“Thật là một sức lực mạnh mẽ!”
Trái tim La Hán khẽ khựng lại, nhìn chằm chằm cây gậy thần bí màu vàng đỏ trong tay Tiểu Bạch, trong mắt toát lên vẻ kinh ngạc.
Lại thấy cây gậy sắt được bao phủ bởi những đường hoa văn huyền dị, vừa rồi lưỡi đao của gã chém xuống, vậy mà không để lại một chút dấu vết nào.
Không khó để nhận ra, cấp độ kiên cố của cây bổng này là cực kỳ kiên cường dẻo dai!
Loại chuyện công khai dĩ hạ phạm thượng, thêm việc Ngọc Giản mất đi hiệu lực, hoang mang trong lòng Lâm Lăng không nghi ngờ gì lại càng lớn hơn nữa.
“La Hán, nếu không muốn bị xử phạt, lập tức gọi Bạch Lân lại đây, có lẽ còn có thể miễn cưỡng tha cho ngươi không bị phạt trượng!”
Trong mắt Lâm Lăng toát ra một tia lạnh lẽo, rất có khí thế uy nghiêm trầm giọng quát.
Nghe vậy, sắc mặt La Hán nao nao, kinh ngạc nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm Lăng.
Bởi vì Lâm Lăng trước mặt này, lời nói cử chỉ, cái loại lạnh nhạt uy nghiêm này, cơ hồ không hề khác biệt với vị lãnh chủ đại nhân độc tôn của gã.
Nhưng mà, từ tháng trước sau khi lãnh chủ đại nhân trở về liền không có ra ngoài, vẫn luôn ở trong lên kế hoạch điều quân để tiến công quân đội của Viêm Vương triều.
Hơn nữa biểu hiện của Ngọc Giản đã vô cùng rõ ràng.
“Chẳng lẽ là Ngọc Giản hỏng rồi? Lãnh chủ đại nhân cũng vừa lúc có việc ra ngoài?”
Trong lúc suy tư, yết hầu La Hán nâng lên hạ xuống, không khỏi âm thầm nuốt nước miếng.
Nhớ tới hành vi đại bất kính với Lâm Lăng vừa rồi, gã lập tức có chút phát lạnh.
Xem ra, vẫn nên xác thực lại một chút.
La Hán do dự mãi một lúc sau, mới lấy ra một lá phù truyền âm từ trong túi trữ vật.
“Bạch tổng quản, lãnh chủ có đang ở phủ thành chủ không?”
Cùng lúc sử dụng truyền âm phù, tiếng động tục tằng của La Hán cũng vang lên.
Vẻ mặt Lâm Lăng đạm mạc, điềm tĩnh chờ đợi.
Cảm giác lần trở về này càng thấy có chút kỳ quặc.
Nhưng toàn bộ quá trình hắn vẫn luôn ở trong trạng thái hoang mang.
Chỉ có chờ Bạch Lân đến đây mới có thể biết được.
“Không cần chờ, bản lãnh chủ ở đây.”
Nhưng mà không đợi Bạch Lân chạy đến, hai bóng đen không biết từ khi nào đã xuất hiện ở trên tường thành.
Hai người này, dù là cách ăn mặc hay mặt nạ kim loại trên mặt, nghiễm nhiên giống như đúc với Lâm Lăng và Tiểu Bạch.
Nghe thấy thanh âm, đám người trước cửa thành nhao nhao ngước mắt nhìn lên.
“Tham kiến lãnh chủ đại nhân.”
Thấy thế, đông đảo binh lính thủ thành đều khom mình hành lễ.
La Hán hơi giật mình, lập tức lấy Ngọc Giản ra, hướng tới hai bóng đen trên tường thành, nhấc tay đưa tới.
Phù văn trên Ngọc Giản lập tức lóe ra ánh sáng màu đỏ tươi, ánh sáng nồng đậm.
“Đây là người thật!”