“Lâm Lăng, coi như ngươi giỏi!” Cơ Sương tức giận hừ một tiếng rồi nói.
Nàng biết trước kia Lâm Lăng từng làm thích khách nên coi sinh mệnh như cỏ rác, nếu không làm theo yêu cầu thì có lẽ sẽ thật sự dùng một kiếm đâm chết mình.
Lúc này, Cơ Sương chỉ có thể cam chịu, ngoan ngoãn giao đồ ra. Không có linh phù ấn cũng có nghĩa là mất đi tư cách thi đấu, thân hình xinh đẹp của nàng bắt đầu nhạt đi.
Lâm Lăng nhìn nhẫn không gian màu đỏ trong tay, nhanh chóng dùng sức mạnh tinh thần dò xét bên trong.
“Quả nhiên phụ nữ rất biết trữ tiền.” Sau đó khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười, vừa lòng gật đầu.
Hắn dò xét phát hiện trong đó trừ một ít đồ dùng nữ tính ra thì đều là tài nguyên võ tu rực rỡ muôn màu, các loại mộc cầm (đàn gỗ) chất lượng cao cấp cũng không phải số ít. Đặc biệt là đá Linh Dương mà Lâm Lăng coi trọng nhất, lên đến chừng năm vạn!
So với các võ giả cùng tuổi thì đây là một cô nàng nhà giàu.
Sau đó Lâm Lăng lấy ra một ngọc giản công pháp, chỉ thấy trên đó có khắc một hàng chữ màu xanh lá – [Cửu Huyền Cầm Phổ].
Ánh mắt Lâm Lăng chớp động, hồi tưởng thế công cầm thuật quỷ dị vừa rồi của Cơ Sương, hắn lập tức có hứng thú muốn học.
Sau đó hắn đưa linh thức vào trong, các loại lý thuyết nốt nhạc và vận dụng dây đàn huyền ảo phức tạp đều hiện ra trong đầu. Chỉ xem qua một cái, Lâm Lăng không khỏi có cảm giác chóng mặt hoa mắt.
“Bing, kiểm tra ra ký chủ đạt được một bộ võ học [Cửu Huyền Cầm Phổ] Thiên giai, có kích hoạt hệ thống rà quét hay không?”
Nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống, Lâm Lăng hơi trầm ngâm một chút, sau đó mặc niệm: “Kích hoạt.”
Chỉ thoáng chốc, ngọc giản công pháp biến mất tăm hơi, thay vào đó là một viên kết tinh võ học.
“Bing, đã hoàn thành rà quét, xin hỏi ký chủ có dung hợp kết tinh công pháp không?”
“Có.”
Trong lòng Lâm Lăng khẽ dao động, kết tinh võ học lập tức hóa thành một tia hào quang, chui vào mi tâm trên trán Lâm Lăng.
Trong nháy mắt, cầm thuật huyền ảo đa dạng kia lướt nhanh qua trong đầu Lâm Lăng, hắn hấp thu dung hợp tất cả.
Lâm Lăng nhắm mắt lại, ảo tưởng trước người có một cây đàn cổ, đôi tay bày ra tư thế đánh đàn, nhanh chóng múa may dựa theo nốt nhạc trong sách nhạc.
Động tác những ngón tay của hắn nối liền liên tục, không có chút trúc trắc nào.
“Tiểu tử kia đang làm gì?”
“Múa ngón tay vì đánh thắng, cố ý khoe khoang à?”
Trên quảng trường bên ngoài, khán giả nhìn thấy động tác quái dị của Lâm Lăng thì không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Nhưng có một câu gọi là, kẻ ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem cách thức.
Người khác nhìn không hiểu, nhưng người của học viện Cầm Linh lại dần dần nhìn ra manh mối, đặc biệt là Cơ Sương vừa bị truyền tống ra, nàng ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.
Bởi vì, nàng quá quen thuộc với tư thế đánh đàn, độ cong và tiết tấu khi ngón tay đong đưa của Lâm Lăng. Đây chính là cầm phổ mà nàng luyện tập không ít hơn vạn lần – [Cửu Huyền Cầm Phổ]!
“Sao hắn cũng biết…” Trong mắt Cơ Sương hiện lên một tia kinh dị, nhìn chằm chằm Lâm Lăng trong quầng sáng hình chiếu, cảm thấy cực kỳ khó tin.
“Sao tiểu tử của học viện Thiên Diễn cũng biết tu luyện Cửu Huyền Cầm Phổ này!?”