội viện học viên của Thần Trữ Cung, nhưng lại bị đối phương một chưởng đập chết, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Tu vi của sinh linh yêu tộc kia cường đại tới mức nào?
Thất công chúa của Thiên Đình khẽ xoa chiếc cằm trắng muốt, nhìn Long Thái Nhất khá anh tuấn kia, thần sắc có vài phần hiếu kỳ, lẩm bẩm:
– Trên lục địa lại có Chân Long huyết mạch tinh thuần đến vậy, hình như còn đánh thức được huyết mạch Viễn Cổ Thần Long, trong lớp trẻ Thiên Hư Đại Lục có lẽ chẳng mấy người là đối thủ của hắn.
Thất công chúa Thiên Đình cảm nhận được rõ ràng sự cường đại của Long Thái Nhất. Cho dù nàng đích thân ra tay cũng chưa nắm chắc được phần thắng.
Những tu sĩ nhân tộc kia đều không dám tùy tiện khiêu chiến tam đại Thần Trữ yêu tộc, đành chĩa mũi tấn công sang Ninh Tiểu Xuyên.
– Diệt Nhân Vương, ngươi tưởng trốn trong số cao thủ yêu tộc là giữ được cái mạng chó của ngươi sao? Có bản lĩnh thì đứng ra đây một chọi một với ta!
Tần Hán Thiên đứng bên cạnh Đường Thư Dao nói.
Tần Hán Thiên vẫn luôn theo đuổi Đường Thư Dao, đương nhiên đã tìm hiểu thông tin về Đường Thư Dao, biết rằng nàng từng yêu Ninh Tiểu Xuyên.
Vì thế hắn phải mượn cơ hội này đánh bại Ninh Tiểu Xuyên trước mặt Đường Thư Dao để chứng minh hắn mạnh hơn Ninh Tiểu Xuyên. Chỉ như vậy nàng mới để ý tới hắn.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Tần Hán Thiên một cái, nói:
– Ngươi không xứng đấu với ta.
– Diệt Nhân Vương, ta biết ngươi có tu vi rất mạnh, thiên phú rất cao, nhưng cũng đừng coi thường anh tài trong thiên hạ. Ai thua ai thắng còn chưa biết được đâu!
Tần Hán Thiên cũng đã từng thăm dò tin tức về Ninh Tiểu Xuyên, biết tu vi Ninh Tiểu Xuyên rất mạnh nên không hề coi thường.
Tần Hán Thiên hai ngón tay kẹp một cây ngân châm mảnh như sợi tơ cắm vào giữa hai hàng lông mày, một luồng Chân Nguyên cường hãn tràn ra.
Đây là một loại bí pháp kích thích tiềm lực tự thân, có thể nâng cao tu vi của Tần Hán Thiên lên gấp tám lần trong thời gian ngắn.
Hắn vốn có tu vi Chân Nhân cảnh tầng thứ hai, sau khi thi triển bí pháp đã có thể chống đỡ với Chân Nhân cảnh tầng thứ ba.
– Tần Hán Thiên không hổ là người đứng thứ hai trong nội viện Thần Trữ Cung. Thi triển bí pháp Linh Đài Thích Huyệt, chiến lực của hắn có thể đấu ngang ngửa với người đứng đầu.
– Nghe nói Tần Hán Thiên đã lên tới tầng sáu của Thần Binh Tháp, được phần thưởng một món chí tôn vương khí. Nếu hắn thi triển chí tôn vương khí thì chiến lực không biết sẽ khủng khiếp tới mức nào nữa.
– Tần Hán Thiên vẫn luôn theo đuổi Cửu Thiên Linh Nữ Đường Thư Dao, đáng tiếc nàng ta không ưng hắn, vẫn luôn đợi tên phản đồ nhân tộc kia. Lần này chính là lúc Tần Hán Thiên chứng minh bản thân rồi. Chỉ cần Tần Hán Thiên đánh bại được tên phản đồ kia lập tức sẽ trở thành anh hùng của nhân tộc, được vô số thiên chi kiêu nữ chú ý tới. Có lẽ tới lúc đó, ngay cả Cửu Thiên Linh Nữ cũng khó lòng cưỡng lại được sức hấp dẫn của hắn.
Bàn tay Tần Hán Thiên biến thành trảo ấn, ánh mắt sắc bén, nói:
– Diệt Nhân Vương, giờ ta đã có tư cách đấu với ngươi chưa?
Ninh Tiểu Xuyên thản nhiên nói:
– Với tư chất của ngươi sau này chắc chắn sẽ tu thành Chí Tôn, thậm chí có thể giành được Tạo Hóa, tu thành Thứ Thần. Hà tất phải tìm tới cái chết?
Nghe thế, Tần Hán Thiên càng thêm giận dữ, nói cho cùng Diệt Nhân Vương vẫn không coi hắn ra gì.
Grào!
Tần Hán Thiên gầm lên, một bước dài mười trượng, xông tới tung ra Ưng Long Thiên Cơ Thủ. Bàn tay hắn giống như biến thành ma trảo, long trảo, mỗi ngón tay đều được bọc trong hỏa diệm màu xanh, thiêu cháy cả không khí.
Ninh Tiểu Xuyên chỉ đứng yên tại chỗ không hề động đậy, lấy hắn làm trung tâm, không gian xung quanh ba mét tạo thành một dòng khí lưu đỏ rực.
Bùm!
Ưng Long Thiên Cơ Thủ của Tần Hán Thiên đánh lên dòng khí lưu đỏ rực tạo nên vô số gợn sóng nhưng không thể xuyên qua được nó.
Tần Hán Thiên bị Chân Nguyên của Ninh Tiểu Xuyên chặn ở khoảng cách ba mét, ngay cả Chân Nguyên hộ thể khí cũng không thể phá vỡ chứ đừng nói tới việc động được tới người Ninh Tiểu Xuyên.
– Sao…có thể?
Tần Hán Thiên không thể tin nổi nhìn Ninh Tiểu Xuyên đứng vững vàng cách hắn ba mét. Nhìn có vẻ như rất gần nhưng lại như xa vạn dặm, căn bản không thể tới gần.
Những tu sĩ nhân tộc kia kinh hãi, tuy ai cũng biết Diệt Nhân Vương rất mạnh, nhưng không thể ngờ lại tới mức độ này. Với tu vi của Tần Hán Thiên lại không thể phá vỡ được Chân Nguyên hộ thể của Diệt Nhân Vương?
Mi mắt Long Thái Nhất khẽ giật, xiết chặt nắm đấm:
– Tu vi Diệt Nhân Vương quả nhiên đã tới Chân Nhân cảnh tầng thứ tư, hơn nữa cũng không đơn giản là sơ kỳ.
Diệt Nhân Vương khi còn là Chân Nhân cảnh tầng thứ hai sơ kỳ đã đánh bại được Long Thái Nhất ở Chân Nhân cảnh tầng thứ hai đỉnh phong.
Giờ tu vi của Diệt Nhân Vương đã là Chân Nhân cảnh tầng thứ tư trung kỳ, mà Long Thái Nhất mới chỉ là sơ kỳ, khoảng cách giữa hai người lại càng lớn hơn.
Nhưng nếu là cuộc chiến sinh tử, Long Thái Nhất vẫn tin chắc mình có thể giết chết Diệt Nhân Vương. Vì trong tay hắn còn có tuyệt chiêu, khi thi triển có thể đả thương cả Chân Nhân cảnh tầng thứ chín.
– Tu vi của hắn mạnh thật, gấp vài chục lần so với khi ở Cửu Thiên Thánh Thành. Tu vi có lẽ đã là Chân Nhân cảnh tầng thứ tư rồi.
Hàng lông mày thất công chúa Thiên Đình khẽ nhướn lên, trong mắt lộ vài phần kinh ngạc.
Trong lứa trẻ, cho dù được sự bổ trợ của các loài tài nguyên cộng với thiên phú nghịch thiên thì cũng chẳng có mấy người đạt tới Chân Nhân cảnh tầng thứ tư.
Bùm!
Chân Nguyên quanh người Ninh Tiểu Xuyên cuộn trào thành những đợt sóng khí chồng lên tấn công Tần Hán Thiên.
Tần Hán Thiên bị đánh bật lùi về sau, chiến y rách tơi tả, ngực như bị chùy giáng mạnh, lõm cả xuống.
Phụt!
Cả cơ thể Tần Hán Thiên đập vào vách núi phía xa lún hắn vào trong núi, tóc xõa ra, bộ dạng khá thê thảm.
Khụ khụ!
Đầu hắn đầy máu be bét, xiết chặt nấm đấm bay ra, nhìn Ninh Tiểu Xuyên đầy không cam tâm, gầm lớn:
– Châu Thiên Ma Bàn!
Trước ngực hắn bay ra một cái cối xay đá đỏ rực, chia làm hai tầng trên dưới không ngừng xoay tròn.
Châu Thiên Ma Bàn chính là món chí tôn vương khí Tần Hán Thiên có được trong Thần Binh Tháp.
Cái cối xay không ngừng xoay tròn và biến to dần lên, đường kính dài tới hơn năm chục mét, giống như biến thành hai ngọn thạch sơn khổng lồ chồng lên nhau, không ngừng bay lên. Cuối cùng dừng lại trên đỉnh đầu Tần Hán Thiên, phát ra tiếng uỳnh uỳnh.
Thể tích của Châu Thiên Ma Bàn vẫn tiếp tục tăng lên, sức mạnh cũng theo đó thêm cường đại.
Tần Hán Thiên dùng tới toàn bộ sức mạnh của mình đã đánh thức được sức mạnh bản nguyên trong Châu Thiên Ma Bàn.
Khí linh trong Châu Thiên Ma Bàn thức tình, dao động năng lượng càng ngày càng khủng khiếp.
Các thiên tài tuấn kiệt của Thần Trữ Cung đều bị sức mạnh của Châu Thiên Ma Bàn chấn nhiếp, cảm nhận sức mạnh hủy diệt của nó, ai cũng ngay lập tức bỏ chạy.
Chí tôn vương khí được kích phát năng lượng bản nguyên không phải tầm thường, tùy tiện một đòn cũng có thể giết cả Chân Nhân.
– Ngươi chết đi!
Dưới sự điều khiển của Tần Hán Thiên, Châu Thiên Ma Bàn đem theo một luồn năng lượng cường hãn tạo thành vòng xoáy khổng lồ oanh kích về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề tránh né, cũng không thi triển thần thông hay đạo pháp gì, thậm chí cũng không lấy vũ khí mà chỉ đưa tay ra.
Bùm!
Châu Thiên Ma Bàn dừng tại giữa không trung, bị Ninh Tiểu Xuyên một tay giữ chặt không thể tiếp tục đè xuống nữa. Trong lòng bàn tay Ninh Tiểu Xuyên hiện ra hai loại ánh sáng trắng đen, hai loại khí lưu trào dâng cố định lấy Châu Thiên Ma Bàn.
Dùng sức mạnh nhục thân đỡ chí tôn vương khí.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vô số tu sĩ con người đều muốn rớt cả cằm xuống đất, mắt trố ra như sắp rơi khỏi hốc mắt