“Thật đáng sợ, Mạt Lị con mẹ nó quá đáng sợ. Cô ta thế mà lại giết con gái của mình?”
Người vừa nói là Bành Trình, hắn không nhịn được mở miệng: “Bây giờ cô ta giết đứa con gái Tiểu Vũ, vậy có thể năm đó Hồ Điệp cũng do cô ta giết. Nhưng xác của Hồ Điệp ở đâu? Nếu bị ba con bé ăn mất… Hắn đi công tác mất rồi, chúng ta biết đi đâu để tìm hắn bây giờ?”
Suy đoán của Bành Trình vẫn còn dừng ở giai đoạn ban đầu, cho rằng nếu tìm được mộ chôn tro cốt và máu thịt trong dạ dày của người ba nghĩa là tìm được Hồ Điệp hoàn chỉnh.
Tạm thời Đoạn Dịch không sửa lại suy nghĩ của hắn, mà lấy bức ảnh tìm được tối qua ra xem.
Sinh nhật vốn nên là một ngày vui vẻ, nhưng bức ảnh này khiến người xem có cảm giác khó chịu.
Người được tổ chức sinh nhật là Hồ Điệp đang nắm tay thật chặt, dường như hơi căng thẳng, những người còn lại cơ thể thả lỏng, đây là chi tiết mà tối hôm qua Đoạn Dịch đã biết.
Nhưng hiện tại nhìn kỹ lại, anh phát hiện thêm một chi tiết khác.
Hồ Điệp được tổ chức sinh nhật đứng chính giữa, bên trái là hai người trưởng thành, bên phải là hai đứa bé một nam một nữ, họ đều có khuynh hướng cách xa người được tổ chức sinh nhật.
Lẽ ra người được tổ chức sinh nhật đứng chính giữa thì những người bên cạnh sẽ vây quanh cô bé. Thế mà ba mẹ của Hồ Điệp và anh chị em của cô bé đều hướng mũi chân và bả vai sang phía bên ngoài.
“Vậy nên quan hệ giữa Hồ Điệp với ba mẹ anh chị em của cô bé không quá thân thiết…” Đoạn Dịch nhíu mày, “Còn nữa, phần mặt của họ trên ảnh chụp vì sao đều bị bôi xóa? Là ai đã làm chuyện này?”
Bành Trình bên cạnh thò đầu nhìn thoáng qua. “Có lẽ là do Hồ Điệp làm chăng? Nhóc đó không thích ba mẹ không thích anh chị em, thấy họ ngứa mắt nên bôi xóa mặt của bọn họ.”
Đoạn Dịch nhíu mày: “Vậy tại sao con bé cũng xóa mặt của mình?”
Câu hỏi này Bành Trình không biết trả lời như thế nào.
Đoạn Dịch một bên giơ ảnh lên so sánh, một bên đi tới đi lui trong phòng khách.
Cuối cùng anh phát hiện gì đó, dừng lại bên cạnh kệ tủ đặt TV. “Chỗ tôi đang đứng chắc hẳn là vị trí camera chụp được bức ảnh này. Chỉ là các vật dụng trong ảnh rất cũ kỹ. Có thể thấy rằng tất cả vật dụng trong nhà đều đã bị đổi mới, tại sao nhỉ?”
Bành Trình vỗ ót. “Cái này không phải giống với phòng ngủ phụ à? Tối qua Mạt Lị giết Tiểu Vũ, hủy thi diệt tích. Năm đó cô ta giết Hồ Điệp, chắc cũng từng dọn dẹp vết máu trong nhà một lần.”
“Đúng vậy. Rửa sạch vết máu, hủy thi diệt tích. Điểm này rất quan trọng. Nhưng vẫn câu hỏi cũ, nếu cô ta giết đứa con gái Hồ Điệp của mình, chẳng lẽ Hán Vân có giúp cô ta? Mỗi tội chuyện đó không có manh mối. Tôi không phát hiện ra lý do gì để Hán Vân hại con gái của mình cả.”
Đoạn Dịch nói ra nghi hoặc trong lòng, sau đó siết chặt ảnh chụp, đi về phía phòng ngủ phụ.
Tối hôm qua, Minh Thiên với Đoạn Dịch ở phòng khách nghe rõ tiếng Mạt Lị dùng rìu chém chết Tiểu Vũ, kèm âm thanh cô ta dùng rìu băm thịt. Dựa vào phản ứng của cô ta tối qua, chắc chắn Tiểu Vũ đã bị cô ta băm thành thịt nát.
Nhưng bây giờ thịt nát và máu loãng đã hoàn toàn bị thanh lý sạch sẽ, phòng ngủ phụ rực rỡ như mới, như thể chư từng xảy ra chuyện gì.
Không chỉ thế, sách bài tập và bài thi trên bàn học, chăn nệm gối trên giường, đồ chơi với đủ loại kiểu dáng… Cũng biến mất toàn bộ.
Đoạn Dịch mở tủ quần áo, liền phát hiện ngay cả quần áo của Tiểu Vũ cũng không còn. “Trách không được vừa rồi Mạt Lị xách hai cái túi bự như vậy. Cô ta không chỉ xử lý xác của Tiểu Vũ, mà còn vứt hết toàn bộ đồ đạc của Tiểu Vũ.”
Giọng của Minh Thiên phát ra sau lưng anh. “Thật ra chuyện này đã xác minh một điều, trong phó bản này, tuy phạm vi hoạt động của chúng ta chỉ có ba căn phòng với một sảnh chính, nhưng bên ngoài căn hộ còn có một thế giới hoàn chỉnh, cũng có mà nó đã định.”
Suy nghĩ một lát, Đoạn Dịch gật đầu: “Đúng vậy. Mỗi ngày Mạt Lị sẽ ra ngoài đi làm, Tiểu Vũ cũng đi học. Có lẽ thế giới bên ngoài khá giống với thế giới thật của chúng ta. Thế nên, Mạt Lị đi tìm chỗ để xử lý thi thể. Điều đó có nghĩa là… Thế giới này có cảnh sát. Mạt Lị sợ cảnh sát phát hiện cô ta giết Tiểu Vũ nên mới cố ý dọn sạch dấu vết. Từ từ… “
Nhìn phòng ngủ phụ gần như không có chút bụi nào trước mặt, trong đầu Đoạn Dịch đột nhiên hiện lên cảnh tối hôm qua Tiểu Vũ nằm trên giường bị băm thành thịt nát, máu thịt văng khắp nơi.
Nhưng chỉ qua một đêm, toàn bộ vết máu đã hoàn toàn biến mất, cứ như chưa từng tồn tại.
Nếu vậy… Rất lâu trước kia thì sao?
Trong ngàn vạn manh mối, đột nhiên có điểm quan trọng bị Đoạn Dịch bắt được.
Anh nhíu mày nhìn về phía Minh Thiên: “Lúc trước chúng ta đã từng phân tích rằng thế giới này là thật, chứ không phải thế giới trong tưởng tượng của Mạt Lị. Trà Hoa là một nhân cách trong cơ thể Mạt Lị, nhưng chồng của Mạt Lị là Hán Vân và đứa con gái Tiểu Vũ đều là thật, công việc của hai người bọn họ đều phù hợp với logic của người bình thường. Dưới tình huống không còn manh mối nào để làm chứng, chúng ta không nên nghĩ hai người bọn họ quá phức tạp, ví dụ như việc Hán Vân là đồng lõa của Mạt Lị. Cho nên bây giờ tôi nghĩ rằng… “
“Minh Thiên, ban đầu cậu nghĩ không sai. Lúc trước cậu có nói, ba đứa trẻ Hồ Điệp, Trà Hoa, Tiểu Phong không được người trong nhà để ý, có thể là do bọn chúng không tồn tại. Hiện giờ để tôi sửa lại suy đoán của cậu một chút, phải nói là trong mắt của Hán Vân và Tiểu Vũ, ba đứa trẻ không tồn tại. Trong mắt Hán Vân, hắn chỉ có một người con gái, đó chính là Tiểu Vũ.”
“Chúng ta nhớ lại tình hình lần đầu tiên gặp Mạt Lị một chút. Tôi hỏi cô ta Hồ Điệp là ai, cô ta dặn Tiểu Vũ trở về phòng ngủ làm bài tập trước, bảo người chồng Hán Vân tới thư phòng làm việc, sau đó mới nói với chúng ta rằng cô ta có tổng cộng bốn đứa con. Vậy nên rất có khả năng, việc cô ta có bốn đứa con hoàn toàn là do cô ta bịa ra để lừa gạt nhóm thám tử. Tại sao chứ?”
Minh Thiên tiếp lời Đoạn Dịch: “Giống với lý do cô ta thanh lý sạch sẽ vết máu. Cô ta lừa thám tử vì sợ thám tử sẽ trình báo vụ việc cho cảnh sát. Ba đứa con là do cô ta cố ý bịa ra nhằm đánh lạc hướng chúng ta.”
Đoạn Dịch gật đầu: “Đúng vậy, miệng Mạt Lị toàn lời nói dối, chỉ có thể khai thác từ trên người Tiểu Vũ, Hán Vân. Hán Vân và Tiểu Vũ không biết sự tồn tại của ba người Trà Hoa, Hồ Điệp và Tiểu Phong. Bởi vì Mạt Lị chưa từng sinh ra ba đứa con này.”
“Nếu vậy thì vấn đề là, nếu Mạt Lị thật ra chỉ sinh một người con…”
Đoạn Dịch giơ bức ảnh trên tay lên, “Một nam một nữ bên cạnh Hồ Điệp được tổ chức sinh nhật trong ảnh là ai?”
Mạt Lị đưa bánh kem cho người chơi, Hồ Điệp trong ảnh tay nâng bánh kem, lời nói dối dưới mộ chôn Hồ Điệp là một con chó, dụng ý đặt radio phát bài đồng ca trên tủ giày, những gương mặt bị bôi xóa trên bức ảnh chụp tiệc sinh nhật…
Tất cả manh mối nối thành một chuỗi.
Thời gian dần đảo ngược trong đầu Đoạn Dịch, nhớ lại một đêm trước đồ chơi và bài tập của Tiểu Vũ được bày biện khắp phòng.
Thời gian tiếp tục chạy, hình ảnh trong đầu Đoạn Dịch chuyển từ phòng ngủ phụ đến phòng khách, thư phòng, thậm chí là phòng ngủ chính, hình ảnh kia vốn không khác mấy so với hiện giờ, ngập tràn không khí sinh hoạt, chẳng qua đồ đạc khác biệt, chúng cũ kĩ hơn.
Nhưng chỉ trong giây lát, bức tranh ấy tràn ngập máu tươi.
Đoạn Dịch dường như đang trôi nổi trong hư không, thấy xác chết và sắc máu trải khắp nhà.
Phát hiện vẻ mặt Đoạn Dịch đột nhiên trở nên kỳ lạ, Minh Thiên bước đến trước mặt rồi nắm lấy cổ tay anh. “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Đoạn Dịch đắm chìm trong trí tưởng tượng thật lâu, gần như ngã vào căn nhà đầy máu tươi kia, thậm chí miệng mũi của anh có thể ngửi thấy mùi hôi thối của máu cùng thi thể.
Một câu của Minh Thiên, cuối cùng cũng kéo anh ra khỏi thế giới đầy máu tanh kia.
Trở về hiện thực, Đoạn Dịch thở ra một hơi thật dài, mở miệng nói: “Mạt Lị chỉ có một người con gái là Tiểu Vũ. Trà Hoa là nhân cách phụ của cô ta, nhưng Tiểu Phong và Hồ Điệp không phải giả. Lúc trước tôi chậm chạp không thể nào nghĩ ra chân tướng, chính là vì chúng ta đã bị Mạt Lị đánh lạc hướng. Cô ta đã diễn một vở kịch mang tên “thời gian” với chúng ta.”
“Lấy Tiểu Phong làm ví dụ, đứa nhỏ Tiểu Phong chắc hẳn là người đã từng thật sự tồn tại, chẳng qua cậu ta không phải con của Mạt Lị, cậu ta chắc là… xấp xỉ ngang tuổi Mạt Lị. Bức ảnh đã được chụp từ mười mấy hai mươi năm trước, chứ không phải gần đây. Mạt Lị nói Tiểu Phong và Hồ Điệp là con của cô ta, mục đích là để chúng ta nhầm lẫn mốc thời gian.”
“Mạt Lị đưa bánh kem tẩm độc cho chúng ta, có thể là vì năm đó cô ta đã thành công hại người bằng bánh kem.”
“Trên ảnh chỉ có một mình Hồ Điệp mang vẻ căng thẳng, vì cô ta đang có ý định hại người nào đó.”
“Mạt Lị giữ lại một tấm ảnh chụp gia đình làm kỷ niệm, lại bôi xóa gương mặt của Hồ Điệp, vì cô ta sợ Hồ Điệp sẽ bị người khác nhận ra. Việc bôi xóa gương mặt của những người khác chỉ là một thủ đoạn nhằm đánh lạc hướng.”
“Quan hệ giữa Hồ Điệp và ba mẹ không tốt. Trên giấy chuẩn đoán bệnh có ghi Mạt Lị từng bị bạo lực gia đình…”
“Mạt Lị có chứng cưỡng bách, chứng cuồng loạn, có khuynh hướng phản xã hội…”
“Hồ Điệp không phải trẻ con, cô ta đã trưởng thành.”
“Hồ Điệp mất tích không phải chuyện mới xảy ra, mà đã xảy ra vào nhiều năm trước.”
“Tôi nghĩ, tôi biết Hồ Điệp là ai rồi.”
·
Hồ Điệp là một bé gái lớn lên trông rất đáng yêu, ngây thơ trong sáng, hồn nhiên thiện lương. Tiếc là mẹ của cô qua đời sớm, không thể nhìn cô lớn lên. Đối với Hồ Điệp mà nói, thời gian hạnh phúc nhất đã kết thúc vào ngày ba cô cưới mẹ kế.
Mẹ kế không thích Hồ Điệp, thường xuyên đánh mắng cô. Ban đầu ba Hồ Điệp còn giúp cô. Nhưng sau khi ba và mẹ kế sinh thêm một trai một gái, ông ta không còn quan tâm Hồ Điệp nữa.
Khi Hồ Điệp còn nhỏ, ba mẹ thường chơi trốn tìm với cô. Chờ đến khi cô lớn, mẹ đã chết, ba thay lòng đổi dạ, không còn ai chơi trốn tìm với cô.
Thế em trai em gái có thể chơi cùng mình không? Hồ Điệp nghĩ như vậy, liền mang em trai và em gái vào rừng chơi trốn tìm, làm một trong hai đứa bị té.
Mẹ kế tức giận, trừng phạt Hồ Điệp ba ngày ba đêm không được ăn cơm, còn đánh cô thương tích cả người.
Hồ Điệp cực kỳ đau lòng, cô sợ bị đánh, sợ bị mắng, ngày càng trở nên yếu đuối.
Nhưng chuyện nào có đơn giản như vậy?
Cô sinh ra một nhân cách mạnh mẽ để bảo vệ bản thân. Nhân cách mạnh mẽ kia tự đặt cho mình một cái tên, Mạt Lị.
Nhân cách chủ thích chơi trốn tìm, Mạt Lị cũng thích chơi trốn tìm.
Vì thế cô ta quyết định vào ngày sinh nhật 10 tuổi, cùng ba, mẹ kế và em trai em gái chơi một trò chơi.
Cô ta hạ độc bánh sinh nhật, sau đó rủ mọi người cùng chơi trốn tìm. Ba và mẹ kế không thèm tìm cô ta, chỉ lo ăn bánh kem với em trai em gái.
Sau khi ăn bánh kem xong, tất cả mọi người hôn mê, Mạt Lị bò ra từ trong tủ quần áo, tay cầm một cây rìu.
Mẹ kế hận mình, giết.
Ba không yêu mình, giết nốt.
Em trai em gái vô tội à? Đương nhiên là không, sao bọn nó có thể chiếm đoạt tình yêu của ba chứ? Đương nhiên là giết!
Giết bọn họ, băm bọn họ, lấy máu thịt hầm ăn luôn, không thể ăn xương, vậy thì chôn.
Xương cốt từng chút một bị khiêng lên núi hoang, bị lửa đốt thành tro.
Không ai nghi ngờ mình đâu, Mạt Lị nghĩ thầm… Dù sao thì cô ta chỉ có 10 tuổi thôi mà.
Cơ mà, ba mẹ, em trai em gái, thật ra cô ta rất nhớ mọi người đó.
Nếu không phải do mọi người thường bắt nạt Hồ Điệp, thì sao cô ta có thể xuất hiện trên thế giới này chứ.
Vậy nên, giữ một chút làm kỷ niệm nhé!
Mạt Lị nghĩ vậy, nhặt chút tro cốt mang về nhà. Cô ta không phân chia đống tro cốt đó ra ba hay mẹ kế này nọ, mà trực tiếp gom tất cả vào một hộp gỗ, chôn trong góc vườn.
Lúc làm bia mộ, Mạt Lị viết hai chữ “Hồ Điệp” lên bia.
Nhân cách yếu đuối như vậy, cô ta không cần. Vậy nên cô ta giết cô. Tên cô, cùng xương cốt của họ, hãy mai táng với nhau đi!
Cô ta sẽ đi xa tha hương, sửa tên đổi họ.
Từ nay về sau sẽ không còn người nào biết, thật ra ban đầu tên cô ta là Hồ Điệp.
Trước khi rời khỏi ngôi nhà này, Mạt Lị để lại một bức thư cho cảnh sát. “Hồ Điệp mất tích, ba mẹ, em trai em gái đều đã ra ngoài kiếm cô!”
Mạt Lị còn dùng giọng trẻ con ngây thơ để hát một bài đồng ca: “Mẹ giết tôi. Cha ăn tôi. Anh ᴠà ᴄhị tôi ngồi dưới gầm bàn. Nhặt хương ᴄủa tôi lên. Chôn trong mộ đá lạnh lẽo.”
Nhạc đồng dao và bia mộ vô cùng khớp nhau, tất cả mọi người đều cho rằng người bị hại là Hồ Điệp.
Mạt Lị cảm thấy kế hoạch bản thân bày ra đúng là hoàn mỹ!
Ngôi nhà đã từng ồn ào từ đây trở thành hung trạch, đổi chủ rất nhiều lần, nhưng không một ai dám ở lại lâu. Mọi người đều cảm thấy nhà bị ma ám.
Mười tám năm sau, Mạt Lị lấy chồng sinh con, hơn nữa còn mua lại căn nhà cũ.
Cô ta cảm thấy cô ta thật hạnh phúc, bởi vì chồng và con gái sẽ chơi trốn tìm với cô ta.
Có lẽ là những ngày tháng hạnh phúc yên bình quá dài, Mạt Lị phát hiện nhân cách của bản thân có vấn đề. Sao lại có một nhân cách lương thiện xuất hiện? Ả còn bảo mình tên Trà Hoa.
Không lẽ thân thể này không cần nhân cách mạnh mẽ để bảo vệ nó ư?
Trà Hoa chết tiệt! Ả ta dám tìm thám tử, nói muốn tìm Hồ Điệp!
Hừ! Hồ Điệp đã chết lâu rồi! Cô ta cũng sẽ giết ả giống như cô vậy! Trà Hoa, cô cứ trốn cho kỹ vào! Đừng bao giờ xuất hiện nữa! Chỉ có tôi mới có thể bảo vệ thân thể này, nếu không nó sẽ bị kẻ khác bắt nạt!
Hầy, thật phiền toái, có thám tử tới thật.
Cô ta muốn đuổi bọn họ đi…
Mạt Lị nghĩ vậy, lục băng ghi âm dự phòng ra, để nhóm thám tử nghe được bài đồng ca.
Nhóm thám tử à, Hồ Điệp đã bị mẹ kế giết từ lâu rồi, xương cốt cô được chôn ở sân sau, mấy người mau đi đi…
Nếu các người không đi, vậy tao sẽ giết hết chúng mày.
Như đứa con gái ngọt ngào của tao vậy, tao cũng băm nát con gái chẳng nương tay chút nào.
–
Tác giả có lời muốn nói: Thân thể này của Hồ Điệp năm 10 tuổi đã giết cả nhà; hiện tại là 18 năm sau, thân thể của Hồ Điệp đã gần 28 tuổi, cô ta đổi tên thành Mạt Lị.
Mạt Lị nói Hồ Điệp là con của mình khiến mọi người hiểu nhầm, ngay từ đầu các người chơi cũng không nghĩ tới việc Hồ Điệp mất tích thật ra đã là chuyện của 18 năm trước.