Đọc truyện Full

Chương 35

Nhìn tổng thể khách sạn đã rất cũ, cũng không lớn lắm, tổng cộng có ba tầng.

Tầng thứ ba là phòng giam, tầng thứ hai là phòng ở của 12 người chơi, tầng đầu tiên là đại sảnh tiếp khách của khách sạn, phòng bếp, nhà ăn, phòng kho và chỗ ở của bà chủ.

Sau khi vào khách sạn từ cửa sau, các người chơi đứng ở hàng lang tầng một.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, mọi người quan sát xung quanh một lượt rồi tới chỗ tiếp tân.

Tại quầy tiếp tân có một người phụ nữ trung niên, hẳn là bà chủ trong lời kể.

Bà chủ tóc vàng mắt xanh, mặc một chiếc váy dài liền thân, tuổi không còn trẻ, nhưng vẫn rất có phong thái, đang cầm giấy và bút tính toán. Thấy người chơi tới, bà giương mắt đánh giá mọi người, không nói gì, cúi đầu tính sổ sách tiếp.

Đoạn Dịch tiến lên một bước. “Xin hỏi nên xưng hô với bà chủ như thế nào? Bà biết nói tiếng Trung không?”

Có lẽ NPC tự động điều chỉnh ngôn ngữ tùy theo người chơi, bà chủ trả lời lưu loát bằng tiếng Trung: “Tôi tên Lisa.”

“Được. Cho hỏi hôm nay là ngày mấy tháng mấy?” Đoạn Dịch hỏi tiếp.

Lisa cúi đầu cầm bút viết gì đó lên sổ sách, “Ôi trời, ngày tháng mà cũng quên à, hôm nay là ngày 15 tháng 11.”

“Đúng vậy, sao có thể quên được chứ. Bà chủ giỏi giang quá, quản lý khách sạn gọn gàng ngăn nắp, người cũng rất đẹp.” Đoạn Dịch dựa vào quầy tiếp tân, mỉm cười nhìn Lisa, “Vậy xin hỏi, có phải hồi tháng trước khu này đã từng xảy ra nhiều vụ giết người?”

“Đúng vậy, là chuyện của tháng trước rồi. Mấy người muốn nghe tình huống cụ thể à?” Hình như Lisa rất vui vì được Đoạn Dịch nịnh nót, lập tức buông bút, vui vẻ nhìn anh, còn bắt tay xoa mặt anh, ánh mắt có chút si mê.

Đoạn Dịch trầm ngâm nhìn chằm chằm Lisa, đang định nghe bà ta nói câu tiếp theo thì đột nhiên bị nắm tay, cả người bị kéo lùi vài bước. Anh quay đầu nhìn, vậy mà lại là Minh Thiên.

“Sao vậy? Tôi đang nói chuyện.” Đoạn Dịch thấp giọng hỏi hắn.

Minh Thiên im lặng nhìn anh một cái, không giải thích.

Lisa không đặt hành động của hai người vào mắt, tầm mắt bà ta như xuyên qua bọn họ, dõi tới một nơi xa, lộ ra vài phần mơ màng. “Đã chết rất nhiều người. Thật nhiều người. Đáng tiếc. Người chết đều là những cô gái bán hoa…”

“Bọn họ còn soạn một bài hát. Mấy người muốn nghe không?”

“Jack Đồ Tể đã bị giết, Bảo Lâm và Tịch Phi đi trong giáo đường trắng, tiếng bước chân của tay súng bắn tỉa vang lên, Jack Đồ Tể tới…”

Đọc bài đồng ca xong, vẻ mặt nhẹ nhàng của Lisa biến mất, ánh mắt trở nên nặng nề. Bà ta không phản ứng với người chơi nữa, cúi đầu ghi sổ sách.

Tường giấy phía sau bà chủ đã ố vàng, bên trên treo một chiếc đồng hồ, hiện tại đã gần 2 rưỡi chiều.

Đối diện quầy tiếp tân là cửa lớn khách sạn.

Đang ban ngày ban mặt nhưng lại đóng cửa lớn.

Đoạn Dịch nghĩ một chút, đi đến chỗ cửa lớn, đặt tay lên cửa gỗ.

“Anh làm gì vậy?” Người gọi anh là Bành Trình tóc húi cua, “Không phải hệ thống đã nói chúng ta nên xuyên vào sáng sớm à.”

Đoạn Dịch giải thích: “Không có lịch thì không thể xuyên qua bằng cánh cửa này. Vừa rồi tôi hỏi Lisa, bây giờ là ngày 15 tháng 11. Bà ta nói rằng án giết người xảy ra vào tháng trước, nói cách khác án giết người xảy ra vào năm nay, chứ không phải năm kia hoặc rất nhiều năm về trước.”

“Dưới tình huống không dùng lịch xuyên qua, thời gian bên ngoài khách sạn cũng là ngày 15 tháng 11. Hiện chúng ta ra ngoài, tuy không thể biết quá trình xảy ra vụ án giết người, cũng không biết những chuyện đã xảy ra từ ngày 1 đến ngày 3 tháng 10, nhưng ít nhất có thể làm quen bản đồ trước. Mặt khác, nếu án giết người xảy ra vào một tháng rưỡi trước, biết đâu vẫn còn manh mối sót lại.”

Bành Trình vỗ ót. “Hợp lý! Vậy chúng ta ra ngoài thử xem!”

Mở cửa ra, đập vào mắt người chơi là một quảng trường lớn.

Đối diện khách sạn là một đài phun nước, bên trái có một giáo đường trắng. Trước đài phun nước là hàng loạt ngôi nhà cũ kỹ, thoạt nhìn khá tàn tạ, kể cả khi trang trí một ít hoa tươi ở chỗ cửa sổ cũng không thể giấu được vẻ mục nát. Cũng may tia nước vẩy ra từ đài phun như thêm một lớp filter, làm mọi thứ trở nên mông lung.

Bên phải đài phun nước có một tòa kiến trúc mới tinh, treo biển “Police Station”, là Cục Cảnh Sát.

So với hai phó bản trước, sân chơi của phó bản này có vẻ hơi lớn.

Các người chơi chia thành nhiều nhóm bắt đầu tra xét, từng người tốp ba tốp năm tản ra.

Qua hai phó bản, lá gan của mọi người đã lớn hơn. Theo kinh nghiệm của bọn họ, trừ phi bản thân tự tìm đường chết vi phạm quy tắc trò chơi, thì trò chơi sẽ không làm người chơi bỏ mạng ngay từ giai đoạn thăm dò đầu tiên. Vậy nên sự nhiệt tình của mọi người lúc này còn khá cao.

Đoạn Dịch và Cố Lương tự nhiên kết thành một đội, đương nhiên, Minh Thiên vẫn đi theo anh.

Trong suốt quá trình, Đoạn Dịch phát hiện Cố Lương chưa từng mở miệng. Thật ra thì từ khi vào khách sạn, anh ta đã giữ im lặng. Lúc mọi người xem xét khách sạn, anh ta luôn cúi đầu đi theo sau cùng, vô cùng mờ nhạt.

Đoạn Dịch biết từ trước đến nay anh họ mình rất ít nói, đôi khi còn tỏ vẻ cao ngạo lạnh nhạt không dễ ở chung. Anh ta không chủ động phát biểu bất cứ ý kiến gì, như thể là một người vô dụng. Thực tế tính cách Cố Lương rất mạnh mẽ, rất có tiềm năng lãnh đạo.

Đến gần đài phun nước, thừa dịp lúc này ít người, Đoạn Dịch hỏi anh ta: “Sao anh không nói gì? Anh thấy phỏng đoán của em đúng hay không?”

Cố Lương nhìn anh, thản nhiên đáp một câu: “Súng bắn chim đầu đàn.”

Đoạn Dịch hiểu rồi… Anh trai tới đây để ẩn núp.

Trò chơi này có lẽ bị giám sát, Cố Lương đang dùng cách riêng để tránh bị giám thị.

Làm bộ làm tịch thở dài, Đoạn Dịch nói: “Tiêu rồi, em cứ tưởng mình sẽ được để anh dắt vượt ải.”

Cố Lương vỗ vỗ vai anh. “Dựa vào bản thân đi. Em có thể.”

“Jack Đồ Tể…” Đoạn Dịch đọc tên phó bản một lần nữa, hỏi Cố Lương, “Hình như là một vụ án giết người hàng loạt rất nổi tiếng. Anh biết chi tiết vụ việc không?”

Cố Lương trong mắt Đoạn Dịch là một cuốn bách khoa toàn thư, toàn thân đều mang theo ánh sáng tri thức.

Chính anh không ý thức được, ánh mắt anh nhìn Cố Lương, là ánh mắt tràn ngập sự sùng bái và ngưỡng mộ của em trai dành cho anh trai.

Mà trong mắt Minh Thiên, ánh mắt của anh chứa đầy chờ mong, nóng bỏng tới mức quá lố.

Minh Thiên đứng sau lưng anh, dưới bóng của biển quảng cáo, bất giác nhăn mày.

Cố Lương hơi hé miệng, đang muốn nói gì đó, Minh Thiên đột nhiên mở miệng: “Anh Tiểu Dịch, vụ này em biết nè.”

Đài phun nước giữa quảng trường được làm bằng đá cẩm thạch, dưới ánh mặt trời buổi chiều màu cam, từng gợn nước và đá cẩm thạch đều sáng lung linh rực rỡ. Quanh đài phun nước là một loạt kiến trúc phong cách phương Tây thời Trung cổ, chim bồ câu trắng bay ngang qua những nóc nhà, rồi đậu trên đỉnh nhọn của giáo đường trắng.

Phong cảnh như họa, Minh Thiên với ngũ quan cực kỳ tinh xảo đứng tại chỗ đó, trông như một phần bức họa.

Quay đầu nhìn Minh Thiên một lát, Đoạn Dịch mở miệng: “Được rồi. Cậu nói đi.”

Minh Thiên liền nói: “Vào thế kỉ 19 thập niên 80, tại khu Whitechapel ở Luân Đôn xảy ra hàng loạt vụ giết người, hung thủ đã giết ít nhất 5 người. Khi đó khu Whitechapel là nơi có nhiều người di cư đến, có thể gọi là một khu bình dân. 5 người bị giết đều là gái điếm dưới đáy xã hội. Hung thủ viết thư tay gửi tới sở cảnh sát, bảo mình là thủ phạm, tự xưng là “Jack Đồ Tể”.”

Tạm dừng một chút, nhìn vẻ mặt Đoạn Dịch, Minh Thiên nói tiếp: “Em chỉ biết bấy nhiêu. Chi tiết hơn thì em không rõ.”

“Cậu đã nói rất rõ rồi.” Đoạn Dịch nói, “Chúng ta chỉ cần hiểu đại khái bối cảnh là đủ. Dù sao thì phó bản cũng có cốt truyện riêng của nó.”

Rời đài phun nước, ba người đi tới giáo đường trắng.

Giáo đường không lớn lắm, tầm trăm mét vuông. Cửa giáo đường đang đóng chặt, xung quanh vắng người. Đi dạo một vòng quanh giáo đường, ba người tạm thời không tìm được cách vào trong, nên tới Sở Cảnh Sát.

Sở Cảnh Sát không có bóng cảnh sát nào, chỉ có một ông lão trông cửa.

Ông lão bị lãng tai, nghe không rõ. Đoạn Dịch hỏi đi hỏi lại, vất vả lắm mới hỏi ra, gần đây cảnh sát đang nghỉ phép, không có người ở đây. Vụ án được bàn giao toàn bộ cho nhà ngoại cảm, cũng chính là 12 người chơi lần này.

Về vụ án giết người, hỏi ông lão một cái hết ba cái không biết.

Giống bà chủ Lisa, ông lão chỉ ngâm nga một bài hát: “Jack Đồ Tể bị giết, Bảo Lâm và Tịch Phi đi trong giáo đường trắng, tiếng bước chân của tay súng bắn tỉa vang lên, Jack Đồ Tể tới…”

Cảnh sát không ở đây, nhưng hẳn là vẫn có tài liệu về vụ án giết người.

Nghĩ vậy, ba người Đoạn Dịch đi vào Cục Cảnh Sát.

Cục Cảnh Sát có hai tầng. Tầng một là phòng khách, phòng thẩm vấn và nhà giam; tầng hai là văn phòng, phòng họp và phòng hồ sơ.

Cửa nẻo ở đây không bị khóa. Vào phòng hồ sơ, rất nhanh bọn họ đã tìm được tư liệu: ảnh chụp hiện trường tử vong của những người chết, ghi chép của cảnh sát; trên bảng đen còn có viết phân tích về mối quan hệ giữa các nạn nhân và tóm tắt về vụ án.

Thế nên ba người Đoạn Dịch, Minh Thiên và Cố Lương dừng lại, ở trong phòng hồ sơ suốt buổi trưa.

Trong lúc đó có mấy người chơi khác lục tục tìm tới, cuối cùng chỉ có Bành Trình số 3, Hứa Nhược Phàm số 9, và nữ sinh cao trung Doãn Oánh Oánh số 12 là ở lại tìm tư liệu cùng bọn họ.

Thật ra bọn họ đã thu hoạch được rất nhiều thông tin, cơ bản đều kết nối với vụ án giết người hàng loạt.

Vụ án giết người đầu tiên không phải xảy ra vào ngày 1 tháng 10, mà là ngày 1 tháng 9 trước đó, nạn nhân đầu tiên tên Mary; vụ án thứ hai xảy ra vào ngày 3 tháng 9, nạn nhân tên Anne.

Hai người đều là gái điếm, cách chết của hai người cũng giống nhau, đều bị đạn bắn xuyên tim mà chết. Cảnh sát suy đoán, đây là vụ án giết người hàng loạt do cùng một người gây ra, cũng được mệnh danh là “Vụ án giết người hàng loạt tại giáo đường trắng”.

Sau gần một tháng điều tra, cảnh sát đã bắt được hung thủ.

Hung thủ bị cảnh sát tình nghi là một người đàn ông tên Tom, là một họa sĩ.

Lý do cảnh sát nhắm vào ông ta, là vì thông qua điều tra mạng lưới quan hệ của nạn nhân, phát hiện ông ta có quen biết với Mary và Anne. Ông ta là khách làng chơi, quan hệ giữa ông ta và hai nạn nhân khá tốt.

Hiềm nghi của Tom thật sự quá lớn, nhưng vấn đề là… Ông ta không biết dùng súng.

Ông ta không biết dùng súng, đương nhiên không thể nổ súng giết Mary và Anne bằng một viên đạn.

Vậy nên cảnh sát đành phải điều tra một lần nữa.

Cuối cùng cảnh sát tìm được súng đạn trong nhà ông ta. Chẳng qua người sử dụng không phải ông ta, mà là vợ ông ta.

Vợ của Tom là Nicole, bị nhận định là hung thủ giết người. Động cơ là vì ghen ghét. Chồng của cô không yêu cô, lại đi yêu thứ gái điếm rẻ tiền ai cũng có thể làm chồng. Nicole không thể chịu được, vì thế giết người.

Ngày 25 tháng 9, Nicole bị giam vào Cục Cảnh Sát, là nhà giam dưới tầng một.

Nhưng ngày 1 tháng 10 xuất hiện vụ án thứ ba: Một gái điếm tên Bảo Lâm bị giết.

Buổi sáng ngày 2 tháng 10, người được cho là hung thủ – Nicole, bị xử tử bằng hình thức treo cổ ở quảng trường trước cửa Cục Cảnh Sát. Tất cả người dân đều chứng kiến cảnh cô tắt thở.

Cùng chiều hôm đó, vụ án thứ tư xảy ra, một gái điếm tên Tịch Phi chết.

Sáng ngày 3 tháng 10, A Gia chết vì bị đạn bắn, cô là gái điếm thứ năm bị bắn chết. Buổi chiều cùng ngày, gái điếm tên Thụy Y cũng bị g,iết chết, cô ta nạn nhân thứ sáu.

Nói cách khác, bắt đầu từ ngày 1 tháng 9 đến ngày 3 tháng 10, tổng cộng đã có 6 gái điếm chết; cảnh sát đã bắt được hung thủ là Nicole, đã xử tử bằng cách treo cổ. Nhưng sau khi Nicole chết, các vụ giết người vẫn tiếp tục xảy ra.

Vụ án giết người chưa dừng lại, khả năng duy nhất là hung thủ thật sự vẫn còn sống, cảnh sát chỉ có thể kết luận rằng Nicole không phải hung thủ. Dân chúng mắng chửi cảnh sát bất tài, cuối cùng cảnh sát bất đắc dĩ mời 12 nhà ngoại cảm.

Bành Trình đi theo mọi người, nhịn không được gào lên: “Con mẹ nó, cái quái gì đây, khó quá. Chúng ta có ai làm cảnh sát không? Ai sẽ phá án chứ?”

Tìm được sổ ghi chú, Đoạn Dịch chỉnh sửa lại tuyến thời gian của toàn bộ sự kiện, sau đó nói: “Tạm thời vẫn chưa nhìn ra điều gì.” Anh quay đầu, nhìn Cố Lương, “Anh thấy sao?”

Cố Lương bước đến cạnh anh, nhận lấy cây bút từ tay anh, khoanh tròn cái tên “Thụy Y”. Tay khác nhặt một bức ảnh, là bức ảnh trắng đen chụp hiện trường án mạng.

Người chết trong ảnh trắng đen là Thụy Y, cô ta chết vào buổi chiều ngày 3 tháng 10, là người thứ sáu, cũng tức là người bị hại cuối cùng cho đến nay.

Đoạn Dịch hỏi: “Anh thấy có vấn đề gì?”

Ngón tay Cố Lương chỉ vào súng trên ảnh chụp: “Chỉ có thi thể cô ta có kèm súng. Hơn nữa ngón trỏ của cô ta đặt trên cò súng.”

Cây súng trong tay thi thể là loại súng lục rất thông dụng vào thế kỷ 19. Loại súng này có đường nét nhẵn, mặt ngoài được hun lửa, thân súng màu xanh đậm, tính cân bằng tốt, độ giật nhỏ, khi bắn có độ chính xác rất cao.

Đoạn Dịch cẩn thận quan sát khẩu súng kia, lại cầm lấy ghi chép cảnh sát mà bọn họ vừa tìm được: “Đúng vậy, ở đây cảnh sát có ghi, nghi ngờ cô ta đã tự sát.”

Nói tới đây, mắt Đoạn Dịch sáng ngời: “A? Liệu có khả năng cô ta là hung thủ không? Sau khi giết toàn bộ người muốn giết, cô ta bèn dứt khoát tự sát. Không phải những vụ giết người đã ngừng rồi à. Từ từ… Không đúng…”

Đoạn Dịch tự phản bác: “Nếu là vậy, cảnh sát đã tìm được hung thủ rồi, đâu cần mời chúng ta tới làm gì nữa.”

Vụ án giết người hàng loạt có tổng cộng sáu người bị hại, và một người chết bị nghi oan là hung thủ.

Nhưng tại sao chỉ có hiện trường tử vong của nạn nhân thứ sáu là xuất hiện đặc điểm tự sát?

Cố Lương đưa ảnh cho Đoạn Dịch, nói: “Em nói đúng. Nếu người này không phải hung thủ, cô ta cũng không tự sát chết, vậy tại sao hung thủ lại tạo hiện trường giả, chuyện này rất kỳ quái. Để lại xem sau đi.”

Xem xét phòng hồ sơ xong, mọi người tới văn phòng cảnh sát, tới giờ ăn cơm chiều thì trở lại khách sạn.

Đoạn Dịch theo thói quen đi trước, không biết Cố Lương đã biến mất khi nào, chắc lại ở cuối hàng. Đoạn Dịch quay đầu dùng mắt tìm, sợ anh họ yêu quý nhà mình đi lạc.

Đã thấy Cố Lương, anh yên tâm quay đầu về.

Minh Thiên thu hết hành động của anh vào mắt, tới gần anh hỏi: “Anh với ngài Dương rất thân sao?”

Đoạn Dịch thuận miệng giải thích: “À, bọn tôi quen nhau từ nhỏ. Tôi gọi anh ấy là anh.”

Đoạn Dịch tưởng hắn sẽ hỏi tiếp, nào biết hắn cứ như vậy mà im lặng.

Chớp mắt một cái, Đoạn Dịch tính hỏi hắn hai câu, giọng Bành Trình đã vang lên: “Đúng rồi, cái quán ăn tồi tàn đối diện khách sạn mọi người đã tới chưa? Bên kia đài phun nước ấy…”

Theo ngón tay Bành Trình, Đoạn Dịch nhìn về phía ngôi nhà cũ kỹ. Giờ phút này mặt trời ngả về tây, nước từ đài phun nước như được mạ một lớp kim sắc, ngôi nhà cũ kỹ được ánh nước kim sắc làm nền nhìn nhẹ nhàng hơn, tựa như một bức ảnh chụp cũ kỹ.

Bành Trình nháy mắt với Đoạn Dịch. “Bên kia có rất nhiều NPC, đều là… gái điếm, rất xinh đẹp. Lúc chiều bọn tôi tới, mấy cô ấy chủ động mời bọn tôi vào nhà đó. Ha ha, tôi xấu hổ không biết…”

“Anh mà xấu hổ cái gì?” Hứa Nhược Phàm số 9 không chút lưu tình vạch trần lời hắn, “Tôi thấy lúc ấy Ổ Quân Lan có mặt, nên anh mới giả đò làm chính nhân quân tử thôi.”

Bành Trình lời nghiêm nghĩa chính: “Tôi… Sau đó tôi tới Cục Cảnh Sát, xem tư liệu chung với mọi người mà! Tôi rất đứng đắn!”

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, mặt Hứa Nhược Phàm lộ vẻ hóng hớt, nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói: “Người chơi số 10 mới tới kia, vào nhà với một gái điếm. Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Chúng ta chờ xem đi. Gan to ghê, dám để NPC câu dẫn.”

Đoạn Dịch nghe mà: “…”

Lá gan của người này quả thật không phải dạng vừa.

Bữa tối hôm nay do bà chủ Lisa làm, có khoai tây nghiền, bò bít tết, bánh mì phết bơ và hồng trà, thật ra mùi vị khá giống nhau, nhưng so với rau củ sấy khô và đồ hộp ở phó bản trước, mấy món này quá ổn.

Lúc ăn, chỉ có 11 người chơi có mặt.

Người chơi số 10 chậm chạp không về, đến khi mọi người cơm nước xong định đi tìm hắn ta, hắn ta cùng cái mặt bầm dập xuất hiện trước cửa chính khách sạn.

“Mẹ ơi, người anh em bị sao đấy?” Bành Trình số 3 hỏi hắn ta.

Số 10 đỏ mặt lên, sau đó biến xanh. “Tôi… Cái này… Đi dạo quanh dãy nhà phía đối diện, chỗ đó xem như… Giống khu đèn đỏ. Tôi với một cô gái điếm…”

Vẻ mặt Bành Trình không thể tưởng tượng được. “Không phải chứ? Ông anh ngủ với NPC?”

“Ừ. Sau đó cô ta đòi tiền tôi. Tôi nào có tiền ở phó bản này? Cô ta gọi toàn bộ phụ nữ trong phố tới đánh tôi, may là tôi chạy nhanh, nếu không đã chết ở đó rồi. Nhóm người này quá hung tàn. Đây có phải điều kiện gây tử vong của thế giới này?”

Những người chơi còn lại: “…”

Tối 10 giờ, trong phòng số 7.

Đã đến thời gian rút thẻ thân phận.

Đoạn Dịch cầm thiết bị, màn hình hiện mấy chữ to: “Người chơi số 7, thân phận của bạn là【 Ăn trộm 】.”

——–

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu ý:

1. Đã xuất hiện ba bài đồng dao, tất cả đều được chọn từ “Đồng dao mẹ Ngỗng”~

2. Dương Dạ chưa xuất hiện đâu nha ~

Vẫn tập trung vào anh Dịch với Tiểu Minh.

Mặt khác thì Dạ Dạ và Lương Lương sẽ đóng vai trò trong việc xâu chuỗi các sự kiện chính và thế giới quan.

3, Moa~

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full