Nói xong, hắn duỗi tay vung lên, ba pho tượng khác cũng lần lượt xuất hiện.
“Đẹp trai chết mất!”
Cổ Vân Nhạc lập tức vui mừng reo lên, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm tượng đá của mình cực kỳ tự luyến.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Lâm Lăng kéo lên ý cười, cũng không nói nhiều.
Mọi người ở quảng trường cũng dần hồi phục lại từ kinh ngạc.
Đối với hành vi khoa trương của bọn Tần Vũ, bọn họ không có chút chế giễu nào, ngược lại vui vẻ chấp nhận. Bởi vì điều này cũng là họ dùng thực lực cường hãn đổi lấy, bọn họ thật sự có thể kham nổi!
Sau đó, Lôi Mông thể hiện tài bắn cung của mình trước mặt mọi người, kỹ năng bắn cung siêu phàm khiến trong sân liên tục vang lên thanh âm trầm trồ.
Đến lượt Cổ Vân Nhạc, hắn biểu diễn cho bọn họ một chút kiến thức truyền thừa của gia tộc Cổ thị, Kiếm Khí Kích Đảng * (nhiễu loạn kiếm) vô cùng đẹp mắt.
“Lâm Lăng, tiếp theo đến lượt ngươi.”
Mắt đẹp của Viêm Tâm Nguyệt nhìn qua, nhìn chằm chằm Lâm Lăng, nàng hiển nhiên cực kỳ chờ mong người này sẽ biểu diễn những gì.
Lâm Lăng thản nhiên cười gật đầu.
“Như người ta nói, trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn. Dù gặp nhau kiểu nào, cũng sẽ đến ngày ly biệt.”
Ánh mắt Lâm Lăng sắc bén quét qua đám người trong quảng trường, cười nói: “Bây giờ, để ta hát một bài cho mọi người nghe.”
“Bài hát tên là 《 chúc ngươi thuận buồm xuôi gió 》.”
Sau khi nói xong, Lâm Lăng ngồi xếp bằng trên mặt đất với đàn cổ treo lơ lửng trước mặt.
Mọi người chưa kịp phản ứng thì tiếng đàn du dương đã từ từ tuôn ra như một dòng suối nhỏ vui tai.
“Một ngày biết ngươi phải đi.”
“Chúng ta không nói lời nào……”
Màn đêm buông xuống, chất giọng trầm của Lâm Lăng vang lên.
Giai điệu ý nhị uyển chuyển nhưng không thiếu dâng trào, làm người ta mê muội.
“Hay, nghe thật hay…”
Nhất thời, mọi người ở đây đều chìm đắm trong giai điệu, vẻ mặt say mê.
Viêm Tâm Nguyệt cảm xúc phập phồng, nàng chăm chú hình bóng Lâm Lăng đang nghiêm túc biểu diễn.
Vào giờ phút này, nàng đã hoàn toàn bị chinh phục…
(*điểm tiếp dẫn đi nhanh hơn)
Sáng sớm hôm sau. Tại cổng lớn của học viện Thiên Diễn.
Lâm Lăng, Lôi Mông, Tần Vũ, Cổ Vân Nhạc, Viêm Tâm Nguyệt, năm người song song đứng cạnh nhau.
Ở phía đối diện bọn họ, một nhóm lớn sư đồ đứng đầu là Ứng Nguyên Tử đều đứng ở đây để tiễn đưa.
“Lâm Lăng, lão phu mượn bài hát hôm qua của ngươi, chúc ngươi lên đường thuận buồm xuôi gió.”
Ứng Nguyên Tử vẻ mặt vui mừng mỉm cười nói.
“Ngàn vạn lời nói đều không thể nói hết, mọi người bảo trọng!”
Lâm Lăng gật đầu mỉm cười, chợt chắp tay ôm quyền cúi đầu.