Phương Trường mắt sáng lên, hắn biết Ninh Tiểu Xuyên định làm gì rồi, liền nói:
– Không gian truyền tống trận có lẽ ở Thiên Thạch Đài trên đỉnh Thuý Vân Phong. Nhưng chỉ có cao thủ nghiên cứu sâu về trận pháp mới khởi động được không gian truyền tống trận. Chúng ta có tới Thiên Thạch Đài thì cũng chưa chắc rời khỏi được Linh Tiêu Thánh Thổ.
– Thật vừa hay ta có chút nghiên cứu về không gian truyền tống trận. Giờ hãy đưa ta tới Thiên Thạch Đài đi.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Rồi Phương Trường lập tức dẫn đường cho Ninh Tiểu Xuyên tới Thiên Thạch Đài.
Hiện giờ cả Linh Tiêu Thánh Thổ đã náo loạn, căn bản chẳng ai chú ý tới hai người bọn họ ngoài Khuynh Phi Tử.
Khuynh Phi Tử thấy Phương Trường và Ninh Tiểu Xuyên di chuyển về hướng Thiên Thạch Đài thì lập tức theo sau. Nàng ta cảm thấy đại quân yêu tộc tới Linh Tiêu Thánh Thổ chưa biết chừng có liên quan tới Ninh Tiểu Xuyên.
– Kẻ nào dám xông vào Thiên Thạch Đài, giết không cần hỏi!
Hai vị đệ tử hạch tâm Thiên Nhân Cảnh tầng thứ sáu mặc võ bào màu xanh thấy Ninh Tiểu Xuyên và Phương Trường vào Thuý Vân Phong lập tức xông ra chặn đường.
Ninh Tiểu Xuyên không giải thích nhiều, ra tay nhanh như chớp đánh ngất cả hai.
Lên tới Thiên Thạch Đài trên đỉnh Thuý Vân Phong, một lão giả Thiên Nhân Cảnh tầng thứ chín đang trông coi truyền tống trận. Khi lão giả đấy còn chưa đứng lên được thì đã bị Ninh Tiểu Xuyên đánh ngất.
Không gian truyền tống trận ở chính giữa Thiên Thạch Đài, được tạo thành từ ba trăm sáu mươi cây cột đá tròn đường kính tới ba mươi sáu mét. Chính giữa mỗi cột đá đều khảm một viên thiên phẩm huyền thạch, toả ra ánh sáng giống như sao trên trời vậy.
Chính giữa không gian truyền tống trận là một cái hố hình tròn, dưới đáy phẳng lỳ khắc ba trăm sáu mươi vạch độ, mỗi vạch đều in chữ, đánh số, giống như la bàn không gian.
Muốn vào trong không gian truyền tống trận thì phải định vị đầu kia của trận pháp, cũng chính là định vị toạ độ không gian.
Ninh Tiểu Xuyên nghiên cứu một lúc, rất nhanh đã tìm được toạ độ của Thiên Đế Sơn.
Thiên Đế Sơn tuy đã bị yêu tộc chiếm lĩnh nhưng không gian truyền tống trận của nó chắc vẫn chưa bị phá vỡ. Dù gì cường giả yêu tộc cũng biết tầm quan trọng của không gian truyền tống trận, chắc sẽ không tuỳ tiện phá huỷ.
– Khởi động!
Ninh Tiểu Xuyên điều động tâm thần trong cơ thể, khắc lên trên không gian truyền tống trận vô số hoa văn trận đồ phức tạp, chằng chịt.
Những đường hoa văn đó cũng nối liền với tọa độ không gian của Thiên Đế Sơn.
Vù…
Trong trận pháp của không gian truyền tống trận, ba trăm sáu mươi cột đá đồng thời bùng phát ánh sáng trắng, càng ngày càng chói loà. Hư không bên trên truyền tống trận bắt đầu biến dạng, tạo thành một cái xoáy không gian.
– Diệt Nhân Vương, ngươi muốn bỏ trốn sao?
Khuynh Phi Tử bay lên từ phía dưới Thiên Thạch Đài, dáng người thướt tha, đường cong nổi bật, biến thánh một đạo thanh quang bay vào trong truyền tống trận tấn công Ninh Tiểu Xuyên.
– Diệt Nhân Vương, đại quân yêu tộc có phải do ngươi dẫn tới không?
Đôi mắt Khuynh Phi Tử loé hàn quang, vô cùng phẫn nộ, cảm thấy chính là Ninh Tiểu Xuyên đã dẫn đại quân yêu tộc tới Linh Tiêu Thánh Thổ.
Tốc độ của nàng ta rất nhanh, giống như một tia lôi điện xẹt qua hư không, nháy mắt đã tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên đang toàn lực khởi động không gian truyền tống trận pháp, không có thời gian giải thích, liền ngưng tụ ra một đạo phân thân ý niệm thể.
Nhìn thì giống như một Ninh Tiểu Xuyên thứ hai bước ra từ cơ thể hắn, một chưởng đánh tới.
Đạo phân thân đó có sức mạnh một phần mười Ninh Tiểu Xuyên.
Binh!
Khuynh Phi Tử bị phân thân đánh lui, nhưng nàng ta không từ bỏ, tế ra Thiên Cơ La Bàn rồi tiếp tục tấn công.
Cho dù có phải phá hủy không gian truyền tống trận thì cũng không thể để Diệt Nhân Vương trốn thoát được.
Đúng lúc đó thì không gian truyền tống trận khởi động!
Vút!
Bạch quang lóe lên.
Khi ánh sáng biến mất thì Ninh Tiểu Xuyên, Khuynh Phi Tử, Phương Trường đã tới một không gian tối đen, nhiệt độ trong không khí cũng rất thấp.
– Diệt… Diệt Nhân Vương… ngươi truyền tống chúng ta tới đâu vậy?
Khuynh Phi Tử đưa ra một ngón tay, đầu ngón tay bùng lên ngọn lửa chiếu sáng một khoảng không gian xung quanh.
Ninh Tiểu Xuyên cũng quan sát xung quanh, thấy không có yêu thú ở quanh không gian truyền tống trận mới thở phào. Hắn nghĩ bụng, xem ra đám yêu thú này vẫn chưa phát hiện ra không gian truyền tống trận của Thiên Đế Sơn.
Khuynh Phi Tử cầm Thiên Cơ La Bàn trong tay, vừa cảnh giác với Ninh Tiểu Xuyên vừa hỏi:
– Diệt Nhân Vương, tại sao ngươi lại dẫn đại quân yêu thú tấn công Linh Tiêu Thánh Thổ?
Ninh Tiểu Xuyên quay lại:
– Không phải ta dẫn đại quân yêu thú tới Linh Tiêu Thánh Thổ.
– Ta dựa vào gì để tin ngươi?
Khuynh Phi Tử nói.
Ninh Tiểu Xuyên có phần bực bội:
– Ngươi không tin thì hỏi ta làm gì?
Nói xong Ninh Tiểu Xuyên mặc kệ Khuynh Phi Tử, tới phía dưới một bức tường, đưa tay ấn lên đó.
Từ lòng bàn tay hắn tràn ra Diệt Thế Ma Hỏa.
Phừng phừng!
Diệt Thế Ma Hỏa luyện hóa dần hoa văn trên trận pháp ở bề mặt bức tường. Một lúc sau, bức tường đổ sập xuống lộ ra một cái hang tròn đường kính hai mét.
Nhìn qua thì thấy bên trong bóng tối là một lối thang dẫn lên trên.
– Quả nhiên Thánh Thổ của Thiên Đế Sơn giấu dưới lòng đất nên yêu thú không phát hiện ra.
Ninh Tiểu Xuyên tự lẩm bẩm.
– Thiên Đế Sơn? Chúng ta tới Bắc Cương rồi?
Khuynh Phi Tử chau mày, sắc mặt có phần tái đi.
Phải biết rằng Bắc Cương đã hoàn toàn là lãnh địa của yêu tộc. Nhân loại xuất hiện trên lãnh địa của yêu tộc thì chỉ có đường chết.
Nàng ta căn bản không sử dụng được không gian truyền tống trận, đương nhiên cũng không thể truyền tống bản thân về chỗ cũ, không thể không liều mình cùng Ninh Tiểu Xuyên và Phương Trường đi ra ngoài.
– Không gian truyền tống trận được giấu dưới lòng đất của Bách Thảo Viên.
Ninh Tiểu Xuyên đi ra thì thấy mình đang đứng ở Bách Thảo Viên.
Đây từng là nơi Dưỡng Tâm Sư của Thiên Đế Sơn ở, trồng rất nhiều loại thông linh kỳ dược, nhưng giờ tất cả đều đã bị hủy.
Thiên Đế Sơn so với vài năm trước đã thay đổi hoàn toàn.
Tòa Thánh Thổ trước kia như tiên cảnh nhân gian giờ đã bị yêu thú chiếm cứ, trở thành đại bản doanh của yêu tộc.
Ninh Tiểu Xuyên, Phương Trường và Khuynh Phi Tử ra khỏi Bách Thảo Viên, phía xa vọng lại tiếng sư tử gầm đinh tai nhức óc.
Một con sư tử to lớn, toàn thân rực lửa đang lao tới, đôi mắt to như cái chậu gườm gườm nhìn ba người phía dưới, phát ra tiếng người:
– Nhân loại, các ngươi làm thế nào tới Thiên Đế Sơn?
Cùng với tiếng gầm đó, trên đỉnh núi phía xa lại bay tới một đàn yêu cầm tới vài nghìn con, trong đó có ba con yêu cầm thể hình to lớn bay đầu tiên.
Đó là ba con Thanh Điện Ngốc Thứu, đều có tu vi Thiên Nhân Cảnh tầng thứ bảy, bao vây lấy ba người bọn Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên quét mắt nhìn đán yêu thú và yêu cầm kia, lấy ra một tấm lệnh bài nói:
– Các ngươi có thể lui xuống!
– Diệt Nhân Vương!
Con sư tử toàn thân rực lửa thu nhỏ cơ thể lại biến thành một đại hán cao hơn hai mét, toàn thân phủ một lớp vảy, quan sát Ninh Tiểu Xuyên một lúc, nói:
– Diệt Nhân Vương, ngươi không chết ở Trung Thổ sao?
Ninh Tiểu Xuyên cất lệnh bài đi:
– Đương nhiên là không. Giờ đội quân yêu thú chiếm lĩnh Thiên Đế Sơn là thuộc hạ của vị Yêu Hoàng, Yêu Hậu nào?
Đại hán hỏa sư nói:
– Bọn ta là bộ hạ của Lôi Thần Yêu Hoàng, do Thiên Thụy Yêu Vương đóng chốt Thiên Đế Sơn, chưởng quan mọi sinh linh trong khu vực tám mươi vạn dặm.
Đại hán hỏa sư vừa dứt lời, từ trong Tử Khí Điện trên đỉnh núi chính của Thiên Đế Sơn bay ra một con bạch ưng, biến thành lão giả râu tóc bạc phơ, tươi cười nói:
– Diệt Nhân Vương, cung hỷ đã sống trở về Bắc Cương!
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Ngươi chính là Thiên Thụy Yêu Vương?
– Chính là bản vương!
Thiên Thụy Yêu Vương nhìn Thanh Điện Ngốc Thứu nói:
– Ba ngươi mau chuẩn bị quỳnh tương tửu lộ, đêm nay chúng ta phải chúc mừng một bữa cho ra cho, tẩy trần cho Diệt Nhân Vương!
Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy lạ, Thiên Thụy Yêu Vương là bộ hạ của Lôi Thần Yêu Vương, thấy hắn trở về Bắc Cương sao lại vui mừng như vậy?
Ninh Tiểu Xuyên là thuộc hạ của Thạch Cơ Yêu Hậu, mà Thạch Cơ Yêu Hậu và Lôi Thần Yêu Vương lại là kẻ thù của nhau.
Quá bất thường!
– Không cần, ta phải về Yêu Tộc Thánh Quốc ngay để phục mệnh Yêu Hậu đại nhân.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Thiên Thụy Yêu Vương ánh mắt lạnh băng:
– Diệt Nhân Vương, ngươi không nể mặt ta sao?
Ninh Tiểu Xuyên khóe miệng nhếch lên:
– Bản vương thật sự có việc quan trọng cần bẩm báo Yêu Hậu, xin thứ cho ta không tiếp!
Nói xong, Ninh Tiểu Xuyên liền bước đi.
– Bắt lấy chúng cho ta!
Thiên Thụy Yêu Vương hạ lệnh, đám yêu thú, yêu cầm lao ra, hàng nghìn hàng vạn con lúc nhúc với tiếng gầm rú đinh tai.
Tất cả yêu thú, yêu cầm vây kín ba người Ninh Tiểu Xuyên, không để một khe hở nào.
Ninh Tiểu Xuyên cười châm chọc:
– Thiên Thụy Yêu Vương, ngươi là có ý gì?
– Hừ, Lôi Thần Yêu Hoàng đã hạ lệnh, nếu thấy ngươi trở về Bắc Cương thì lập tức tróc nã. Ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãn theo ta về gặp Yêu Hoàng đại nhân, nếu không bản vương đành đánh gãy xương toàn thân ngươi rồi mang về thôi.
Thiên Thụy Yêu Vương cười khảy.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Dựa vào đám ô hợp các ngươi cũng muốn bắt bản vương? Thiên Thụy Yêu Vương, ngươi coi thường ta quá rồi thì phải?
Thiên Thụy Yêu Vương đã nghe về chiến tích của Diệt Nhân Vương. Nghe nói ngay cả đệ nhất thiên tài yêu tộc là Long Thái Nhất cũng thua trong tay hắn.
Thiên Thụy Yêu Vương cũng không kém cỏi, tu vi Chân Nhân Cảnh tầng thứ năm, cộng với sức mạnh của chúng yêu Thiên Đế Sơn, hắn tự tin có thể bắt Diệt Nhân Vương.
Hắn đã nghe nói quan hệ giữa Diệt Nhân Vương, Thạch Cơ Yêu Hậu và Cửu Vĩ Yêu Hậu không tầm thường, nếu bắt được tên mặt trắng này về giao cho Lôi Thần Yêu Hoàng thì sẽ là đại công.
– Ra tay!
Thiên Thụy Yêu Vương lập tức hạ lệnh.
Nhưng chữ “tay” vừa mới dứt khỏi mồm thì Thiên Thụy Yêu Vương đã kinh hãi phát hiện ra đầu mình đã nằm trong tay Diệt Nhân Vương.
Toàn thân hắn run lên, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, Diệt Nhân Vương sao có thể mạnh đến vậy?
Ninh Tiểu Xuyên ấn tay lên đầu Thiên Thụy Yêu Vương, nói:
– Bản vương khuyên ngươi tốt nhất đừng nên làm bừa. Nếu không thì đầu ngươi sẽ không còn nguyên vẹn đâu. Có hiểu không?
– Hiểu… hiểu rồi!
Vừa rồi cũng không nhìn rõ được bóng dáng của Diệt Nhân Vương mà đã bị khống chế rồi, Thiên Thụy Yêu Vương nào còn dám phản kháng.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Nếu đã hiểu thì ta hỏi câu nào ngươi trả lời câu đó, được chứ?