Ngay lập tức, cả bốn đồng loạt gật đầu.
“Viện chủ đại nhân, người cứ yên tâm đi, cảm tình của mấy huynh đệ bọn họ còn tốt hơn mấy đôi vợ chồng son.”
Đúng lúc này, một bóng người màu đỏ duyên dáng xuất hiện bên cạnh đám người Lâm Lăng nói.
Đó là Viêm Tâm Nguyệt.
Lâm Lăng hơi giật mình, có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy Viêm Tâm Nguyệt lặng lẽ xuất hiện trên bục cao. Bởi vì với tu vi hắn hiện tại, xung quanh cho dù là gió thổi cỏ lay cũng có thể nắm rõ như lòng bàn tay.
Nhưng mà động tác của Viêm Tâm Nguyệt lại giống như quỷ mị, không tìm được dấu vết.
Vì thế chắc chắn không phải là do thân pháp võ công cao cấp nào. Khả năng duy nhất là tu vi của nàng nghiễm nhiên ở trên mình!
Phải biết rằng cảnh giới võ công ban đầu của Viêm Tâm Nguyệt chỉ là pháp sư cấp năm.
Mới chỉ đi theo vị sư phụ ở Điện Tông kia ngắn ngủi hơn hai năm, nàng đã vươn lên tới cấp độ thậm chí còn vượt qua cả hắn.
Đối với điều này, trong lòng Lâm Lăng không khỏi âm thầm kinh ngạc. Cũng càng thêm mong đợi, khát khao với tài nguyên khổng lồ của Điện Tông.
“Được rồi, trước khi đi bốn người các ngươi để lại chút kỷ niệm cho các huynh đệ của học viện Thiên Diễn đi.”
Ứng Nguyên Tử nở nụ cười nói: “Bất kể là cái gì cũng được.”
Nghe vậy, hai mắt Tần Vũ sáng lên, thần thức chìm vào trong túi trữ vật.
Ánh sáng bao phủ không gian, một bức tượng bằng đá thật lớn đột nhiên xuất hiện.
Thấy thế, mọi người có mặt ở quảng trường lập tức ngây ngẩn cả người.
Đám người bên cạnh Lâm Lăng cơ miệng cũng giật giật, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Bởi vì pho tượng đá trước mắt này, hình thể nghiễm nhiên được điêu khắc theo hình dáng Tần Vũ mà thành, tràn đầy uy nghiêm!
“Lão nhị, cái vật kỷ niệm này của huynh….cũng quá phô trương đi?!”
Cổ Vân Nhạc há miệng th ở dốc, kinh dị nhìn Tần Vũ.
“Ha ha, thế nào, rất đẹp trai phải không?”
Tần Vũ không chút nào e lệ khoe khoang nói.
Rõ ràng là hắn đã nghe được một số tin tức từ Ứng Nguyên Tử từ lâu nên mấy ngày gần đây đã gọi vài thợ điêu khắc gấp rút hoàn thành.
Loại hành động này thực sự quá khốn nạn!
“Sớm biết thế này ta cũng làm một cái, lão nhị, huynh thật không có nghĩa khí.”
Cổ Vân Nhạc chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm tượng đá ‘Tần Vũ’ kia, giọng điệu cực kỳ hâm mộ.
Nếu như có thời gian, nhất định hắn cũng sẽ làm một cái.
“Cái gì mà không có nghĩa khí, nếu như ngươi không mau xin lỗi ta liền ném tượng của ngươi đi.”
Tần Vũ lập tức hết tức giận, cười mắng.
“Hả? Ta cũng có sao?!”
Nghe thấy thế, hai mắt Cổ Vân Nhạc trừng lớn, hưng phấn hỏi.
“Đương nhiên rồi, ngoại trừ ta ra, ba người các ngươi đều có hết.”
Tần Vũ bĩu môi, hiên ngang nói: “Tình cảm của ta đối với các ngươi có trời đất chứng giám.”